Chương 1: Nói lời từ biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cách vụ án của Hỏa Phượng cũng đã hơn một năm, thời điểm Lâm Dạ Hỏa đến Trung Nguyên bất quá là tháng tư tháng năm, mà hiện tại đã muốn vào mùa hè thứ hai.

Trong một năm này, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tú ân ái đến nỗi ong mật cũng bay đến, Công Tôn và Triệu Phổ cuối cùng cũng không không được tự nhiên, tuy không thừa nhận cái gì, Tiểu Tứ Tử bất đắc dĩ trái một hơi phụ thân lại một hơi Cửu Cửu hình tượng một nhà ba người đi dạo phố quá mức xâm nhập nhân tâm, cơ hồ là toàn bộ Khai Phong đều lén lút gọi Tiểu Tứ Tử là Tiểu Vương gia.

Mà về Lâm Dạ Hỏa và Trâu Lương, dùng lời của Triển Hộ vệ nói "Vi diệu a..."

Lâm Dạ Hỏa trong một năm này, chỉ làm ba việc, tra án, nuôi chó, cãi nhau với Trâu Lương.

Tra án gì đó đều là vạn năm tương du [Mình cũng không hiểu rõ – Gốc là 万年酱油], nuôi chó cãi nhau còn lại là so ba bữa cơm. Người này, đương nhiên vài người sẽ có thói quen, mà có vài người lại là sau khi làm xong một vài sự tình không hợp lại nghĩ về chính mình. [ Đoạn này chuối chém]

Vì thế, Lâm mỹ nhân lại tiếp tục vô tâm vô phế, mà Trâu Lương lại càng ít cùng Lâm Dạ Hỏa cãi nhau, thậm chí hai tháng trước trở về quân doang, hoàn toàn không có tin tức.

Một hôm tối tháng sáu, Lâm Dạ Hỏa đang ngẩng đầu ngắm trăng, thỉnh thoảng nhìn Câm đang ngủ gật bên giường.

Câm đã trưởng thành hơn một chút, thân thể cũng lớn hơn, giống như Trâu Lương nói, có một ít khí thế của lang.

Chính là tính tình lại kém xa so với lang, lang là động vật quần cư, lại lo cho gia đình. Mà Câm lại không để ý đến chó, không đế ý đến người, trừ y và Trâu Nhị.

Đúng rồi, có một lần nghe một quan quân gọi Trâu Nhị là Trâu Lương. Lúc ấy Tiểu Tứ Tử cũng ở đó, phồng má kéo vạt áo Trâu Lương, "Trân Trâu gọi là Tiểu Nhi Tử sao? Ta là Tiểu Tứ Tử."

Lâm Dạ Hỏa liền phun, Tiểu Tứ Tử dường như không thể nói chữ hai âm, chắc là muốn nói Tiểu Nhị Tử. Lâm Dạ Hỏa vốn cũng muốn đùa giỡn vài câu, chỉ thấy Trâu Lương chọn mi.

Lâm Dạ Hỏa liền xoay mặt qua một bên, thầm mắng "Tên Câm chết tiệt! Dám uy hiếp lão tử! Sớm biết như vậy đã không cùng người phao ôn tuyền."

Cả ngày hôm đó Lâm Dạ Hỏa luôn mặt mày nhăn nhó, mọi người ở Khai Phong sau khi nghe Tiểu Tứ Tử thêm mắm thêm muối đều cảm thấy Trâu Lương quá sủng y, càng ngày càng ngạo kiều.

Âu Dương hoảng hoảng du du gặm chân gà, " Ta cược Trâu Lương sẽ mang đào đi dỗ hắn". Mọi người nhìn nhau liếc mắt một cái, giải tán trở về phòng. Âu Dương lắc đầu, những chuyện này hắn làm nhiều rồi, nhưng chưa có ai đặt cược cả.

Qủa nhiên, Lâm Dạ Hỏa mở to mắt đợi đến gần nửa đêm. Chợt nghe thấy có người nhẹ nhàng gõ cửa sổ, mở cửa sổ ra, người đã không còn.

