chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thúy vy tỉnh lại, cô chớp mắt để quen dần với ánh sáng , xung quanh cô là những mảng trắng xóa , cái mùi cồn bỗng dưng xông thẳng vào mũi cô làm cô nhận ra ngay cô đang nằm ở đâu, cô không biết cô đã ở đây bao.lâu, thúy vy vẫn còn nhớ lúc nãy cô cùng gia tuệ vào nhìn mặt mẹ cô lần cuối còn những chuyện xảy ra thì cô không hề nhớ nổi

-cô đã tỉnh lại rồi sao. Để tôi báo cho bác sĩ và người nhà cô, em gái cô lo lắng cho cô lắm đấy

Thúy vy nhíu mày , ngạc nhiên trước lời của cô y tá

-Em gái của tôi?

-Thì là cô gái đi cùng cô đến đây, tình cảm chị em cô thật tốt

Nghe đến đây thúy vy mới chợt hiểu đôi môi nhẹ cong lên, cô thầm nghĩ mình cũng thật may mắn khi có gia tuệ bên cạnh chăm sóc, lo lắng trong hoàn cảnh như thế này, nếu không có cô bé này bên cạnh không biết mình có thể chịu đựng nổi không

-cô có thấy em ấy đâu không?

Cô suy nghĩ một lát thì xoay sang.hỏi cô y tá

-tôi thấy lúc nãy cô ấy ra ngoài, hình như là mua thức ăn

Thúy vy gật đầu ,vừa lúc ấy gia tuệ cùng từ bên ngoài bước vào ,trên tay còn đem theo một phần thức ăn, nhìn thấy thúy vy đã tỉnh lại gia tuệ mừng gỡ chạy ngay đến bên giường, tiện tay để hộp thức ăn lên bàn, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của thúy vy

-chị đã tỉnh lại rồi sao. Chị cảm thấy trong người thế nào, chị có mệt lắm không, chị có đói không?

Thúy vy mỉm cười khi nhìn thấy gương mặt lo lắng của gia tuệ, cô bé này thật là mình chỉ là ngất đi một lúc thôi mà đã cuống cuồng cả lên như thế rồi

-chị không sao , nhưng mà em hỏi nhiều câu hỏi như thế, chị biết trả lời câu nào trước đây

Gia tuệ nghe thúy vy nói như thế thì mỉm cười ngượng ngùng, giờ cô mới nhận ra tay cô từ lúc nào đã nắm lấy của thúy vy khá lâu, lại còn xiết chặt nữa, cô ngại ngùng nhẹ nhàng rút tay lại và rẽ sang chuyện khác để không khí bớt khó xử

-à chị vy, em có mua cháo cho chị đây, chị ăn một chút nhé

Thúy vy nhìn hộp thức ăn trên tay gia tuệ rồi lắc đầu, thật tình mà nói giờ đây cô không hề muốn ăn uống gì cả, cổ họng cô trở nên nghẹn đắng

Gia tuệ nhìn thấy thúy vy như thế vô cùng đau lòng, nhìn chị ấy giờ đây đã tìu tụy hơn nhiều, áp lực từ công việc rồi cả nổi đau đớn mất mác di người thân đã làm cho thúy vy xanh xao hơn. Gia tuệ lấy chiếc hộp thức ăn từ trên bàn, lấy một thìa đưa lên miệng để thổi cho bớt nóng

-dù sao chị cũng phải ăn một chút , nếu bác ở đây,bác sẽ không vui khi thấy chị như vậy đâu.

Thúy vy nhìn gia tuệ , cô im lặng một lát rồi cũng ngoan ngoãn đón nhận một ít cháo từ tay gia tuệ.

Gia tuệ mỉm cười khi thấy thúy vy đã ngừng việc hành hạ cái bao tử của cô, lâu lâu lại lấy khăn giấy lau đi một ít cháo còn dính trên khóe môi của thúy vy, hành động này làm thúy vy rất ngạc nhiên nhưng cũng k bài xích , nó gợi cho cô cảm giác ấm áp khi được người khác lo lắng, chăm sóc, giờ cô mới biết thêm ở cô bé này là sự dịu dàng và chu đáo.

