Chocolate cho ngày lễ tình nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở quán Poirot, có hai thứ luôn toát ra sức hấp dẫn không thể chối từ, khiến bất cứ ai từng tới sẽ luôn muốn quay lại lần nữa.

(Đặc biệt đối với những cô gái)

Thứ nhất là những món ăn vừa ngon miệng lại vừa đẹp mắt của Azusa.

Thứ hai là Amuro Toru, anh chàng phục vụ đẹp trai lịch lãm nổi tiếng cả khu phố Beika. (Còn phần có "ngon miệng" hay không thì chưa biết vì chưa ai từng thử).

Amuro có nhiều người hâm mộ tới nỗi chỉ cần anh đến những nơi đông người trong phạm vi phố Beika, sẽ có hơn một nửa đám đông ở đó, hầu hết là phái nữ, nhận ra anh. Nửa còn lại sẽ tò mò vì anh mà tìm kiếm thông tin về nơi anh làm việc. Điều này được xem là một thành công lớn có ý nghĩ về mặt quảng bá của quán Poirot, góp phần đẩy mạnh số lượng khách hàng và tăng cường doanh thu cho quán. Nhưng ngặt nỗi nó lại không tốt cho cuộc sống của hai lớp vỏ bọc còn lại của anh. Ai có thể tưởng tượng được rằng một thành viên của tổ chức tội phạm hay một cảnh sát chìm lại trở thành một "hiện tượng" trên mạng xã hội chứ? Nghĩ đến mà thấy buồn cười một cách khó tin, bởi trước giờ bản thân anh cũng không nghĩ sẽ có ngày mình được săn đón nhiệt tình đến thế. Hồi còn ở trường cảnh sát, xung quanh anh chỉ rặt một đám thanh niên trai tráng suốt ngày hết đánh nhau lại bày trò phá phách, thích thi thố, hăng say tập luyện và có xu hướng lao đầu vào những mối nguy hiểm. Cô gái nào có thể chấp nhận được những kẻ ngốc này?

Nếu so sánh mình với bốn người còn lại trong nhóm, Amuro phải thừa nhận rằng anh ít có các mối quan hệ với phái nữ nhất, đồng trang lứa lại càng không. Anh biết Date có bạn gái, Hagisawa có chị, Matsuda có người mình thầm thích, không rõ Hiro thì như thế nào chứ bản thân anh chỉ có mỗi mối tình đầu đã hóa thành thiên cổ. Sau khi người ấy đi mất, anh cũng chẳng màng để ý đến ai khác. Không phải anh không thể, mà là anh không muốn. Anh đã sớm đặt trái tim mình vào tay nước Nhật rồi. Đối với anh, ngoài tình yêu một lòng thủy chung với đất nước ra thì những thứ khác như tình cảm trai gái đành phải gác lại sang bên. Anh không nghĩ rằng mình có sự lựa chọn, mà thật ra thì anh cũng không cần phải lựa chọn làm gì. Câu trả lời luôn luôn chỉ có một.

Các cô gái tìm đến quán Poirot vì món ăn là một, vì Amuro là mười. Đối tượng thì vô cùng đa dạng, từ học sinh cấp ba cho tới phụ nữ trưởng thành, từ người mẫu nổi tiếng cho tới bà thím nội trợ, với đủ kiểu vóc dáng, phong cách thời trang, nghề nghiệp, mức độ thu hút và cả mục đích tiếp cận. Nghe đồn rằng họ còn lập ra hẳn một fanpage dành riêng cho anh. Cả việc vô tình đi chung với anh hay có vài cử chỉ thân thiết thôi cũng đủ để nhận về đống "gạch đá" của dư luận rồi. Nhắc đến chuyện này thì Azusa có kinh nghiệm lắm, lần nào xuất hiện bên cạnh anh cũng đều phải thanh minh ngay lập tức dù có là người quen như Ran hay Sonoko đi chăng nữa. Fanclub của Amuro Toru không đùa được đâu!

Với tiểu sử hoành tráng như vậy, dễ hiểu tại sao Amuro rất miễn cưỡng khi đi làm vào ngày này, ngày lễ Tình nhân 14 tháng 2. Ngay từ lúc bắt đầu mở cửa, tiệm Poirot đã tiếp đón những lượt khách ra vào nườm nượp. Họ đến để dùng điểm tâm, thưởng thức cà phê, thổ lộ tâm tình, tặng quà cho nhau và tất nhiên, cho cả Amuro nữa. Cơn ác mộng của anh lại là mơ ước của nhiều chàng trai và các cửa tiệm kinh doanh bánh kẹo, thế nên dù thật lòng không muốn, anh vẫn cố gắng tươi cười niềm nở với tất cả khách hàng.

"Kìa Amuro-san, nụ cười của anh lại trở nên cứng nhắc rồi đấy! Thả lỏng ra chút đi nào!" – Azusa khẽ nhắc.

Không thể làm gì hơn nữa được, anh đã đeo cái bộ mặt vui vẻ này từ sáng đến giờ cơ mà. Các thớ cơ trên mặt anh đã căng cứng hết cả rồi. Chiều lòng hết mọi người thật không dễ chút nào.

