2. Trình Nhất Tạ x Trác Phi Tuyền (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một buổi sáng tại Hắc Diệu Thạch
Trong phòng khách, Trác Phi Tuyền ngồi trầm mặc trên sofa. Cậu lia ánh mắt nhìn sang bên cạnh, nơi đó đã từng có một người ngồi cùng cậu...nhưng bây giờ cậu lại phải ngồi một mình. Đã 3 ngày kể từ lúc Trình Nhất Tạ rời đi không một lời tạm biệt...

Từ trên lầu , hai thân ảnh một nam một nữ đang đi xuống. Hai thân ảnh ấy là Trình Thiên Lý và Trác Minh Ngọc. Thấy Trác Phi Tuyền ngồi trầm mặc, cả hai đi đến ngồi xuống bên cạnh cậu.
Trình Thiên Lý: anh Tuyền, anh đừng buồn nữa...anh hai tôi biết, chắc chắn sẽ không vui...
Trác Phi Tuyền: không cần an ủi tôi đâu.
Trác Minh Ngọc: anh hai, anh đừng buồn nữa...anh ấy sẽ về mà...
Trác Phi Tuyền nghe hai đứa nhỏ khuyên cậu chỉ nhắm mắt xoay đi không phản ứng hay đáp lại lời nào. Lúc này Ngãi Văn Thụy từ dưới bếp đi lên, thấy cả 3 người đều im lặng không nói tiếng nào. Cậu từ từ đi đến vị trí Trình Thiên Lý đang ngồi, cậu nhóc liền nhích sang một chừa một khoảng trống. Ngãi Văn Thụy chậm rãi ngồi xuống cạnh Trác Phi Tuyền rồi cất giọng.
Ngãi Văn Thụy: Phi Tuyền, cậu đừng buồn nữa...cậu cứ ủ rũ như vậy... Nhất Tạ cũng không thể trở về gặp cậu được.

Cạch...
Từ bên ngoài có ba thân ảnh cao lớn đi vào nhà. Thân ảnh đầu tiên là Diệp Điểu,  Trần Phi đi phía sau và một thân ảnh cũng cao không kém hai người đi vào sau cùng đang đóng cửa.Diệp Điểu vừa đi vào đã thấy bốn thân ảnh ngồi trên sofa nhìn về phía mình. Anh lên tiếng với giọng điệu mệt mỏi:
Diệp Điểu: anh về rồi đây....
Ngãi Văn Thụy (thấy anh có vẻ mệt liền lo lắng đi tới đỡ anh):anh về nhanh vậy? Không phải hôm trước anh nói tuần sau mới xong việc hay sao?
Thân hình Ngãi Văn Thụy so với Diệp Điểu thấp hơn rất nhiều nên khi cậu dìu anh có một chút chật vật. Đỡ được anh ngồi lên ghế, Diệp Điểu không biết xấu hổ hai tay em eo Ngãi Văn Thụy rồi vùi mặt vào hõm cổ của cậu hít lấy hít để mùi hương trên người cậu. Trần Phi liếc nhìn Diệp Điểu không nể nang ai mà dám trực tiếp ăn đậu hủ trước mặt người khác thầm khinh bỉ trong lòng liền nói.
Trần Phi: mệt sắp chết tới nơi hay sao mà lại tranh thủ ăn đậu hủ trước mặt công chúng thế hả lão Diệp?
Lúc này Diệp Điểu đang nhắm mắt rút mặt vào hõm cổ của Ngãi Văn Thụy liền chui ra đáp lại bằng giọng điệu cợt nhả.
Diệp Điểu: vừa đi công tác về không có chồng nhỏ ôm nên khó chịu hay sao vậy anh Phi~
Trần Phi: cậu...cmn chứ, cả ba ngày nay cứ cắm đầu vào máy làm việc không được chợp mắt. Đã mệt muốn chết tới nơi mà còn bị thồn cẩu lương trong khi bản thân cũng có chồng nhỏ bảo sao tôi không tức đây.