Chỉ thấy một xâu hồ lô đường được gói kĩ, là của gian hàng buổi sáng mà gần đây Lâm Dạ Hỏa thích. Còn có một quả đào mê người. Hai mắt Lâm Dạ Hỏa sáng rực, không được tự nhiên cầm lên, trước khi đóng cửa sổ nói, "Lần sau muốn hai chuỗi." Ngói trên mái nhà động một cái, lại ngay sau đó không một tiếng động.

Lâm Dạ Hỏa lại vui vẻ cắn một miếng đào, ngô, màu sắc đẹp, độ cứng tốt, lớn nhỏ cũng được! Ân, liền tha thứ cho ngươi.

Vì vậy, Lâm mỹ nhân gặm đào xong rồi, ăn xong hồ lô, sờ soạng Câm một hồi. Liền lên giường ngủ. Cách tường ngoài sân một khoảng, Trâu Lương ngẩn người, hai xâu? Gần đây không giảm béo?

Lâm Dạ Hỏa hoảng đầu, Tại sao lại nghĩ đến tên Câm kia! Vẫn là đi ra ngoài tìm tên trộm nào đó giảm nhiệt.

Đây là Triển đại nhân dạy, Triển đại nhân vẫn luôn tận sức giúp người khác đi đúng đường, chưa bao giờ từ bỏ! Đang chuẩn bị đi ra ngoài, chỉ thấy một vật nhỏ gần trơ xương bay đến đậu lên cửa sổ.

Lâm Dạ Hỏa nhìn một hồi, liền vương tay nâng nó lên. Cầm lấy hộp thư trên chân nó, từ túi nhỏ trong quần áo lấy ra một ống trúc dài, đổ ra một viên thuốc màu đỏ.

Cho vật nhỏ nuốt xuống, chỉ chốc lát, chỉ thấy vật nhỏ kia mập lên một vòng. U! Thì ra là bồ câu đưa tin! Nói đến vật nhỏ này, lần đầu tiên đến Khai Phong phủ đã làm mọi người một phen hoảng sợ.

Ngày đó, Lâm Dạ Hỏa hiếm khi phát huy công dụng, cùng Triển Chiêu đi tra án. Ngũ gia vừa mới trở về Hãm Không Đảo, bọn Trâu Lương cũng ra ngoài có việc.

Vì thế, Triển hộ vệ liền đem Lâm mỹ nhân đang đắp dưa vàng, gọi đi cùng.

Toàn bộ Khai Phong phủ chỉ còn một mình Công Tôn đang ở dược lư phối dược. Người của Khai Phong phủ đều biết khi Công Tôn đang phối dược là không thể trêu vào.

Nghe nói khi Công Tôn phối dược, trên nóc nhà ngay cả cái mạng nhện cũng không có, trên nóc nhà cũng thường có một đám khói đen khói hồng, cái đó làm người ta sợ hãi a! Hơn nữa Công Tôn ghét bị quấy rầy khi đang phối dược, có một lần Triệu Phổ thiếu chút bị Công Tôn xanh mắt coi là dược dẫn mà sử dụng, về sau không có ai dám tới gần dược lư.

Tiểu Ngũ và Câm đều sẽ đi đường vòng. Lúc ấy Công Tôn đang nghiên cứu một đơn dược rất khó, chợt nghe có cái gì đang gõ cửa sổ, một cái lại một cái. Công Tôn thấy phiền a, cười lạnh, Tên nào không có mắt!Mở cửa sổ chuẩn bị mắng.

Chỉ thấy vật nhỏ ghé vào cửa sổ. Công Tôn sửng sốt một chút, lập tức nhảy dựng, "Làm bậy nha! Bồ câu đưa tin nhà ai lại gầy thành như vậy!" Công Tôn cũng không quản cái gì dược hay không dược, đau lòng cầm vật nhỏ đến trù phòng.

Buổi sáng Triệu Phổ tìm đại nương ở trù phòng phân phó bà làm chút đồ bổ cho Công Tôn, đại nương nhìn nóc phòng dược lư đang bóc khói, cân nhắc phải làm đồ đại bổ a! Vừa mới hầm canh gà, chỉ thấy trên người Công Tôn một khối hồng một khối đen đang cầm cái gì đó đi đến.

