4. Cứu Trình Thiên Lý (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tag : linh dị
Lưu ý: truyện là do tác giả suy nghĩ theo ý thích để viết ra, yếu tố không chân thực. Ai không thích đọc có thể lướt qua, xin đừng buông lời cay nghiệt. Xin cảm ơn🥰🥰🥰
                   _____________________

" Không !! Không !! " Tiếng gào thét như tiếng ai điếu vĩnh biệt của người ở lại đối với kẻ sắp chết: " Đừng bỏ lại anh.. Thiên Lý,Thiên Lý..."
Trình Thiên Lý được ôm trong vòng tay anh trai , dường như nó không còn chút sức lực để nói gì nhiều. Nó mở to mắt, ánh mắt bắt đầu mất đi tiêu cự... những ngón tay từ từ vuốt nhẹ má Trình Nhất Tạ, gắng gượng nở nụ cười khẽ gọi tiếng " anh ".
" AAAAAAAA!" Trình Nhất Tạ hét lên điên cuồng, đau đớn hệt như phải chứng kiến một phần linh hồn trong mình đang dần chết đi.
" 120, nhanh gọi 120 !!!" Lư Diễm Tuyết đã giàn giụa nước mắt, cô run rẩy gọi 120, sau đó lao đến trước mặt Trình Thiên Lý, nắm tay Trình Thiên Lý: " Thiên Lý, gắng lên, Thiên Lý..."
Trình Thiên Lý không nói lời nào, ánh sáng trong đôi mắt nó bắt đầu mờ đi, hơi thở cũng dần dần yếu ớt, như một bức tranh dần mất đi màu sắc, chỉ còn những mãng trắng đen. Không khí lạnh lẽo cuốn quanh cơ thể nó, Trình Thiên Lý cố gắng mở miệng, gọi một tiếng " anh ", rồi dùng sức lực cuối cùng để nói: " Đừng ...khóc ."

Thấy cảnh đó, Lăng Cửu Thời lấy tay bưng mặt, cậu chầm chậm quay lại, dựa vào tường , toàn thân không còn chút sức lực. Bên tai cậu, là tiếng khóc của Lư Diễm Tuyết, Dịch Mạn Mạn, Trác Minh Ngọc và Trình Nhất Tạ như tiếng nhạc buồn đưa tiễn người ra đi. Nguyễn Lan Chúc và Trần Phi lúc này cũng chỉ biết lặng lẽ rơi nước mắt mà không biết nên làm gì hơn. Trác Phi Tuyền tuy không khóc nhưng sắc mặt lại lạnh lẽo vô cùng khác hẳn với thường ngày.
" Cánh cửa này thật sự quá khó, cuối cùng chỉ còn mỗi hai chúng em sống sót." Trình Nhất Tạ cuối xuống nhìn gò má em trai, bình tĩnh nói: " Nó ngốc nghếch suốt một đời, chỉ có lần này thông minh." Nét mặt của cậu ta dường như không có gì là đau khổ, nhưng những giọt nước mắt lại không ngừng tuôn ra, không thể ngưng lại được. " Lần này coi như em thông minh." Trình Nhất Tạ dụi trán của mình lên trán của Trình Thiên Lý mà nói: " Đều là lỗi của anh."
Trong mắt của cậu ta thì Trình Thiên Lý như một đứa trẻ chưa trưởng thành, nhưng bây giờ Trình Thiên Lý không cần phải lớn nữa. Trình Thiên Lý se không bao giờ có thể bước qua sinh nhật lần thứ mười tám của mình, thời gian của nó sẽ dừng lại ở khoảnh khắc này, không thể tiến thêm một giây phút nào. Trình Nhất Tạ nhìn sang Nguyễn Lan Chúc muốn nói gì đó nhưng lúc này tiếng chuông điện thoại của ai đó vang lên. Lăng Cửu Thời cho tay vào túi áo lấy chiếc điện thoại không nhìn là ai đang gọi liền nhấc máy.

📲📲📲
Lăng Cửu Thời: tôi nghe.
Diệp Điểu: anh Lăng Lăng, là em.
Lăng Cửu Thời: Diệp Điểu? Cậu đi đâu biệt tích 2 hôm nay, cả Văn Thụy cũng không thấy đâu?
Diệp Điểu: anh bình tĩnh, nghe em nói rồi anh muốn mắng thế nào cũng được.
Lăng Cửu Thời: cậu nói đi...
Diệp Điểu: có phải...Thiên Lý gặp chuyện đúng không anh?
Lăng Cửu Thời( sửng sốt): sao cậu biết?