Diệp Điểu: vậy anh cũng đừng tức giận như vậy...không có chồng nhỏ anh ở đây, nhỡ đâu anh tức đến mức ngất xỉu thì không có ai đỡ nổi anh đâu~
Nghe Diệp Điểu nói vậy Trần Phi tức đến mức thở gấp, vừa định nói gì đó liền bị thân ảnh kia vẫn đang đứng nhìn Trần Phi cất giọng trầm khàn ngắt lời.
.......: anh Phi, nếu anh còn nói thì người tức cũng là anh mà thôi.

Từ lúc ba người đi vào, anh em Phi Tuyền Minh Ngọc và Trình Thiên Lý không mở miệng nói lời nào. Là do hai đứa nhỏ Trình Thiên Lý và Trác Minh Ngọc chột dạ nên không dám nói gì cả, chỉ có Trác Phi Tuyền nhìn chằm chằm vào thân ảnh đi cuối mà đôi mắt cậu đỏ hoe. Thân ảnh ấy đi đến bên Trác Phi Tuyền ngồi xuống cạnh cậu, cậu đơ người một lúc rồi mới chợt tỉnh, cậu tính đứng dậy thì bị người kia giữ lại.
.......: đừng giận, khi đó cậu còn ngủ tôi không muốn đánh thức cậu...

Trác Phi Tuyền vẫn không nhìn người kia, cậu muốn hất tay ra nhưng không được.
.......: tôi xin lỗi, sẽ không có lần sao...
Trác Phi Tuyền(tức giận nhìn người kia): Trình Nhất Tạ, sao cậu không đi luôn đi,về làm gì nữa...điện thoại cũng không mang theo, có biết tôi lo cho cậu lắm không?
Trình Nhất Tạ biết Trác Phi Tuyền sẽ tức giận nên cũng không nói lời nào cứ để yên cho cậu mắng. Trác Phi Tuyền mắng vài câu rồi cũng thôi, Trình Nhất Tạ thấy cậu không mắng nữa mới cất giọng nói.
Trình Nhất Tạ: là tôi sai,tôi xin lỗi...đừng hét, sẽ đau họng...
Nhìn cảnh trước mắt...Trình Thiên Lý, Trác Minh Ngọc và Ngãi Văn Thụy cười khổ. Câu chuyện thật phía sau...có thể nói là vô cùng lâm li bi đát🙂...

Vào ba ngày trước, một buổi tối không không sao...vào lúc 00:00, Trình Nhất Tạ đang ngủ đột nhiên bị một lực mạnh kéo ngồi dậy, cậu chưa kịp dụi mắt đã nghe giọng nói của người kia cậu liền biết là ai.
Diệp Điểu: Nhất Tạ, có chuyện rồi...mau đi cùng tôi.
Trình Nhất Tạ: anh Diệp, có chuyện gì vậy?
Diệp Điểu: không có nhiều thời gian đâu, mau dọn quần áo rồi đi cùng tôi và anh Phi...trên đường tôi sẽ giải thích với cậu.
Trình Nhất Tạ nhìn sang Trác Phi Tuyền vẫn đang ngủ không có dấu hiệu tỉnh lại. Cậu hơi chần chừ giây lát rồi cũng ngồi dậy sắp xếp đồ đạc đi cùng Diệp Điểu.
Sáng hôm sau, Trác Phi Tuyền ngủ dậy không thấy Trình Nhất Tạ trong phòng liền vscn rồi ra ngoài tìm cậu. Tìm khắp Hắc Diệu Thạch nhưng vẫn không thấy người đâu, lúc này cậu nhìn thấy Dịch Mạn Mạn đang loay hoay dưới bếp cậu liền vào hỏi.
Trác Phi Tuyền: anh Mạn Mạn, anh có thấy Nhất Tạ ở đâu không?
Dịch Mạn Mạn: Trình Nhất Tạ sao? Đêm qua em ấy đi cùng anh Phi với Diệp Điểu  rồi...anh thấy bọn họ có vẻ rất gấp nên cũng không biết bọn họ đi đâu cả, anh Phi nói chắc khoản một tuần sau mới giải quyết xong công việc.
Nghe Dịch Mạn Mạn nói vậy Trác Phi Tuyền liền ngay người...đi công việc sao lại không nói cho cậu biết? Chẳng phải trước nay có đi đâu cũng nói với cậu hay sao? Cả điện thoại cũng không mang theo, làm sao cậu biết được tình hình có xảy ra điều gì bất khả quan hay không?
