Q1- Chương 10: Dây lưng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tần Phi Thường mới đứng ở bên cửa sổ trong chốc lát, liền nghe thấy trên lầu truyền đến tiếng thét như giết heo của Lonso.

Tuy rằng, thế giới này và thế giới kia có tốc độ trôi không giống nhau, nhưng lần này cũng quá nhanh. Nhìn qua, Ecgberht có lẽ rất tức giận, nói không chừng dưới sự giận dữ liền trực tiếp giết tất cả làm cho mọi người trở lại.

Tần Phi Thường hoài nghi nếu lại tiếp tục hung hăng chọc tức hắn vài lần, nói không chừng có thể chọc hắn chết đi sống lại.

Cô không biết thế nào nhớ tới lần này nhìn thấy Ecgberht quần áo chỉnh tề, bỗng nhiên nhịn không được cười một chút.

Cô từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, bình thường sẽ không cười, trừ phi thật sự quá buồn cười.

Lonso còn ở trên lầu kêu to, tiếng kêu mang tiếng theo khóc nức nở, Tần Phi Thường đứng ở dưới lầu, che khuất nửa dưới khuôn mặt, nuốt ý cười vừa dâng lên trở về, lại khôi phục khuôn mặt của tuổi trẻ tinh anh xuất chúng.

Trong phòng Lonso, bà nội thần sắc uể oải và cô hầu gái vẻ mặt khổ sở đều đứng ở bên mép giường, định trấn an gia thiếu gia đột nhiên nổi điên này. Nhưng hắn là đứa cháu trai duy nhất, lại là tiểu bảo bối được sủng ái trong nhà này, bà già và hầu gái sao có thể chế trụ hắn, chỉ có thể nhìn hắn la hét.

Tần Phi Thường đi lên, đứng ở cửa đôi mắt lạnh nhìn, phát hiện hắn không ngừng che lại tay và đôi chân vẫn hoàn hảo của mình, liền biết ở thế giới kia hắn bị thương quá nặng, đầu óc còn chưa phản ứng lại, cho nên dù hiện tại thân thể không chịu thương tổn, cũng vẫn đắm chìm trong đau đớn.

Cô có thể lý giải những người đó bởi vậy mà điên cuồng, rốt cuộc thống khổ là chân thật, không trải qua thì không thể đồng cảm như bản thân mình cũng chịu loại tuyệt vọng này, người thường chết một lần đã sợ, huống chi là chết liên tục bằng cách thức đau đớn nhất.

Hơn nữa bên cạnh không ai có thể hiểu được nổi khổ của bọn họ, chỉ cảm thấy bọn họ bị điên, bị bệnh, bọn họ cũng không thể nói ra, ở dưới hai tầng áp lực về thân thể và tâm lý như vậy, người bình thường cuối cùng bị rơi vào điên cuồng thật cũng không chút nào ngoài ý muốn.

Lonso nhìn dáng vẻ là loại người tương đối yếu ớt. Tần Phi Thường đi vào trong phòng, nhặt dây lưng Lonso ném ở trên ghế, giơ tay hung hăng quất lên người hắn.

"Chát" Lonso đột nhiên bị đau đớn chân thật làm cho hồn phách trở về, rốt cuộc cũng phản ứng lại mình đã trở về thế giới hiện thực.

Hắn tìm được đường sống trong chỗ chết, tê liệt ngã xuống giường, hai mắt đăm đăm, dưới thân ướt sũng mồ hôi.

Tần Phi Thường vứt dây lưng, "Sửa soạn lại, xuống dưới tìm tôi."

Lonso còn chưa kịp phản ứng, bà nội làm linh môi đã ra tiếng gọi cô lại: "Lorraine!"

Tần Phi Thường quay đầu lại nhìn bà ấy, thấy bà ấy đầy mặt nản lòng, tuy suy yếu như vậy, vẫn vẻ mặt khắc nghiệt hung hăng: "Mày không phải Lorraine, mày là lệ quỷ chiếm cứ thân thể nó, có phải không!"

Tần Phi Thường kinh ngạc, nhưng thật ra vẫn duy trì lễ phép nói: "Tôi cho rằng ngài đã sớm nhìn ra, tôi cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc ngụy trang. Lúc bà làm linh môi, lựa chọn vứt bỏ đứa nhỏ này, nên chuẩn bị tốt sẽ mất đi cô bé. Hiện giờ, vì sao lại lộ ra biểu tình thù hận tôi thế này? Đứa nhỏ này không phải tôi giết chết, là chính bà giết chết, không phải sao."