"Nếu mệt quá anh có thể vào trong nghỉ một chút. Tầm giờ này thì tôi lo được." – Azusa gồng hai cánh tay lên, bày tỏ sự quyết tâm mạnh mẽ trong việc giúp đỡ người đồng nghiệp duy nhất của mình – "Gương mặt anh đang là 'bảo vật' của tiệm chúng ta đấy! Ông chủ rất tin tưởng vào anh. Cả tôi cũng vậy."

Ý là hai người rất tin tưởng vào "doanh thu'' tôi mang lại cho tiệm đúng không? Amuro thầm diễn giải. Không những khai thác triệt để sức lao động mà còn tận dụng luôn cả ngoại hình của tôi à? Tôi bắt đầu thấy sợ những kẻ biết cách làm ăn như hai người rồi đó!

Đã vậy thì...

"Ừm, vậy nhờ cô trông tiệm nhé, Azusa-san." – Amuro vẫn duy trì nụ cười thương hiệu – "Tôi nghỉ ngơi một lát rồi sẽ quay lại ngay."

Phải ra khỏi đây và hít thở không khí trong lành ngay thôi. Quá giờ nghỉ trưa, khách cũng thưa dần rồi, một mình Azusa ắt sẽ xoay sở được. Amuro cởi tạp dề ra, xếp lại ngay ngắn đặt trên bàn bếp, rồi nhanh chóng lách ra cửa sau trước ánh mắt ngơ ngác của cô đồng nghiệp.

Khi Amuro quay lại, anh nhận ra rằng mình chỉ vừa đi khỏi tầm mười phút thế mà trông thấy anh, Azusa lập tức thở phào nhẹ nhõm. Cô đang đứng ở quầy bar pha một ly capuchino. Có tổng cộng năm vị khách trong tiệm, một người ngồi bàn đơn cạnh cửa sổ, một cặp đôi ngồi cách đó không xa, hai người đang ngồi bên quầy bar đối diện Azusa. Cô nháy mắt với anh, hất nhẹ đầu về phía một trong hai người. Một cô gái trong chiếc đầm màu san hô với tay áo và viền váy xếp li một cách thanh nhã. Tóc cô gái được tết lại ngay ngắn đằng sau đầu, bằng một sự nỗ lực đáng nể để làm nó trông xinh đẹp nhất có thể. Cô gái ngồi gọn trên chiếc ghế đẩu cao, khép nép, duyên dáng, hai cánh tay tỳ nhẹ lên bàn, các đầu ngón tay được dũa gọn gàng ôm lấy chiếc tách thơm mùi cà phê sữa.

"Chào Yuko-san!" – Amuro cất tiếng. Azusa đã gửi thông điệp đến anh một thông điệp rất rõ ràng. Cô gái này đến đây là để gặp anh.

Nghe tiếng gọi, Yuko ngẩng đầu lên. Một thoáng ửng hồng lướt qua gò má trắng trẻo của cô. "Amuro-san", cô khẽ mấp máy, rồi với một cái vuốt nhẹ lên ngực như để lấy thêm động lực, cô cất tiếng, "Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với anh."

Azusa tinh ý đã lẩn đi đâu mất từ lúc nào, kéo theo cả cái người còn lại ngồi trên quầy bar. Các vị khách kia thì ngồi quá xa và có vẻ chẳng để tâm đến gì khác xảy ra xung quanh mình. Amuro quét mắt một lượt khắp tiệm để đánh giá tình hình, sau đó quay trở lại với gương mặt niềm nở hướng về phía cô gái.

"Vâng, tôi xin lắng nghe đây ạ."

Bất ngờ trước thái độ ân cần của Amuro, cô gái tỏ ra lúng túng, "À vâng, chuyện là... thật ra tôi... thật ra tôi đã để ý anh Amuro từ lâu lắm rồi. Nếu có thể...xin anh hãy nhận tấm lòng này của tôi!". Cô gái kết thúc câu thật nhanh và chìa ra trước mặt anh một cái gói nhỏ được bọc bằng giấy in hoa hồng.

"Đây là sô-cô-la tự làm đấy ạ, mong anh hãy nhận cho."

"Ồ, Yuko-san! Xin cô hãy ngẩng đầu lên nhìn tôi đã." – Amuro nhẹ nhàng đáp – "Thật là một món quà đáng quý, tôi rất cảm kích trước tấm lòng của Yuko-san. Tiếc là hiện tại tôi không thể nhận được."

Cô gái ngước nhìn anh, đôi mắt long lanh như sắp khóc, "Nói vậy nghĩa anh đã có người thương rồi chăng?"

"Xin thứ lỗi cho tôi bỏ qua câu hỏi này." – Amuro nháy mắt, đặt ngón trỏ lên môi – "Đây là bí mật."