Diệp Điểu: em sẽ giải thích với anh sau, bây giờ anh làm theo lời em nói.
Lăng Cửu Thời: được, cậu mau nói.
Diệp Điểu: anh mau đến phòng em, tới bàn làm việc trong ngăn tủ thứ nhất có một chiếc hộp màu xám, anh mở hộp lấy viên ngọc màu xanh da trời cho Thiên Lý ngậm vào. Sau đó lau sạch toàn bộ vết máu, thay cho em ấy một bộ đồ khác rồi đặt em ấy trên giường. Anh mau nhanh lên, nếu không sẽ không thể cứu em ấy được nữa.
Lăng Cửu Thời: được, tôi biết rồi.

Sau khi cúp máy, Lăng Cửu Thời vội làm theo lời của Diệp Điểu. Đúng thật là có viên ngọc màu xanh da trời, nhưng trong hộp vẫn còn một viên ngọc màu đỏ sậm. Mọi người nhìn Lăng Cửu Thời đặt một vật gì đó vào trong miệng Trình Thiên Lý thì ngơ ngác không hiểu gì.
Nguyễn Lan Chúc: Lăng Lăng, anh đang..
Lăng Cửu Thời( ngắt lời): Diệp Điểu có cách cứu Trình Thiên Lý.
Mọi người nghe Lăng Cửu Thời nói vậy liền sửng sốt. Từ trước đến nay làm gì có ai chết trong cửa mà được cứu sống ở ngoài cửa? Tâm trạng ai nấy đều bất an, lo lắng...Trình Thiên Lý có cứu được hay không?

Phía Diệp Điểu, sau khi cúp máy anh tiếp tục lái xe. Nhìn sang người ngồi ghế phụ, anh lên tiếng hỏi:
Diệp Điểu: ông ta...thật sự cứu sống được em ấy chứ ?
Ngãi Văn Thụy: hai hôm nay em đã cố gắng lắm rồi, chỉ mong ông ta giữ lời.
Diệp Điểu: có cần anh lên cùng không?
Ngãi Văn Thụy: không cần đâu anh, một mình em được rồi.
Diệp Điểu: tùy em vậy.
Đi thêm một đoạn, xe của cả dừng ngay dưới chân núi. Trước mặt là một con dốc hẹp tối tăm đủ để một người đi lên.
Ngãi Văn Thụy: anh đợi em, rất nhanh em sẽ xuống lại ngay.
Diệp Điểu: được, nhớ cẩn thận.
Ngãi Văn Thụy: dạ.

Nói rồi Ngãi Văn Thụy đi lên con dốc hẹp tối tăm ấy. Diệp Điểu nhìn theo bóng lưng cậu dần dần khuất trong bóng tối rồi anh trở lại vào xe.

***

Lúc này Ngãi Văn Thụy đi được một đoạn khá xa, phía trước cậu xuất hiện một hàng tre. Cậu đi xuyên qua, trước mặt cậu là một căn chòi. Nơi đây không có đèn chỉ có thể nhờ vào ánh trăng soi sáng cả không gian và đặc biệt hơn hôm nay lại là ngày rằm. Phía trước căn chòi có một bộ bàn ghế được làm bằng gỗ, có một người đàn ông tóc búi củ tỏi ngồi nhâm nhi li trà. Cậu thấy ông ta liền gọi lớn:
Ngãi Văn Thụy: lão đầu, tôi tới rồi.
Người đàn ông nghe giọng của cậu phát ra ngụm trà chưa kịp nuốt liền bị sặc phun ra ngoài khiến ông ta ho sặc sụa.
......: khụ...khụ...thằng nhóc con, đã bảo ngươi bao nhiêu lần rồi hả? Sao ngươi cứ thích gọi ta là lão đầu vậy hả? Ta già lắm hay sao?
Ngãi Văn Thụy: ông già thật mà, tôi gọi lão đầu cũng đúng mà.
.......: ta mới có 42 thôi, ta đã nói ta tên Phùng Nguyên Luân...ở thế giới của ta biết bao nhiêu người tôn trọng gọi ta một tiếng ' Phùng tiên sinh '...thằng nhóc con như ngươi nếu không có ơn cứu mạng ta thì ta giết ngươi lâu rồi.
Ông ta cầm cây sáo trúc chỉ về phía cậu mà chửi đổng lên. Cậu chỉ cười rồi đến chỗ ông ta ngồi. Cất giọng nhỏ nhẹ như đang lấy lòng ông ta.
Ngãi Văn Thụy: được, con sai rồi ' Phùng tiên sinh ' mong ngài khoan dung đừng trách kẻ tiểu nhân có được hay không?
Phùng Nguyên Luân: ngồi xuống đi, đừng diễn trước mặt ta...ngoài mặt thì lấy lòng chứ bên trong ngươi đang chửi ta ở trong đấy.
Ngãi Văn Thụy: không giỡn với ông nữa, lão đầu đáng ghét.
Phùng Nguyên Luân (nhếch mép) : phải chi ngươi nói năng nhỏ nhẹ với ta giống như nói với cái tên dưới chân núi thì tốt biết mấy.
Ngãi Văn Thụy: xía...vào việc chính được chưa ' Phùng tiên sinh '.
Cậu cứ nhấn mạnh chữ Phùng tiên sinh làm cho ông ta lông tơ dựng đứng cả lên.
Phùng Nguyên Luân: tình hình thế nào?
Ngãi Văn Thụy: đã cho cậu ấy ngậm từ lúc 6h rồi, bây giờ đã là 6h15.
Phùng Nguyên Luân: Viên ngọc có tác dụng trong 3 canh giờ, giờ là giữa giờ Dậu một khắc. Tức là giữa giờ Tý phải cứu được người, nếu không...ngươi cũng sẽ chết.

