Bão "dứa"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tin chấn động!

Tiệm Poirot đang bị tấn công!

Bởi một cơn bão mang tên "Dứa"!

Vụ mùa vừa qua, một nông trại có quen biết với ông chủ tiệm Poirot đã gửi tặng tiệm sản phẩm thu hoạch thành công nhất của mình, những trái dứa, như một món quà để bày tỏ tình bằng hữu bao năm. Những trái dứa được chở tới trong những chiếc thùng lớn đóng gói cẩn thận, được bày trí rải rác khắp nơi trong tiệm như một loại linh vật hay biểu tượng may mắn nào đó, được chế biến thành đủ các loại món ăn, thức uống, từ điểm tâm cho tới món chính và cả trong các loại bánh tránh miệng. Mỗi ngày, sau giờ đóng cửa, Amuro và Azusa đều phải nán lại khoảng một hai tiếng, tra cứu thực đơn cho ngày mai, vắt óc suy nghĩ xem liệu còn món nào có thể làm được từ dứa nữa không. Lúc đầu, mọi chuyện có vẻ dễ dàng và cả hai đều tỏ ra vô cùng hào hứng. Nhưng dần dần, những ý tưởng bắt đầu cạn trong khi những xe chở dứa vẫn tiếp tục tới, lấp đầy chỗ trống mà những chuyến hàng trước đó bỏ lại. Từ chỗ thích thú, những trái dứa biến thành nỗi ám ảnh, khiến Azusa kể rằng cô đã nằm mơ thấy mình bị tấn công và rượt đổi bởi một 'quân đoàn dứa khổng lồ'. Nghe qua thì thấy buồn cười nhưng thật ra chính bản thân Amuro cũng đang lo sốt vó, chẳng biết nên xử trí thế nào với đống dứa nằm bành trướng trong kho bếp.

Thêm một chuyện đau đầu nữa, đó là không phải vị khách nào cũng yêu thích các sản phẩm từ dứa. Điển hình là Higara Eiko.

Higara vô cùng ghét ăn dứa. Đây là kết luận được hai nhân viên của tiệm Poirot đưa ra vào ngày đầu tiên 'cơn bão dứa' xâm lăng căn bếp. Bằng một sự kiên trì đến mức tài tình nào đó, cô đã loại ra được hết tất cả miếng dứa có trong đĩa salad hoa quả của mình. Không chịu thua, Amuro đã đổi từ kiểu xắt lát sang thái hạt lựu cho các món tiếp theo để Higara không sao lược bỏ hết được. Lần tiếp theo, khi nhìn vào món cơm chiên trái dứa, cô đã trút hết phần nhân được nén bên trong ra một cái đĩa trống, vừa ăn vừa cẩn thận, tỉ mẩn nhằn ra từng "hạt" dứa trộn lẫn vào đó. Đến lần cuối cùng, để đối phó với việc Amuro băm nhuyễn phần thịt dứa rồi biến nó thành nhân bánh, cô đã khoét hẳn một lỗ lớn vào giữa chiếc bánh su kem, lấy ra phần mứt dứa bỏ sang bên mà chỉ ăn mỗi lớp vỏ bánh. Sự khước từ dứa một cách mãnh liệt của Higara khiến Azusa thất vọng rõ ra mặt, dù cô đã chuẩn bị sẵn tâm lí về việc khách hàng của mình sẽ không thích ăn một món bất kì nào đó. Thế nhưng khi nhìn thấy những món ăn tâm huyết của mình liên tiếp bị từ chối, Azusa vẫn không thể không cảm thấy buồn bã và chán nản.

"Tôi chỉ muốn Higara-san thích dứa hơn một chút, dù chỉ một chút xíu thôi cũng được. Chẳng lẽ không còn cách nào nữa sao?" – Cô tâm sự với anh bạn đồng nghiệp sau giờ tan làm.

"Higara-san ấy hả? Cô ấy có ác cảm không phải chỉ riêng gì món dứa thôi đâu. Cô đừng quá để tâm đến chuyện ấy làm gì. Với lại, cô đâu thể bắt người khác thích những thứ giống mình được."

"Tôi biết chứ. Cơ mà dứa tốt cho sức khỏe mà. Cô ấy chịu thử một chút cũng đâu mất mác gì đúng không?"

"Con người cứng đầu lì lợm đó dễ gì nhượng bộ chỉ vì mấy lời năn nỉ của cô. Nhưng mà muốn ép cô ấy ăn thì không phải là không có cách."

"Ấy! Nói ép thì thô bạo quá!"

Để vực dậy tinh thần của cô bạn đồng nghiệp tốt bụng, Amuro đã nghiên cứu những phương pháp khiến cho một đứa trẻ ăn được những thứ mà chúng không thích mà vẫn không hay biết gì từ các bà mẹ. Kết quả là anh đã tìm ra được một cách vừa đơn giản lại vừa hữu ích, không những bổ dưỡng mà còn không để lại bất cứ vết tích hay bằng chứng gì.

Món nước ép trái cây phối hợp ba nguyên liệu. Cần tây, táo và dứa.

"Táo thì tôi còn hiểu được, còn cần tây á?" – Azusa mắt tròn mắt dẹt nhìn Higara đang uống ngon lành ly nước ép vừa đem tới bàn mình – "Higara-san thích ăn cần tây lắm hả?"

"Không đến nỗi cực kì yêu thích đâu, chỉ là món nào có cần tây cũng đều ăn được thôi."

"Sao cô ấy chịu nổi cái mùi của chúng nhỉ?" – Azusa chun mũi, nghĩ đến loại rau mà cô không ưa nhất – "Vậy mà lại phản đối kịch liệt món dứa. Quả thật là kì lạ!"

"Khẩu vị mỗi người mỗi khác mà." – Amuro hài lòng quan sát phản ứng thỏa mãn của Higara sau khi dùng xong bữa trưa – "Thử mãi mới được một món thí nghiệm thành công. Cô nói xem Azusa-san, chúng ta có thể thêm nó vào thực đơn ngày mai được chưa?"


~~~~~~~~~~

Mình viết chương này chỉ đơn giản vì mình thích uống nước ép cần-táo-thơm:))) Nên nó có lẽ hơi vô tri và ngắn ngủn:)))

À,  mình không biết nên gọi là trái "thơm" hay trái "dứa" thì phù hợp với mọi người hơn.

Rất cảm ơn nếu bạn đọc đến chương mới nhất này, đọc đến tận những dòng này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net