Chương 2 : Phương xa lai khách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một tháng sau. Tây Vực. Hỏa Phượng đường.

"Đường chủ đâu?" Trên bàn cơm sáng sớm, nhìn đến vị trí của Lâm Dạ Hỏa trống không, bát tự mi của La Tử Mục lại treo lên một chút.

"Không biết. Phỏng chừng là không ăn. Cũng không biết xảy ra chuyện gì, từ khi từ Trung Nguyên trở về, cũng không hô to gọi nhỏ . Mỗi ngày trừ bỏ cho cẩu ăn chính là ngẩn người. Còn dọn đến Diêm La các ở. . ." Tang Bôn mồm to ăn thịt, bớt thời giờ trả lời La Tử Mục.

"Túc Thanh?" Gia Cát phu nhân tao nhã đem tóc đen rũ xuống vén sau tai.

"Hẳn là cùng. . . Người kia có liên quan đi." Túc Thanh nhăn nhíu mày, do dự một chút.

"Ân?" Mọi người không hiểu.

"Chính là người trước đây cùng Đường chủ đánh một trận, cao thủ thứ hai của Triệu gia quân—— Trâu Lương. Con chó nhỏ đó chính là hắn đưa , sau khi các ngươi đi rồi, bọn họ thường xuyên cãi nhau. Bất quá ngược lại cũng giúp Đường chủ giải quyết không ít phiền não." Túc Thanh nói.

"Người một thân hắc y có ánh mắt giống như lang kia? Hắn ngược lại là loại hình Đường chủ cảm thấy hứng thú." La Tử Mục nhớ tới ánh mắt khi Trâu Lương ngã xuống nhìn về phía Lâm Dạ Hỏa một năm trước. Vừa là kiêu ngạo, lại. . . Tràn ngập chinh phục.

"Cái này có ý tứ a." Ngồi trên chính vị một lão giả vuốt vuốt râu hoa râm.

Gia Cát phu nhân không biết đang suy nghĩ gì, thật lâu sau, nói, "Ta biết tại sao Đường chủ lại ở tại Diêm La các ."

"Ai?"

Gia Cát phu nhân không để ý tới mọi người, nói, "Gần đây đừng đi tìm Đường chủ . Đúng rồi, nếu Trâu tướng quân đến đây, trước nói với ta. trước ngày 17 còn chưa đến, đã kêu hắn ha ha đau khổ." Nói xong, đứng dậy rời đi.

Lưu lại mọi người nghi hoặc mắt to trừng đôi nhỏ, "Đây là tình huống gì?"

...

Lại nhìn Lâm Dạ Hỏa, đang ở tầng cuối cùng (đỉnh)của Diêm La các. Diêm La các là các lớn nhất Hỏa Phượng đường, địa thế cũng là cao nhất .

Bình thường không có người tới gần. Bên trong có một ít binh khí, một ít đan dược linh tinh . Toàn thể Diêm La các đều là màu đỏ, các đỉnh nhọn là một Hỏa Phượng hồng sắc cực xinh đẹp, so với các màu sắc khác còn muốn tiên diễm hơn.

Nhìn xa xa, Diêm La các giống như cảnh niết bàn Phượng Hoàng dục hỏa trùng sinh.

Hỏa Phượng các có cơ quan rất tài tình, mở ra, có một không gian ngoài trời.

Câm đang cùng bảy con bồ câu đưa tin chơi đùa, nhìn dáng vẻ khó được tìm được bạn chơi cùng, rất vui vẻ. Lâm Dạ Hỏa nhìn Câm, ánh mắt có chút hoảng hốt, giống như nhìn đến cái gì khác. [Nhìn đến ai kia a~~]

"Dạ Hỏa."

Lâm Dạ Hỏa ngẩng đầu, liền nhìn đến Gia Cát Âm một thân hắc y, tóc đen vấn ở sau đầu, dùng một cây trâm hổ phách màu đỏ đơn giản cài lên."Gia Cát tỷ." Lâm Dạ Hỏa lập tức cười tủm tỉm.

"Lần đầu tiên ta thấy ngươi cười khó coi như vậy." Gia Cát Âm ngồi ở bên cạnh hắn, sờ sờ đầu hắn."Ngày mốt chính là sinh nhật ngươi, như thế nào lại mất hứng."

"Ngươi cũng không phải không biết, ta một chút đều không thích loại chơi đùa bỏ đi này. Các ngươi thế nào cũng phải gây sức ép." Lâm Dạ Hỏa lựa chọn trả lời.

"Ngươi nha!" Gia Cát Âm gõ hắn. Không nói. Thật lâu sau thật lâu sau, làm như đang tự hỏi nói, ". . . Thích hắn?"

Không có người trả lời, tầng cao nhất nổi gió. GióTây Vực là khô ráo , cũng sẽ không khiến người cảm thấy khó chịu. Mái tóc đỏ của Lâm Dạ Hỏa hơi hơi theo gió bay lên. Không thấy rõ biểu tình gì.

Gia Cát Âm đứng dậy, đang muốn rời đi. Chợt nghe phía sau người đột nhiên đứng lên, "Lão tử cư nhiên thích hắn!"