....

Trịnh vân vừa đáp xuống sân bay là đã nghĩ ngay đến thúy vy của cô, chỉ vừa trải qua 24 tiếng đồng hồ vượt qua nửa vòng trái đất cô đã nhớ thúy vy da diết đến như vậy, trịnh vân mỉm cười lấy chiếc điện thoại trong túi xách nhanh chóng gọi cho thúy vy,trong lòng nôn nóng được nghe giọng nói quen thuộc ấm áp của người kia nhưng chắc lần này phải để cô thất vọng rồi, trịnh vân gọi mãi mà chẳng thấy thúy vy nhấc máy, cô buồn bã cất điện thoại đi, vừa lúc ấy thì có một chiếc xe chạy đến, trịnh vân nhìn thoáng cũng đã biết người này là ai rồi

-chị vân. Em đến để đón chị đây, chị đã đợi lâu chưa

Trịnh vân mỉm cười nhìn cô gái bước xuống xe

-không sao, chị cũng vừa mới xuống máy bay thôi

Mạc lợi mỉm cười cùng trịnh vân bước vào trong xe

-vậy giờ mình về chung cư của chị phải không?

Trịnh vân suy nghĩ một lát rồi xoay sang mạc lợi

-không. Giờ chị muốn đến công ty trước đã, chị muốn xem công ty cả tháng nay như thế nào rồi

Mạc lợi mỉm cười rồi gật đầu, từ đó nhỏ đến lớn mạc lợi là một người luôn luôn chăm chỉ và cẩn thận, nên mọi chuyện do mạc lợi quản lý thì trịnh vân rất mực yên tâm, nhưng dù sao đã rời Anh một thời gian rồi, cô cũng phải trở về để xem đích thực công ty như thế nào.

Trịnh vân cùng mạc lợi bước vào trong, tất cả nhân viên trong công ty đều có hơi bất ngờ trước sự xuất hiện của phó giám đốc, không ai báo trước cô sẽ về Anh hôm nay cả, mọi người đều kiên dè cuối đầu chào cô, trịnh vân lâu nay trong mắt mọi người là một con người xinh đẹp sắc sảo nhưng vô cùng lạnh lùng và nghiêm khắc, thật sự mà nói thúy vy vô cùng mây mắn mới thấy được sự đáng yêu và trẻ con của cô sau cái lớp vỏ mà lúc nào cô cũng che đậy kĩ lưỡng như thế.

-chào phó giám đốc

Cô gật đầu mỉm cười nhìn các nhân viên đang chăm chỉ làm việc mà vô cùng hài lòng

- cả tháng qua mọi thứ vẫn tốt chứ mọi người

Cô bất chợt lên tiếng,  lần trở lại Anh này ai cũng cảm thấy cô khan khác , vui vẻ và hay cười hơn

-thưa giám đốc, mọi thứ vẫn tốt ạ

Cô gật đầu, rồi bước vào phòng làm việc , cô ngồi xuống chiếc ghế thân thuộc của mình, cô xem một số tài liệu từ trưởng phòng vừa đem sang, rồi mỉm cười hài lòng nhìn mạc lợi

-Mạc lợi, em làm tốt lắm

Mạc lợi được khen cũng vui vẻ cười tươi

-Em chỉ làm những việc nên làm thôi mà

Trịnh vân đứng dậy tiến sang chiếc sopha , mạc lợi thấy vậy cũng bước qua theo

- dì dượng có khỏe không em?

-ba mẹ em vẫn khỏe, à ngày mai em quên nhắc chị là chúng ta có hợp đồng với một đối tác ở việt nam

Trịnh vân gật đầu, xoa xoa hai thái dương

-được rồi, em cứ sắp lịch sẵn với họ, rồi cho chị thời gian cụ thể, mai chị sẽ đi

-vâng ạ.

(Huhu không phải mình đăng bài lâu đâu. Viết từ mấy ngày trước luôn í, mà bỗng dưng bị xóa hết, thật là không cam tâm mà, mong sao các cậu thứ lỗi, không liên quan mà sao thấy trịnh vân của tui tội tội sao ấy huhu )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net