#9. Quà Valentine

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kéo cao khăn choàng, Akutagawa cố bước nhanh hơn. Hiện đã rất muộn rồi, thời tiết thì rất lạnh, cậu chỉ muốn về nhà mau cho ấm, không thì bệnh viêm họng sẽ càng trở nên nghiêm trọng.

Dừng chờ đèn đỏ, Akutagawa liếc mắt qua các cửa tiệm trên phố. Vẫn còn sáng đèn, có chuyện gì làm họ vẫn mở cửa đến tận giờ này??

"Valentine hôm nay?? Bạn vẫn phân vân chưa biết nên tặng gì cho người yêu?? Vậy còn chần chừ gì nữa, hãy bước vào và chúng tôi sẽ chỉ bạn cách tự tạo một món quà độc đáo!!!"

Một biển quảng cáo rất lớn đập vào mắt cậu, cũng như thu hút rất nhiều sự chú ý của người đi đường.

-Cái khỉ gì thế??!! Valentine??? -Khẽ càu nhàu, Akutagawa đảo mắt hướng xuống lòng đường xám đen, dùng chân vẽ lên mặt đất vài vòng tròn để giết thời gian.

Ngay khi đèn chuyển tín hiệu, cậu bước nhanh sang đường rồi quẹo trái để về căn hộ của mình.

-Valentine vui vẻ, anh hai!!

Từ trong nhà chạy ra, Gin dúi vào tay cậu một túi bánh quy, trông giống như đồ tự làm.

-Cái gì đây??

-Anh hai nếm thử đi, ngon lắm đó!!

Một tay tháo giày, tay kia cầm túi bánh, Akutagawa bâng quơ hỏi.

-Sao em lại sang đây??!

-Em sang tặng anh cái đó, đợi mãi anh mới về... Xong việc rồi nên em đi nha!!

Xỏ nhanh đôi giày đen, Gin mở khoá cửa rồi bước ra. Nhưng vừa mới bước được một bước, cô đã ngoảnh đầu lại.

-Anh hai có tặng anh Atsushi-kun cái gì chưa??

-Gì là gì??! -Akutagawa mới treo áo khoác lên móc, tay mở gói bánh ăn thử. Ừhm, không tệ chút nào.

-Sao anh không tặng người kia cái gì??!

-Tại sao??!

-Đừng nói với em rằng anh không biết hôm nay là ngày gì nhé!!

-14/2. Thì sao???. -Akutagawa thản nhiên nói.

-Anh vừa mới rơi từ trên trời xuống à??! Hay hôm nay anh bị đập đầu hơi mạnh...

-Này, anh không...

-Hôm nay là ngày của tình yêu đó. Vào ngày này, mọi người sẽ tặng quà cho người mình yêu thương, mà phổ biến nhất là chocolate, để thể hiện tình cảm của mình. -Dừng lại một chút, Gin chán nản nhìn anh trai mình. -Có ai như hai người không, vục mặt vào công việc, còn chẳng có lấy một phút để nắm lấy tay nhau...

-Một phút là quá lâu!!

-Anh có nghe em vừa nói gì không vậy???! Chán anh luôn đó! Mà thôi, em về nha... -Đóng cửa lại, Gin khẽ thở dài thay.

Akutagawa ngồi trên sofa, nhìn túi bánh trong tay rồi lại quay ra, chăm chăm vào một điểm trên tường.

-Đã hơn 10 giờ đêm rồi...

Cầm lấy điện thoại, Akutagawa đắn đo. Có nên gọi không đây??

Chắc chưa ngủ đâu...

Nhấn số, cậu áp lên tai. Sau hai hồi chuông, một giọng nói êm dịu vang lên.

-Có chuyện gì thế, Ryuunosuke??! Cậu chưa ngủ à??

-Cậu có thể qua nhà tôi một chút được không??!

Atsushi nhìn đồng hồ. Muộn lắm rồi mà, còn gọi đến làm gì vậy. Cậu cả ngày hôm nay đã rất mệt mỏi rồi, nhưng, giờ phút này, cậu cũng muốn được ở bên Akutagawa, dù chỉ một chút thôi, nên đã gật đầu đồng ý.

Tắt điện thoại đi, Atsushi nhìn bát chocolate đang hấp cách thuỷ trên bếp, rồi bật cười.

Có phải cậu đang điên rồi không??! Thật là...

Ừh, mà thế thì đã sao. Nếu Akutagawa không biết, Atsushi có thể nói cho cậu, vì biết đâu năm sau, giờ phút này, cả hai đang trao nhau nụ hôn ngọt lịm bên cây cầu của thành phố Yokahama này.

Đổ hỗn hợp vào khuôn rồi bỏ vào tủ lạnh, chọn chế độ làm lạnh nhanh, xong xuôi đâu đấy, cậu đi tìm quần áo để thay, lát nữa còn qua nhà Akutagawa nữa.