Đại nương sửng sốt. Chợt nghe Công Tôn vội vã hỏi, "Đại nương, có hạt kê không?" Đại nương sửng sốt thần nghe lầm, cô tử? Cái gì vậy? "Không có cô tử, có nấm"

Công Tôn cũng sốt ruột, vừa nghe không có liền vội vã đi ra ngoài. Đại nương còn đang suy nghĩ, dược dẫn lần này thật khó a, so với lần trước còn khó hơn! Bởi vì trước đây, Công Tôn đến hỏi bà có con chuột chết mấy trăm ngày nhưng không thối rữa không.

Đại nương nhớ lại một chút, giống như chỉ cần cái gì là thịt. Hắn cũng tìm đến mình. Sau đó Công Tôn dưới tình huống bình thường sẽ xấu hổ giải thích, bởi vì cảm thấy trù phòng là vạn năng.

Lúc ấy, tất cả mọi người trong Khai Phong đều buồn bực, lời này ai kia không nên nói. Cảm nhận được tầm mắt lạnh lùng, tất cả mọi người ăn ý ăn cháo không nói. [Đoạn này mình cũng không chắc lắm vì có vài chỗ mình không hiểu]

Sau khi Công Tôn cầm vật nhỏ rời khỏi, cũng không biết đi chỗ nào tìm thức ăn. Đang sốt ruột, chỉ thấy Lâm Dạ Hỏa từ bên ngoài đi đến. Trâu Lương mặt không đổi sắc đi theo. Lâm Dạ Hỏa vừa nhìn đến vật nhỏ liền nói, "Ai, tiểu Lục?"

Công Tôn chạy tới chạy lui , bị gió lạnh thổi qua, cũng hồi thần . Híp mắt nhìn Lâm Dạ Hỏa, "Tiểu Lục? Của nhà ngươi ?"

Lâm Dạ Hỏa là tên thần kinh thô hoàn toàn không có tự giác gật đầu a kiên định gật đầu a, "Gầy như vậy, vừa thấy chính là của nhà ta a."

Công Tôn hít thở hít thở lại hít thở, "Ngươi là tên không có nhân tính quá phận a làm bậy a bệnh thần kinh a đầu óc bị cửa kẹp a một con bồ câu nhỏ như vậy có thể so sánh với cái đại người sống như ngươi sao a a a vạn nhất chết đói thì như thế nào ngươi người này..."

Lâm mỹ nhân trợn tròn mắt, không phải chưa từng nghe qua Công Tôn mắng chửi người. Nhưng nghe mắng mình lại là một chuyện .

Hắn tự hỏi, nhẫn? Không đành lòng? Cũng cảm giác Trâu Lương dùng tay sờ sờ đầu hắn.

Lâm Dạ Hỏa trừng hắn, bất quá vẫn là mặt nhăn nghiêng qua một bên , hỏa khí cũng tiêu hết phân nửa. Trâu Lương bất đắc dĩ, đứng đối diện y, vươn tay giúp y che kín lỗ tai.

Lâm Dạ Hỏa muốn giãy dụa, đã cảm thấy ánh mắt sáng quắc Trâu Lương nhìn đến. Nhắm mắt lại, cái gì cũng không nghe được . Giống như chỉ có tiếng tim đập như tiếng trống.

Công Tôn mắng mắng cảm thấy tiểu Lục mổ nhẹ hắn, bật người hoàn hồn. Thấy hai người trước mắt không coi ai ra gì mà ôm chầm, từ góc độ của hắn, hỏa khí thiếu chút nữa lại lủi lên.

"Lâm Dạ Hỏa!"

Trên mặt Lâm Dạ Hỏa có chút hơi hơi hồng, từ phía sau Trâu Lương đi ra, "Muốn cứu tiểu Lục thì trả lại cho ta." Ngữ khí có chút tiểu. Bất quá không có phát hỏa.

Công Tôn không tình nguyện, bất quá vẫn đem tiểu Lục thật cẩn thận đưa cho y. Tuy rằng giận , vẫn là quan tâm nói, "Có phải đói thành như vậy hay không? Có ăn kê không?"