Gia Cát phu nhân thở dài. Quả nhiên.

Mà cùng lúc đó, chợt nghe dưới tầng truyền đến một tiếng "Đông", sau đó chính là tiếng bước chân lung tung. Lâm Dạ Hỏa sửng sốt một chút, lập tức thẹn quá thành giận rống to, "Đều lại đây cho lão tử!"

Lâm Dạ Hỏa vươn chân, chân trái đạp lên đài ở lầu tầng cao nhất, rút ra Phá Thiên kiếm từ trước mặt năm người đứng thẳng tắp xẹt qua. Gia Cát đứng ở bên cạnh hắn, thở dài.

"Nói!" Lâm Dạ Hỏa chỉ chỉ Tang Bôn.

Tang Bôn một bộ dáng không hề gì, xem bộ dáng là thói quen."Thoát? Ta không bán thân!"

La Tử Mục nhanh chóng đem hắn giấu ở phía sau, phòng ngừa một kiếm Lâm Dạ Hỏa chém lại đây. Nhìn mặt Lâm Dạ Hỏa đều đen, La Tử Mục sờ sờ cây quạt, "Đường chủ, kỳ thật, chúng ta chính là đi ra tiêu thực. Ngươi đã nói sẽ béo balabala. . ."

Lâm Dạ Hỏa nhìn hắn lại sát không trụ áp, đỡ trán, rống, "Gia nói không phải cái này!"

"A? Thực thoát? Ta kiên quyết không giống thế lực ác thỏa hiệp!" Tang Bôn lại tiến lại đây quấy rối.

Lâm Dạ Hỏa trừng mắt liếc một cái hắn, tiếp tục híp mắt đảo qua, chỉ thấy Túc Thanh không yên lòng ngắm phong cảnh, vị lão giả đầu bạc kia một hồi thì để ý áo, một hồi thì vuốt vuốt râu. Tang Bôn hướng hắn le lưỡi, La Tử Mục than thở thì thầm . Lâm Dạ Hỏa vô lực, dọa người.

Gia Cát cũng nhìn không được , "Tất cả đứng yên cho ta!" Vỗ tay một cái, mày liễu dựng lên.

Vì thế, lập tức mọi người yên lặng . Lâm Dạ Hỏa ủy khuất, đám người này, Đường chủ Đường chủ kêu, nói cái gì cũng không nghe. Sẽ làm việc chọc mình sinh khí, cũng sẽ không hống (dỗ), cùng người nào đó kém xa. Đáng giận!

Mọi người nhìn phía hắn, trong lòng không hẹn mà cùng nghĩ, Túc Thanh nói rất đúng a, giống như thật sự bị sủng đến ngạo kiều a.

Lâm Dạ Hỏa nhéo mặt nửa ngày, "Đều ngẫm lại cho gia như thế nào để nuôi dưỡng lang!"

"Phốc. . ."

"A!"

"Ngạch. . ."

". . ."

Các loại phấn khích đáp lại a. Mọi người liếc nhau, đây mới là Đường chủ sao! Thoải mái, thích chính là thích! Vì thế mọi người quyết định... Ăn cơm trước.

Vì thế... Bị Lâm Dạ Hỏa đuổi theo đánh!

. . . . .

Trên bàn cơm tối, mái tóc đen xù của Tang Bôn bị sửa sang đến siêu thuận, còn bó lên vài tầng vải trắng, trên vải trắng vẽ một cái quái vật, là quái vật đỏ tươi, xấu đến không đành lòng nhìn. Những người khác bộ dáng tựa hồ không có chuyện gì, chỉ có chính bọn họ biết, nội thương a, Đường chủ ngây thơ rất dọa người! Bị buộc nói một trăm lần"Lâm Dạ Hỏa đẹp mù mắt chó" a! Khiến cho đầu lưỡi hiện tại còn xoay quanh bất quá , vừa chua xót lại đau.

Lâm Dạ Hỏa ôm Câm, đút cơm. Tang Bôn tiếp tục đùa hắn, "Tín vật đính ước?" Cái miệng thiếu này không biết giống ai như vậy. Mới vừa nói xong, Lâm Dạ Hỏa phi đao tới. Tang Bôn lấy chân gà chống đỡ, chân gà cũng lập tức bay.

Tang Bôn vui vẻ, "Thì ra không phải chỉ lo yêu đương ! Võ công cũng tiến bộ! Ta muốn cùng ngươi đánh! Ngô ngô ngô. . . ."

Gia Cát xả vải trắng trên đầu của hắn nhét vào miệng rồi tha đi. Một lát sau, Tang Bôn miệng bị bịt vải được Gia Cát mang vào.

Gia Cát ngồi vào chỗ của mình, gõ gõ cái bàn."Nói chính sự."

Lâm Dạ Hỏa nước mắt lưng tròng. Lần đầu tiên đem Câm cho người khác vuốt ve. Câm có vẻ cũng rất thích Gia Cát , cọ a cọ.