Dịch Mạn Mạn: Trình Nhất Tạ không nói gì với em hay sao?
Trác Phi Tuyền: dạ không...
Dịch Mạn Mạn: chắc lúc ấy Trình Nhất Tạ sợ làm phiền giấc ngủ của em thôi, đừng buồn nhé.
Trác Phi Tuyền: dạ.
Sau khi nói chuyện với Dịch Mạn Mạn, Trác Phi Tuyền suốt ngày thẩn thờ chẳng nói lời nào với bất kì ai...đến giờ ăn cũng không muốn ăn. Lúc này Lư Diễm Tuyết lại nổi máu làm " mama " trong người. Chị ấy tự tin nhận trách nhiệm " dỗ " Trác Phi Tuyền dùng bữa. Lúc Lư Diễm Tuyết đem cơm vào phòng của cậu...mọi người thấy chị Tuyết rất tự tin nên rất tin tưởng mà giao trọng trách này cho chị ấy. Lăng Cửu Thời, Dịch Mạn Mạn, Ngãi Văn Thụy, Trình Thiên Lý và Trác Minh Ngọc ngồi xem TV và chờ kết quả. Một lúc sau chị Tuyết đi ra với chén cơm còn y nguyên và vẻ mặt ủ rũ.

Lư Diễm Tuyết: chị đã khuyên hết lời rồi nhưng em ấy cứ trùm chăn kín mít không chịu ăn một miếng nào hết, chị bất lực thật rồi đấy. Lăng Lăng, hay là cậu vào khuyên em ấy thử xem.
Lăng Cửu Thời: tâm trạng em ấy đang không tốt...chúng ta đừng làm phiền em ấy, đợi ngày mai xem tình hình ra sao.
Mọi người chỉ biết nghe theo, ai nấy đều lắc đầu ngán ngẩm. Trình Thiên Lý thấy Trác Minh Ngọc ủ rũ, cậu nhóc không nỡ nhìn dáng vẻ này của cô. Trong đầu cậu lúc này lóe lên một suy nghĩ đó liền kéo cô về phòng, cậu nói ' chơi game với tôi, vừa chưa vừa nghĩ cách làm anh hai của cô vui vậy.' Hai đứa nhỏ đi khuất sau cầu thang xoắn ốc, Lư Diễm Tuyết cũng vào bếp rửa chén. Trong phòng khách chỉ còn Lăng Cửu Thời, Dịch Mạn Mạn và Ngãi Văn Thụy. Trong đầu cả ba người hiện giờ có chung một suy nghĩ. Thường ngày Trác Phi Tuyền rất hoạt bát hay đi theo Trình Nhất Tạ nhưng cậu không có phản ứng khó chịu hay cự tuyệt Trác Phi Tuyền nên nhìn vào ai cũng nghĩ mối quan hệ của hai đứa không chỉ đơn giản là bạn. Tuy ngoài miệng Trác Phi Tuyền nói hai người chỉ là bạn nhưng nhìn hoàn cảnh hiện giờ thử xem...vậy là bạn zữ chưa?
Sáng hôm sau, tức là ngày thứ hai Trình Nhất Tạ không có mặt ở Hắc Diệu Thạch.
Tâm trạng của Trác Phi Tuyền có thể xem như là " khá " hơn một chút so với hôm qua. Cậu đã chịu ngồi vào bàn ăn nhưng ăn không được bao nhiêu lại trở về phòng. Sau khi dùng xong bữa sáng, Trình Thiên Lý ôm Bánh Mì nói với Lư Diễm Tuyết ' chị Tuyết, em với Minh Ngọc đưa Bánh Mì đi khám sức khỏe. Trưa bọn em về nhé.' Nói xong, cậu nhóc không đợi Lư Diễm Tuyết trả lời liền cùng Trác Minh Ngọc chạy đi trong hai đứa có vẻ rất vội.