Cô tử? Cái gì vậy? Lâm Dạ Hỏa hoảng đầu, từ trong quần áo lấy ra viên thuốc màu đỏ, sau khi tiểu Lục ăn vào chỉ chốc lát sau liền phì một vòng. Bay vòng quanh Lâm Dạ Hỏa cùng Công Tôn. Công Tôn há to mồm, "Chẳng lẽ không phải bồ câu?"

"Ân. Cái này là chủng loại rất lâu trước đây, bất quá cũng là bồ câu đưa tin. Là các tiền bối trong đường nuôi, thời điểm truyền tin không gầy không được.

Thiên địch của nó nhìn thấy đoán chừng cũng sẽ không có hứng thú ăn. Hơn nữa nó bay lại chậm, có lẽ cũng không có ai sẽ cảm thấy nó là truyền tin . Đừng nhìn hôm nay đến , đoán chừng một tháng trước lại bay.

Nuôi bảy con, con này kêu tiểu Lục, sẽ làm nũng mổ người khác." Lâm Dạ Hỏa nhìn tiểu Lục bùm bùm đi mổ mặt Trâu Lương, sắc mặt Trâu Lương đổi tới đổi lui đặc biệt chơi thật khá.

Công Tôn xấu hổ, "Vừa rồi không hảo ý tứ, ta cho rằng. . . Nghĩ đến ngươi là cố ý . Ta đối với động vật không tính là hiểu biết, sợ trị không hết, mới sốt ruột."

Lâm Dạ Hỏa cười, "Không có gì. Trước kia Gia Cát tỷ cũng không biết, mẫu tính tràn ra thiếu chút nữa đốt tóc trên đầu ta."

"Loại bồ câu đưa tin này sinh mệnh lực cường, vẫn luôn bị đút rất nhiều hảo dược. Ăn viên thuốc màu đỏ của đường sẽ không có chuyện gì, có thể ăn thứ khác .

Đúng rồi, nó ăn các loại rau xanh nấm , cái gì gạo hay ngũ cốc ăn nhiều sẽ sinh bệnh. Công Tôn tiên sinh có hứng thú có thể mang về nhìn xem. Mấy ngày nữa để nó trở về."

Công Tôn tự nhiên là cao hứng , nhận lấy tiểu Lục, đem thư đưa cho Lâm Dạ Hỏa, lại hỏi một câu, "Nếu trong đường có việc gấp, bọn họ dùng nó gửi, sẽ không chậm trễ sao?"

Lâm Dạ Hỏa nói, "Chúng ta có phương thức liên lạc khác, cái này là người trong nhà lúc không có chuyện lớn dùng ."

Công Tôn gật đầu, cầm tiểu Lục toàn thân tuyết trắng phì đô đô đi dược lư . Chỉ còn lại Lâm Dạ Hỏa nhìn Trâu Lương đang phủi lông chim, "Câm, ngươi thiếu ta một cái nhân tình."

Trâu Lương phủi sạch sẽ , nghe được lời nói của Lâm Dạ Hỏa. Không biết vì sao cảm giác giống như y mọc một cái đuôi chó, ở sau lưng lay động a lay động. Trâu Lương không nói lời nào, gật gật đầu. Nghiêm túc nói, "Cám ơn ngươi." Lâm Dạ Hỏa bĩu môi, "Đứng đắn như vậy."

Trâu Lương không nói gì thêm, chỉ nói, "Về nhà nhìn Câm." Lâm Dạ Hỏa vui vẻ, trước kia vừa nghe mình người gọi câm câm, mặt Trâu Lương liền đen. Hiện tại rốt cục thừa nhận a, hắc hắc. Lâm mỹ nhân hoàn toàn xem nhẹ chữ về nhà này.

Đêm đó, sau khi mọi người trở về. Chỉ thấy Tiểu Tứ Tử chơi với tiểu Lục, tiểu Lục này phì đô đô , cũng không có để ý.

Sau khi ăn cơm tối, chợt nghe Tiểu Tứ Tử tiếng kêu mang theo khóc âm, "Phụ thân, phụ thân, tiểu Lục tử không biết bị làm sao, người mau tới!" Vì thế, lại là một loạt luống cuống tay chân.