"Tên Câm kia gọi làTrâu Lương, các ngươi đã nghe Túc Thanh nói đi? Lão tử thích hắn, các ngươi đều nghe trộm được đi? Qua sinh nhật lão tử muốn đi đếnTrung Nguyên giải quyết chuyện này. Các ngươi ở lại giữ nhà!" mặt Lâm Dạ Hỏa có chút hồng, thanh âm cố ý nói đến rất cao.

"Không nên không nên, chúng ta muốn đi theo xem! Đối với ngươi không tốt làm sao bây giờ? Có ngoại tình thì làm như thế nào? Khai Phong Phủ liên kết thành đoàn thể khi dễ ngươi thì sao? Lạc đường làm sao bây giờ? Ngươi nhị [ngốc] như vậy, cũng chưa về thì làm thế nào? balabala. . . ." La Tử Mục vừa buông quạt. Lại bắt đầu nói liên miên cằn nhằn.

Lâm Dạ Hỏa không để ý tới hắn, biết tính tình hắn, người trong nhà một khi phải làm chuyện gì, lại bắt đầu thành đại mẫu (mẹ lớn), cái gì đều lo lắng không được.

"Có thể. Không cho mang tiền." Túc Thanh nói.

"Dựa vào cái gì? !" Lâm Dạ Hỏa tạc mao.

"Bằng việc tiền là do ta kiếm ." Túc Thanh không nhìn hắn.

Lâm Dạ Hỏa che ngực, phản !

"Tốt lắm tốt lắm, đừng đùa hắn . Như vậy Chúng ta liền vui vẻ quyết định , tổ chức thành đoàn thể đi!" Trên chính vị, lão giả kia hí mắt uống trà.

"Ta không đồng ý!" Lâm Dạ Hỏa tạc mao.

"Không đồng ý? Vậy đem tiền tiêu vặt tháng này giao ra đây, đồ ăn cho chó giao ra đây." Túc Thanh trước mặt người ngoài vắng vắng vẻ vẻ , trước mặt người trong nhà bộ mặt thật hoàn toàn bộc lộ ra.

Lâm Dạ Hỏa đã muốn tức đến nói không nên lời .

Gia Cát đem Câm cho hắn ôm, nhìn đám người liên can bộ dáng vui sướng khi người gặp họa. Nhất là Tang Bôn, miệng che lại , cũng cảm giác đến miệng hắn đều kéo đến ót đi. Gia Cát thở dài, mình lúc trước như thế nào lại tới Hỏa Phượng đường, thất sách.

"Chuyện này sau này lại bàn, không phục buổi tối đến phòng ta, chuyên môn vì ngươi xướng một khúc." Nói xong, liêu liêu rũ xuống tóc đen, bàn tay để ở sau người, đi ra ngoài. Mọi người liếc nhau, không cam lòng tan. Cây sáo của Gia Cát tuyệt đối là cực đoan điển phạm, thời điểm dễ nghe quanh quẩn không dứt bên tai ba ngày, thời điểm khó nghe. . . Nội trong một dặm không còn loài chim bay chim thú, càng miễn bàn là người sống.

Lâm Dạ Hỏa ôm Câm, mếu máo muốn đến Diêm La các. Đẩy cửa ra, ngơ ngẩn. Một  hắc y nam tử đưa lưng về phía hắn, trong phòng còn có khí tức không giống đến từ gió Tây Vực. Nam tử giống như nghe được tiếng vang, xoay người, nhìn Lâm Dạ Hỏa trong chốc lát, tiếng nói trầm thấp nhạt nhẽo vang lên, ". . . Ngươi béo ."

Lâm Dạ Hỏa đem Câm ném lên giường, nhào qua, quấn trên người hắn, "Tên Câm chết tiệt! Muốn ngươi nói! Đánh chết ngươi!"

Ánh trăng chiếu vào, chiếu vào trên người hai người lẳng lặng gắn bó trong phòng. Gia Cát không biết khi nào thì thổi sáo, tiếng sáo thản nhiên truyền đến, thêm khí tức đặc biệt trên người Trâu Lương, Lâm Dạ Hỏa đột nhiên có chút say.

"Câm." [Đây là gọi Trân Lương chứ không phải bé cún]

"Ân?"

"Gia có một chút chút chút chút chút nhớ ngươi. Ngươi đừng tưởng đẹp,chỉ một chút chút chút chút chút chút chút chút. . . ." Lâm Dạ Hỏa nhấn mạnh .

Trâu Lương nở nụ cười."Ân." Sờ sờ tóc hắn, trong lòng nói, "Ta nghĩ ngươi rất nhiều rất nhiều."




Chú thích từ tác giả: Nhĩ Nhã chưa từng miêu tả nhiều về tính cách của Túc Thanh, Tang Bôn, Gia Cát, , đây là bộ dáng ta hy vọng. Vô cùng – náo nhiệt , rước mặt người trong nhà không hề cố kỵ làm ầm ĩ. Nếu không tiếp thu được, có thể dừng lại. Cám ơn.

Lời nhắn nhủ của editor: Chương này có khá nhìu sai sót, vì mình thật sự không hiểu biết nhiều về miêu tả kiểu nhà cổ của TQ. Bạn nào biết thì nói cho mình để mình sửa nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net