Hơn 10h00 trưa cả hai mới về nhà.Trác Minh xách trên tay hai túi lớn, Trình Thiên Lý ôm Bánh Mì và xách trên tay hai túi nhỏ. Cậu mở cửa, vừa vào đã thấy Nguyễn Lan Chúc và Lăng Cửu Thời ngồi trên sofa. Lật Tử đang nằm trên đùi Nguyễn Lan Chúc. Trình Thiên Lý đang ôm Bánh Mì liền thả nó xuống, Bánh Mì chạy đến chỗ Lăng Cửu Thời dụi dụi đầu vào người cậu. Cậu xoa đầu nó mỉm cười, nhìn về phía Trình Thiên Lý hỏi.
Lăng Cửu Thời: hai đứa đi đâu mà lâu vậy?
Trình Thiên Lý: hôm nay đến ngày khám định kỳ của Bánh Mì nên em đưa nó đi khám. Với lại ở nhà hết đồ ăn nên và Minh Ngọc ghé vào cửa hàng tiện lợi mua luôn đấy ạ.
Lăng Cửu Thời: mua nhiều như vậy...là đồ ăn vặt sao?
Cậu nhóc cười hề hề rồi lấy trong túi lớn Trác Minh Ngọc đang xách ra một túi kẹo hoa quả. Cậu nhóc đưa tới trước mặt Lăng Cửu Thời.
Trình Thiên Lý: anh Lăng Lăng, cái này em mua cho anh này.
Lăng Cửu Thời: mua cả kẹo cho anh luôn đấy...anh cảm ơn.
Trình Thiên Lý: không có gì đâu ạ.
Cậu nhóc lại lấy trong túi ra một hộp kẹo bạc hà đưa tới trước mặt Nguyễn Lan Chúc.
Trình Thiên Lý: anh Nguyễn, em nghe nói ăn kẹo bạc hà có thể cai thuốc lá nên em mua cho anh.
Nguyễn Lan Chúc vươn tay cầm lấy hộp kẹo, khuôn mặt không biểu cảm nói  'cảm ơn nhóc'.
Trình Thiên Lý cười hì hì rồi nói ' anh có gì đâu ạ'. Cậu nhóc nhìn sang Lăng Cửu Thời nói.
Trình Thiên Lý: anh Lăng Lăng, mọi người đâu rồi ạ?
Lăng Cửu Thời: Diễm Tuyết và Mạn Mạn  dưới bếp, Văn Thụy trên sân thượng còn Phi Tuyền ở trong phòng đấy.
Nghe Lăng Cửu Thời nói xong, Trình Thiên Lý và Trác Minh Ngọc chào cả hai rồi chạy nhanh lên lầu. Lăng Cửu Thời ngơ ngác nhìn theo không hiểu chuyện gì.

Lăng Cửu Thời: hai đứa nó làm gì mà vội vậy?
Cậu quay sang nhìn Nguyễn Lan Chúc, lúc này Nguyễn Lan Chúc thả Lật Tử xuống...nhích lại gần ôm lấy eo của cậu, vùi mặt vào hõm cổ của Lăng Cửu Thời khẽ dụi rồi cất giọng làm nũng
Nguyễn Lan Chúc: Thiên Lý lại bày trò rồi đấy anh Lăng Lăng~
Lăng Cửu Thời cũng đã quen với hành động này của Nguyễn Lan Chúc.
Lăng Cửu Thời: Lan Chúc, em có thấy Phi Tuyền hiện giờ đã thay đổi rất nhiều hay không? Phi Tuyền và Minh Ngọc ở Hắc Diệu Thạch cũng đã được hai năm. Trác Phi Tuyền lúc đấy anh cảm nhận được rất mạnh mẽ em ấy rất mạnh mẽ nhưng đó có lẽ là vỏ bọc bề ngoài mà em ấy tạo ra để bảo vệ cho em gái của mình. Thời gian trôi qua, tính cách cả cũng dần dần thay đổi. Trác Minh Ngọc chơi thân cùng Trình Thiên Lý, Trác Phi Tuyền cũng không còn đi theo phía sau Minh Ngọc nữa.
Nguyễn Lan Chúc: Lăng Lăng, anh thấy Trình Nhất Tạ và Trác Phi Tuyền giống nhau điểm nào không?