Làm người Tần gia kính già yêu trẻ, thấy lão nhân gia trừng mắt, trong đó tràn đầy phẫn hận, cô đành phải lại an ủi một câu: "Không cần thương tâm như thế, nếu ngài thật sự nhớ cháu gái Lorraine, có lẽ không bao lâu là có thể đoàn tụ cùng cô ấy tôi còn có việc cáo từ trước "

Động vào lời nguyền rủa này, dựa theo lời Ecgberht nói, khẳng định họ sẽ không sống được bao lâu.

"Ta nguyền rủa ngươi!"

Nghe bà già la hét phía sau, Tần Phi Thường lễ phép gật đầu đáp trả. Ở chỗ cô có câu tục ngữ "Nợ nhiều không sợ", đã có một lời nguyền rủa khủng bố như vậy, còn sợ gì lời nguyền rủa khác.

___

Phòng chat cô mới mở đã vào thêm được vài người, chỗ này liên kết cùng với tài khoản Tiết lộ bí mật lâu đài cổ trên mạng, chỉ cần thông qua hỏi đáp, xác nhận là người bị nguyền rủa thì có thể vào nói chuyện. Andy hỗ trợ cô đang cuồng phát tin tức ở phòng chat, như là cái gì "Tôi đã chết, tôi đã chết, đau quá, đau quá" bla bla. Hắn cũng là vừa trở về không lâu.

Bọn họ bị hạn chế lời nói, rất nhiều điều không thể nói, thứ có thể nói đều phải trải qua châm chước, Tần Phi Thường cũng chỉ có thể tìm chút chỗ trống để chui vào.

Cô đem những tin tức lúc trước đã sưu tập được phát ra, phát động mọi người khai quật tìm kiếm thêm tin tức cùng loại.

[Lorraine: Chúng ta phải tìm được càng nhiều tin tức kỹ càng tỉ mỉ hơn, biết rõ ràng nơi phát ra lời nguyền rủa này, mới có thể nghĩ biện pháp hoàn toàn thoát khỏi nó. ]

[Libby: Như vậy thật sự hữu dụng sao! Dù tìm được nơi phát ra, chúng ta cũng không thể hóa giả lời nguyền rủa! Chỉ bằng chúng ta sao có thể làm được! Tôi sắp chết rồi, tôi không muốn trải qua chuyện đáng sợ này nữa! ]

[ Libby: Nếu chết ở trong hiện thực, có phải cũng không cần trải qua như vậy nữa hay không! ]

Nhìn thấy câu nói ủ rũ này, Tần Phi Thường đến lông mày cũng chưa động một chút, cô lộc cộc gõ bàn phím.

[ Lorraine: Có lẽ cô chết đi, linh hồn cô vẫn còn ở nơi đáng sợ đó không ngừng luân hồi bị hành hạ, nhưng mà không ai biết được. ]

Một câu này, càng nghĩ càng thấy ớn, khiến cô cô Libby nháy mắt không nhắn tin nữa, Tần Phi Thường cũng có thể tưởng tượng được cô ấy ở một chỗ khác đang khóc lớn.

Phòng nói chuyện tiếp theo lại có người trả lời nội dung mới.

[ Leslie: Tôi không tin cô có cách, tôi sẽ bảo cha tôi đi tìm rất nhiều vu sư, pháp sư và linh môi, bọn họ nhất định sẽ có biện pháp giải trừ nguyền rủa. ]

[ Lyon: Cha tôi mang tôi đi tìm vu sư Rhodes, ông ấy nói đây là nguyền rủa đến từ huyết thống, ông ấy cũng không có cách nào. ]

Mức độ nổi danh của vu sư Rhodes, cho dù người không tin những chuyện này còn từng nghe thấy. Lúc này, Leslie lúc trước cũng không hé răng nữa, kế tiếp những người khác lung tung rối loạn trả lời đều có vẻ ủ rũ.

Tần Phi Thường tra xong tin tức cơ bản về vu sư Rhodes, quay đầu lại tiếp tục nhắn tin.