Ngãi Văn Thụy: tôi nhất định sẽ cố gắng, ông mau chỉ dẫn cho tôi.
Phùng Nguyên Luân: theo thông tin hôm trước ngươi cung cấp cho ta và cả thân thế của ngươi e là sẽ rất khó thành công. Ngươi là môn thần của cấp thấp năng lực của ngươi căn bản không đủ để vào cấp cao để cứu một mạng người. Trở về quá khứ để cứu sống một người mà trong tương lai phải chết đó là điều nghịch thiên ngươi phải chịu sự trừng phạt. Những điều này trước đó ta đã nói với ngươi, bây giờ ta chỉ nhắc lại cho ngươi nhớ. Ta có cách giúp ngươi vào cửa nhưng chỉ có tác dụng trong hai khắc. Lần này thời gian trong cửa và ngoài cửa sẽ chạy song song nhau, ngươi tuyệt đối phải tranh thủ hết sức có thể. Ta đã xem thiên tượng cho ngươi rồi, sau giờ Tý ngươi muốn đi lúc nào thì tùy ngươi. Viên ngọc màu đỏ sậm, sau khi ngươi thành công và trở ra thì hãy cho người mà ngươi muốn cứu sống nuốt chúng. Ta đã nói hết lời, đằng nào ngươi cũng phải chịu hình phạt. Ta khuyên ngươi, nếu ngươi có điều gì chưa thực hiện được hoặc có lời nào chưa nói được...thì ngươi nên thực hiện nó, trước khi...ngươi không còn cơ hội.
Ngãi Văn Thụy(trầm mặc): tôi biết rồi.
Phùng Nguyên Luân: biết rồi thì tốt, ta có thứ này muốn tặng cho ngươi.
Ông ta đi vào trong chòi lấy ra một thứ gì đó mà cậu nhìn không rõ. Lúc ông ta đưa cho cậu thì cậu mới nhìn rõ. Nó có hình dạng một túi thơm, có mùi hương nhẹ rất dễ ngửi.
Ngãi Văn Thụy: đây là...
Phùng Nguyên Luân: là túi thơm, ta tự tay làm. Bên trong chỉ là thảo dược khô thôi không có gì đặc biệt. Ta còn một chuyện mới dặn ngươi.
Ngãi Văn Thụy: là chuyện gì vậy?
Phùng Nguyên Luân: chuyện vào cửa ngươi phải mang theo tờ manh mối cửa đó, không được để lộ diện mạo và giọng nói ta cũng đã nhắc trước đó bây giờ ta nhắc thêm...viên ngọc màu xanh có tác dụng giữ lại linh hồn trong thể xác trong ba canh giờ, ngươi chỉ cần chạm vào thể xác ấy thì kí ức trước khi chết của kẻ đó ngươi sẽ thấy được. Đã nhớ hết chưa ?
Ngãi Văn Thụy: tôi đã nhớ hết , cảm ơn Phùng tiên sinh.
Lúc này giọng của cậu rất nhẹ nhàng khiến ông ta không quen.
Phùng Nguyên Luân( trợn mắt ):ngươi...
Sao lại hóa thành cún con rồi, không phải khi nãy còn nhe nanh múa vuốt với ta hay sao?
Ngãi Văn Thụy( cười ): không phải... khi nãy ông nói có điều gì chưa nói thì nên nói ra trước khi không còn cơ hội hay sao?
Phùng Nguyên Luân:......
Ngãi Văn Thụy: cảm ơn Phùng tiên sinh, có thể đây là lần cuối tôi được nói chuyện cùng ông. Ông hãy giữ gìn sức khỏe thật tốt, cho đến khi ông có thể trở về thời đại của mình. Bây giờ...tôi phải về. Tạm biệt.

Cậu cúi người nói lời tạm biệt với Phùng Nguyên Luân sau đó xoay người rời đi. Phùng Nguyên Luân nhìn theo cậu khuất sau hàng tre.
Phùng Nguyên Luân: (' nhóc con, ngươi... tuyệt đối không thể chết. Nếu ngươi thật sự chết...ta nhất định sẽ mở cửa môn quan để kéo ngươi về dương gian.')


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net