Lăng Cửu Thời: ý em là hoàn cảnh đúng không? Nhất Tạ Thiên Lý phải nhờ vào việc qua cửa nên sức khỏe mới tốt lên. Trình Nhất Tạ vốn dĩ rất thương em trai nhưng lại không thể hiện ra bên ngoài, nếu là người khác chắc chắn họ sẽ nghĩ rằng Trình Nhất Tạ không quan tâm đến em trai của mình. Lúc qua cửa thứ 10 của Trình Nhất Tạ nếu như không có sự giúp đỡ của Diệp Điểu và Văn Thụy thì có phải Nhất Tạ sẽ mãi mãi mất đi Thiên Lý hay không? Còn hai anh em Phi Tuyền Minh Ngọc thì anh không biết được hoàn cảnh của chúng ra sao nhưng anh chưa từng thấy Phi Tuyền suy sụp tinh thần bao giờ. Trình Nhất Tạ đã thay đổi rất nhiều sau khi em trai được cứu, ở cái tuổi 18 mấy ai được như Trình Nhất Tạ?
Tuy không thể hiện cảm xúc nhưng em ấy đã chịu giao tiếp nhiều hơn với mọi người so với lúc trước. Có một lần anh vô tình nhìn thấy, Trình Thiên Lý và Trác Minh Ngọc chơi game ngoài phòng khách. Trác Phi Tuyền đứng phía sau nhìn vào hai đứa nhỏ đang nói cười vui vẻ mà nở một nụ cười...anh có thể cảm nhận được, đó là nụ cười của sự hạnh phúc. Sau ngày hôm đó, Trác Phi Tuyền không còn đi theo gái mình nữa mà em ấy chuyển sang trêu ghẹo Trình Nhất Tạ.
Nhưng ngạc nhiên hơn nữa là Trình Nhất Tạ không hề tỏ ra khó chịu hay bài xích. Nếu Trác Phi Tuyền có thể luyên thuyên bên tai Trình Nhất Tạ một ngày thì Trình Nhất Tạ có thể nghe suốt một ngày. Nếu Trác Phi Tuyền không chịu ăn cơm thì Trình Nhất Tạ chắc chắn sẽ làm món mà Trác Phi Tuyền thích ăn nhất.
Nguyễn Lan Chúc: Lăng Lăng, anh có nghĩ rằng hai em ấy đã động tâm hay không?
Lăng Cửu Thời: nếu em hỏi anh câu này vào hai năm trước, anh có thể sẽ không trả lời được. Nhưng bây giờ anh có thể chắc chắn...hai em ấy đã động tâm với nhau, nhưng lại không phát hiện được điều đó. Dù sao cũng đã 20t...cũng không còn nhỏ nữa...
Nguyễn Lan Chúc(khẽ cười ): Lăng Lăng, lúc trước em thả thính anh cơ cục biết bao nhiêu...bây giờ anh có thể đoán được tâm của hai em ấy, có phải nhờ vào công lao của em không?
Lăng Cửu Thời: đúng là nhờ công của em thật đấy Lan Chúc, khi đó anh còn " trai tân "...ở chung phòng với em hai năm, anh có còn " tân " nổi hay không...em cứ thích trêu anh?
Nguyễn Lan Chúc: được được, em không trêu anh nữa...em bế anh lên phòng.
Lăng Cửu Thời: không cần, anh tự đi được.
Nguyễn Lan Chúc: anh chắc không?
Lăng Cửu Thời: đừng có x...
Cậu vừa nói vừa muốn chứng minh rằng bản thân tự đi được nhưng vừa đứng dậy hai chân đã mềm nhũn ngã nhào ra sàn nhà. Nguyễn Lan Chúc vội đỡ cậu dậy, một tay luồng qua eo tay còn lại luồng qua sau đầu gối nhấc bổng cậu lên.
Nguyễn Lan Chúc: đã bảo để em bế mà cứ cứng đầu.
Lăng Cửu Thời( khẽ lí nhí ): không phải tại em hay sao, sao lại trách anh.
Nguyễn Lan Chúc: tại em, là lỗi của em. Về phòng nghỉ một chút anh có chịu không?
Lăng Cửu Thời: ừm...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net