Lâm Dạ Hỏa nhìn trời, giải thích nửa ngày. Phong ba rốt cục bình xuống, mọi người thấy tiểu Lục lại phì lên, cũng giải tán mỗi người trở về phòng .

Chỉ có Lâm Dạ Hỏa cho đến nửa đêm vẫn nhìn hộp thư ngẩn người, chữ đỏ trên tờ giấy trắng viết , "Trước ngày 17 tháng 7, trở về."

...

Mà hôm nay một năm sau, giấy trắng chữ đỏ vẫn không thay đổi. Năm trước chưa trở về, năm nay cũng nên đi về. Lâm Dạ Hỏa đùa với tiểu Lục, trên mặt tại đêm tối không nhìn ra thần sắc gì.

Câm không biết khi nào thì tỉnh, cọ ống quần Lâm Dạ Hỏa. Lâm Dạ Hỏa ôm lấy nó, một chút một chút vuốt ve. Là nên. . . Nói lời từ biệt .

Ngày thứ hai, Lâm Dạ Hỏa ngáp, ôm Câm cùng tiểu Lục, Túc Thanh từ sớm đã trở về, mang hành lý gì đó rất không mỹ cảm.

Cho nên Lâm mỹ nhân đóng gói đơn giản liền xuất hiện tại nhà ăn, mọi người nhìn giống như thường ngày cũng không để ý. Lâm Dạ Hỏa lên tiếng chào hỏi, bắt đầu đút Câm ăn. Đem tiểu Lục giao cho Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm cầm lại đây, ân, bát sai bát sai, thịt thịt .

Mắt thấy mọi người ăn không sai biệt lắm , Lâm Dạ Hỏa nói, "Trong Đường gửi thư , ta chuẩn bị hôm nay liền lên đường trở về Tây Vực ." Mọi người sửng sốt, thời gian ở chung không ngắn. Ấn tượng Lâm Dạ Hỏa cũng không tệ lắm, phẩm hạnh bản chất đều xem như tốt . Trong lúc nhất thời cũng không biết đáp lời thế nào.

Lâm Dạ Hỏa nhìn nhìn, nói, "Bao đại nhân vào triều sớm đi? Trở về giúp ta cám ơn ngài ấy. Còn có Triệu Phổ. . ." Lâm Dạ Hỏa biệt biệt nữu nữu , "Chờ tên Câm trở lại, cũng giúp ta nói một tiếng."

Tiểu Tứ Tử thích náo nhiệt lập tức nước mắt lưng tròng , kéo ống tay áo Lâm Dạ Hỏa, "Tiểu lâm tử phải đi về đâu?"

Lâm Dạ Hỏa nhẹ nhàng nắn nắn mặt bé, "Về Tây Vực. Cách nơi này có chút xa." "A. Nhà Tiểu Lâm tử sao? Trong nhà tốt không, không tốt ở lại chỗ này đi .Tiểu Tứ Tử không thích nhà trước đây."

Lâm Dạ Hỏa cười, "Trong nhà tốt lắm. đồ ăn ngon cũng nhiều, có rảnh đến chơi." Nói xong, ôm Tiểu Tứ Tử giao cho Công Tôn, nhìn thoáng qua Tiêu Lương, nói, "Tên tiểu tử này, phải giao cho các ngươi rồi."

Tiêu Lương bĩu môi, gia môn dùng phương thức giang hồ đập Lâm Dạ Hỏa một cái. Lâm Dạ Hỏa cười mắng, "Tiểu tử đáng ghét. . ." [Ta chém]

Triển Chiêu cũng có chút không tha, "Có rảnh cũng trở về chơi. . ." Ngũ gia lại là đánh cái thủ thế, bảo trọng.

Ánh mắt Triệu Phổ có chút phức tạp, lập tức xua tay. Lâm Dạ Hỏa vô tâm vô phế cười, "Cũng không phải về sau không thấy , lần sau nếu các ngươi tới Tây Vực. Ta mời khách!"

...

Một con ngựa tuyệt trần rời khỏi Khai Phong. Bóng hồng y, một lát không có dấu vết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net