[ Lorraine: hiện giờ đã biết một điều, chết sẽ thoát khỏi nơi đó, không thể chịu đựng được thì lập tức tự chủ lựa chọn cái chết. ]

[ Không!!! Quá đau, tôi không làm được! ]

[ Tôi cũng không dám, tôi sợ hãi! ]

[ Nói nhẹ nhàng như vậy, chẳng lẽ cô tự sát sao?! ]

[ Lorraine: Sau khi trở về tìm bác sĩ tâm lý điều tiết tình trạng tâm lý, dùng thuốc trấn định. Đều là người trưởng thành rồi, không nên giống trẻ con chỉ biết khóc nháo. Trước tìm ra vấn đề mới có thể giải quyết vấn đề. ]

[ Lyon : cô nói đúng, tôi sẽ hỗ trợ tìm kiếm mấy tin tức, về sau tìm được tin tức tôi lại chia sẻ ở chỗ này, Lorraine, cô còn có kiến nghị gì sao?]

Tần Phi Thường kỳ thật cũng không muốn làm người dẫn đầu đám người trẻ tuổi này, cô thành lập nên phòng nói chuyện tập hợp họ lại, đơn giản là không nhìn nổi bọn họ tiếp tục giống ruồi bọ không đầu lãng phí thời gian, mặt khác cũng hy vọng bọn họ mau chóng giúp đỡ tìm thêm tin tức hữu dụng. Cô hy vọng có người có thể chủ động đứng ra được, Lyon thoạt nhìn cũng không tồi.

Còn cô...

[ Lorraine: Gần đây tôi đang suy xét đầu tư hạng mục internet, ai có hứng thú có thể liên hệ hợp tác góp vốn. ]

Cô đã truyền tải xong. Những người này là thiếu gia tiểu thư không thiếu tiền, nói không chừng thật sự có thể kéo được nhà đầu tư lớn.

Không nhìn những người trẻ tuổi đó đang phát dấu chấm hỏi mờ mịt, Tần Phi Thường bưng cà phê nhìn về phía cửa, Lonso đang đứng ở đó, ngoan ngoãn xưa nay chưa từng có.

Tần Phi Thường: "Vào đi."

Cô lấy ra thái độ lúc trước nói công việc với cấp dưới, "Để tìm ra bí mật nguyền rủa trên người chúng ta, mau chóng giải quyết nguyền rủa này, tôi cần tiền, cho nên tôi muốn bán tòa lâu đài này đi, anh phụ trách thuyết phục bà nội, không thành vấn đề chứ?"

Lonso lại sợ hãi mà nhìn cô, run run rẩy rầy hỏi: "Cô, cô không phải Lorraine, là ác ma sao? Cô tìm tôi, là muốn tôi bán linh hồn của mình sao?"

Tần Phi Thường: "....." Ừm, có mùi vị đó.

Không để họ chuẩn bị nhiều, hôm nay buổi tối lần thứ ba không hề dự bị bọn họ lại tiến vào thế giới lâu đài cổ.

Vẫn cứ nhìn về trên người mình trước, Tần Phi Thường lần này lại làm thí nghiệm nho nhỏ, vật nhỏ như bật lửa và kẹo ở trong túi được mang tới, trên cổ đeo vòng có treo dao nhỏ cũng vẫn còn, dao gọt hoa quả lớn một chút không mang được.

Lại liếc mắt một cái, cô thấy xác chết khắp đại sảnh, trên mặt đất, trên mặt tường tất cả đều là máu, còn có Ecgberht cả người đầy máu cũng không thay quần áo đang chờ ở đó.

Từ cảnh tượng thảm thiết này xem ra, lúc trước hắn nổi điên không hề nhẹ.

Đã có hai lần trước lót nền, những người trẻ tuổi kia lại một lần nữa bị thi thể đầy đất quen thuộc đánh sâu vào thần kinh. Thi thể của mình ở ngay bên chân, xui xẻo một chút còn có thể thấy ngực mình bị vỡ một vết to, nội tạng non mềm bên trong mười phần mới mẻ.

Lại quay đầu nhìn thấy một thi thể khác, nhịn xuống ghê tởm dời ánh mắt đi, nhìn chủ nhân thi thể sắc mặt khó coi mà đứng ở bên cạnh.

Lần này đều không cần ai nhắc nhở, bọn họ phản ứng lại trước tiên liền muốn chạy ra khỏi đại sảnh, rời xa tên điên Ecgberht.

Nhưng mà, cửa chính lại một lần bị đóng lại trước mắt.

Ecgberht ở dưới cái nhìn chăm chú tuyệt vọng của bọn họ, thu hồi kiếm của mình, một lần nữa cắm vào trên tay cầm của cây gậy.

Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Tần Phi Thường, miệng nói: "Như vậy đi, không bằng chúng ta chơi một trò chơi."