...

...

...

Nhấn chuông cửa, Atsushi lơ đãng nhìn quanh. Cậu không ngờ Akutagawa cũng có thể sống với nhiều người ở cùng một địa điểm như thế này.

Phả nhẹ ra một làn khói trắng, Atsushi bật cười thành tiếng thật khẽ.

-Vào đi, Nakajima!

-Cậu gọi tôi tới đây vào giờ này làm gì vậy??!

-Tới đây... -Treo áo khoác và khăn của Atsushi lên giá rồi Akutagawa kéo cậu ngồi ở phòng khách.

Atsushi khẽ nhíu mày khi Akutagawa mang ra một cái giỏ, giống loại vẫn dùng đi picnic.

Trải khăn ra, Akutagawa lần lượt lấy ra từ trong giỏ cupcake chocolate, sandwich bơ lạc và mứt, salad hoa quả và vài thứ khác nữa.

Cái gì đây vậy??! Atsushi không khỏi hoang mang, lại thấy Akutagawa rót ra hai ly rượu vang.

-Ngồi xuống đi, nhìn gì nữa vậy??!

-Không có gì cả... Tôi... Tôi...

-Tôi nghe Gin nói hôm nay là ngày Valentine, cho nên tôi...

Akutagawa trông thấy Atsushi chạy ra lấy áo khoác, nghĩ là cậu bỏ về, thế là chạy vội ra.

-Nếu không thích, cậu có thể không ăn, nhưng đừng đi, được chứ...

Akutagawa giữ lấy một bên tay áo Atsushi, nhỏ giọng nói.

Atsushi quăng cho Akutagawa một chiếc hộp có thắt ruy băng.

-Cầm lấy đi, cho đó!!

Cậu ôm khư khư lấy chiếc áo, che đi khuôn mặt mình khi Akutagawa từ từ mở hộp ra.

-Nakajima, cậu...

-Tôi... Ban đầu tôi cũng không có định làm đâu... Tại ở nhà có thừa... Và... Và... Tôi... Tôi...

Akutagawa thoáng nét vui vẻ, dùng Rashoumon kéo Atsushi lại, lôi ngược vào bếp.

-Thành ý của cậu, tôi nhận được rồi. Còn giờ, cậu liệu mà ngồi đây mà ăn hết chỗ này đi!!

Atsushi chống cằm, tỏ thái độ bất mãn, tay cầm lấy một quả dâu nhúng chocolate.

Cắn lấy phần phủ, Atsushi lườm mắt với Akutagawa. Rồi, cậu thấy Akutagawa lấy một viên kẹo trong hộp nếm thử...

-Ngon không??

-Sao cậu có thể ăn được thứ này vậy??

Tên khốn kiếp này nên chết đi từ lâu rồi, tâm trạng Atsushi đang tốt đã rớt xuống tận đáy.

-Không tin thì thử đi...

Cầm lấy một viên, Atsushi đang định ăn thì Akutagawa đã kéo tay áo, ngăn cậu lại.

Không nói không rằng, Akutagawa áp hai bờ môi vào nhau, nhẹ nhàng đẩy phần chocolate còn lại qua rồi quấy đảo bên trong miệng Atsushi.

Atsushi chỉ thấy mọi thứ trở nên thật mơ hồ, rồi bị hôn đến tê liệt. Bức rào chắn mong manh cậu dựng lên nhanh chóng bị Akutagawa phá vỡ. Các giác quan đã sớm hạ vũ khí đầu hàng, chỉ còn nếm thấy vị thanh nhè nhẹ, nên cậu vô thức mút lấy như mút một que kem mát lành, muốn ăn mãi, và cậu lục tìm lại trong khoang miệng, nhưng hẫng hụt chẳng còn lại gì.

Luồn tay vào tóc Akutagawa, Atsushi khó khăn ngẩng đầu lên. Cần cổ đang bị cắn mút đến ngứa râm ran, hai tay cậu theo phản xạ ôm lấy đầu Akutagawa kéo sát mình hơn, phả vào tai cậu những hơi thở nặng nhọc.

Nuốt lấy hết những tiếng kêu sắp sửa phát ra, Akutagawa cắn nhè nhẹ môi Atsushi, một tay đan lấy tay người kia siết chặt, tay còn lại chậm rãi luồn vào trong áo.

-Lạnh... Tay cậu lạnh quá... Ryuu-Ryuunosuke...

Nghe vậy, Akutagawa thu tay về, chạm lên má Atsushi rồi luồn vào sau những sợi tóc bạch kim khẽ vuốt ve.

Áo Atsushi đã sớm xộc xệch từ lâu, lại bị Akutagawa kéo tuột xuống hở nửa vai. Khẽ cười nhẹ, cậu luồn ngón tay vào sau vành tai Akutagawa, thì thào.

-Tôi ở đây tối nay, được không đó??!...

-Tất nhiên rồi...

-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net