"Vâng, tôi hiểu rồi." – Cô gái dụi mắt – "Tin đồn trên mạng quả là không sai. Họ nói Amuro-san chỉ nhận sô-cô-la tình bạn, bất cứ lời tỏ tình nào cũng sẽ bị từ chối một cách thẳng thắn và đầy dịu dàng. Nhưng dù cho có bị từ chối, tôi nghĩ mình vẫn sẽ thích Amuro-san."

"Đừng nói thế chứ Yuko-san. Tôi nghĩ rồi cô sẽ gặp được một người xứng đáng với mình thôi mà."

Cô gái nghe thế liền mỉm cười, tuy vẫn còn thoáng chút nét buồn trên gương mặt. Cô uống hết ly cà phê của mình rồi rời đi, trong khoảng thời gian đó, Amuro vẫn tiếp tục trò chuyện cùng cô, kể vài câu chuyện vui chọc cô cười. Đến tận lúc ra khỏi cửa, cô vẫn còn ngoái đầu lại và vẫy tay chào anh. Chứng kiến sự việc từ đầu đến cuối, Azusa không khỏi cảm thán, "Tôi đã xem cảnh này ba lần trong ngày hôm nay rồi mà vẫn không thể tin nổi có người bị từ chối mà còn cười hạnh phúc được như vậy. Amuro-san đúng là người đàn ông hoàn mỹ trong mắt phái nữ mà."

"Amuro-san, anh có phải là một tay chơi thực thụ không? Kiểu, 'lady-killer' ấy?" – Người khách còn lại đã nấp đi cùng Azusa giờ mới được lên tiếng.

"Cô đang mỉa mai tôi đấy à, Higara-san."

Amuro thấy mình không cần phải duy trì thái độ hòa nhã nữa. Riêng đối với cô gái này thì anh không cần phải giữ ý làm gì.

"Tôi đang khen anh đó chứ! Anh đã làm rất tốt, vừa xoa dịu một trái tim tổn thương vừa tránh được nguy cơ mất đi một khách hàng tiềm năng, lại giữ được thiện cảm cho mình. Hẳn anh đã phải trải qua rất nhiều màn tỏ tình như vậy nhỉ? Trông anh có vẻ đã quá quen với việc này rồi."

"Cô đừng tỏ vẻ 'đi guốc trong bụng' tôi nữa. Hay là cô đang ghen với cô Yuko?" – Amuro nhếch mép cười, hài lòng với câu trả đũa này của mình.

"Vớ vẩn!" – Higara cố ý tặc lưỡi rõ to, đế che lấp đi việc tim cô vừa nảy bật lên một nhịp – "Tôi mà thèm à!"

"Cũng phải. Với tài năng nấu nướng của Higara-san thì làm sao có thể cho ra những mẻ sô-cô-la thơm ngon như thế này được. Không khéo tôi lại phải ăn mớ sô-cô-la kì lạ nào đó có vị than giống lần trước nữa thôi."

"Bánh quy! Chúng là bánh quy! Không phải sô-cô-la! Lần đó tôi căn thời gian có hơi lố một chút, sẽ không có lần sau nữa đâu!"

"Vậy à? Thế chúng ta cá nhé! Nếu cô làm được một mẻ bánh sô-cô-la ngon lành, tôi sẽ miễn phí bữa ăn ở tiệm Poirot cho cô trong một tuần."

"Bao gồm một phần sandwich đặc biệt và caramel machiato!"

"Đồng ý."

"Còn nếu tôi thua thì sao?"

"Thì cô sẽ phải đến tiệm chúng tôi ăn mỗi ngày, trong suốt một tháng."

"Hai tuần!"

"Đồng ý."

Nói rồi cả hai bắt tay, giao kèo được thành lập trước sự chứng giám của 'trọng tài bất đắc dĩ', Azusa. Tuy thấy chuyện này thật trẻ con nhưng cô không muốn phá đi sự hào hứng của hai người bọn họ. Trên hết, cô nhận ra nét mặt cứng nhắc cùng nụ cười sượng sạo của Amuro lúc sáng giờ đã biến mất, thay vào đó là những biểu cảm mới, sống động hơn, chân thật hơn. Và người đã giúp gỡ xuống cái mặt nạ anh mang thường nhật kia chính là Higara-san. Việc này có lẽ chính bản thân anh cũng không hề ngờ tới.

"Amuro-san này, về chuyện miễn phí khi nãy ấy..." – Sau khi Higara ra về, Azusa huých nhẹ tay Amuro, hỏi nhỏ.

"À, cô không cần lo đâu, ý tôi là, phần ăn dó tôi sẽ trả tiền lại cho tiệm mà."

"Ý tôi không phải vậy, mà là cho dù Higara-san có thắng hay thua thì cô ấy vẫn phải tới đây ăn sao? Đâu có gì khác biệt đâu" - Một ý tưởng hay ho bất chợt lóe lên trong đầu Azusa - "A, hay có phải đó mới là điều anh muốn?"

Như thể bị Azusa đoán trúng, Amuro nhoẻn miệng cười thích thú và đặt ngón trỏ lên môi. Hệt như khi nãy, anh chỉ đáp: 

"Xin lỗi cô nhé. Đó cũng là một bí mật."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net