"Cô ta." Hắn chỉ vào Tần Phi Thường, "Các ngươi, mọi người chơi đuổi giết một mình cô ta. Chỉ cần các ngươi giết được, ta sẽ không giết các ngươi."

Tần Phi Thường: "Đừng bị hắn lừa, dù hắn không giết các người, các người cũng phải chết, bằng không chỗ này sống cả đời sao."

Ecgberht hừ cười một tiếng, "Các người giết cô ta, ít nhất ta sẽ để các ngươi chết dứt khoát một chút, nếu không......"

Tần Phi Thường mí mắt cũng chưa nâng, nói: "Muốn chết thì tới tìm tôi, tôi cũng có thể giúp các người chết một cách dứt khoát. Đừng quên, chúng ta mới là một phe, hắn chính là nhân vật phản diện, mọi người hẳn là không ít lần xem phim kinh dị, hợp tác với hắn sẽ có hậu quả gì, không cần tôi phải nói."

Một đám người này tuy rằng năng lực tâm lý yếu ớt, nhưng ít ra phim kinh dị cũng xem không ít, kịch bản đều hiểu.

Thấy mình nói dối bị Tần Phi Thường vạch trần, không thể đạt mục đích khiến cho bọn họ tàn sát lẫn nhau, Ecgberht cũng không thèm để ý, lúc này hắn hoàn toàn bình tĩnh lại, trong đầu chuyển động vô số trò chơi trêu đùa bọn họ. Hắn lộ ra nụ cười với chiếc răng sắc bén, "Nếu thế, vậy quên đi. Các ngươi không chịu chơi trò chơi, để ta tới chơi trò chơi cùng các ngươi."

"Hiện giờ, có thể chạy." Cửa chính cùm cụp một tiếng mở ra, Ecgberht gõ gõ gậy chống xuống đất, bứt lên gương mặt tươi cười, môi màu đỏ tươi giống hoa ăn thịt người, "Bị ta bắt được, sẽ chết vô cùng thảm."

Đám người như một tổ ong chạy ra ngoài.

Cho dù biết chạy trốn không có ý nghĩa, nhưng cửa ra ở trước mặt, phía sau là sát nhân cuồng đáng sợ, phản ứng đầu tiên vẫn cứ muốn trốn tránh cái chết.

Thoáng chốc, đại sảnh trở nên trống rỗng, Ecgberht nhìn về phía một người cuối cùng chưa chạy, "Cô biết chạy không thoát, cho nên không chạy?"

Tần Phi Thường đứng tại chỗ, thong dong mà nhìn lại hắn, "Tôi đoán anh hình như còn chưa nghĩ ra phải cách tra tấn tôi như thế nào."

Xác thật Ecgberht cũng không tính toán dễ dàng làm cô chết như vậy, tốt nhất là khiến cô càng đau khổ càng tốt, hắn đang chờ cô chạy trốn, đến lúc đó, hắn dùng toàn bộ thứ khủng bố của lâu đài này ra chiêu đãi cô.

Có thể làm hắn không màng đến những người khác, chỉ nhìn chằm chằm một mình cô, thú vị như vậy nhiều năm qua cũng chỉ có cô.

Tần Phi Thường dường như không có việc gì mà đi đến trước mặt Ecgberht, từ trong túi lấy ra một dải lụa, nói: "Tặng anh đấy, tôi thấy tóc anh vẫn luôn xõa ra, dùng cái này cột tóc đi."

Trong đại sảnh im phăng phắc, Ecgberht lại trở nên vô cảm, nhìn dải lụa trên tay cô không động đậy gì.

Đặt dải lụa lên tay hắn, Tần Phi Thường rời đại sảnh.

Mới vừa đi ra ngoài, bên cạnh nhảy ra một người, là Andy tóc vàng, hắn vẫn là bộ dáng hoảng sợ bất an, vừa kích động liền nói năng lộn xộn, "Lorraine, vừa rồi cô nói, cô có thể làm tôi chết một cách dứt khoát hay không, tôi không dám tự sát, tôi cũng không muốn ở chỗ này, cô giúp tôi!"

Tần Phi Thường: "Được rồi, anh trở về tiếp tục thu thập tin tức, đừng quên uống thuốc ổn định cảm xúc."

Cô nói rồi rút ra dây lưng của mình, ở trong ánh mắt nghi hoặc của Andy, từ phía sau thắt chặt cổ hắn.

Andy: "Áchhhh"

"Cạch!" Tần Phi Thường buông dây lưng ra, kéo thi thể hắn dọn sang một bên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net