Q1- Chương 9: Lần thứ hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tần Phi Thường phát hiện không thấy ba lô trên lưng, lại sờ túi, các dụng cụ nhỏ cô đã chuẩn bị cũng không thấy, trừ một thân quần áo tương đối thuận tiện cho việc vận động, cái gì cô cũng không thể mang đến từ thế giới hiện thực.

Thất vọng, nhưng không ngoài ý muốn của cô.

Hầu như tất cả mọi người đều đột nhiên chưa kịp phòng bị đã bị đưa tới đây, có người còn đang ở bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe, có người đang tiếp nhận bác sĩ tâm lý trị liệu, có người đang ở trong nhà đại sảnh náo loạn. Nhưng hiện giờ, tâm tình bọn họ cơ hồ đều giống nhau.

Sao lại đến nơi này rồi?!

Những người này nhanh chóng phát hiện điểm khác biệt so với lần trước, đại sảnh hoang tàn vẫn là đại sảnh đó, nhưng bên trong có thêm vài thứ nữa. Những hình người hoảng sợ bị khảm ở trên vách tường, thi thể ở góc tường bị xé thành từng mảnh cùng với một góc đại sảnh có rất nhiều thi thể bụng vỡ tan, cực kỳ thê thảm, tất cả đều không biến mất, đập vào ánh mắt mọi người, như là từng khối thịt heo đông lạnh giữ nguyên trạng thái tươi mới.

Trong đám người ấy, rất nhiều người tận mắt chứng kiến thi thể của mình thì càng thêm điên loạn, thảm không nỡ nhìn.

Bọn họ đều đã chết một lần, đối với nơi này không nói đến quen thuộc thì cơ bản cũng hiểu rõ nơi này về độ nguy hiểm và quỷ dị. Duy nhất có một người đang ở trạng thái hoang mang bất ngờ chính là Lonso lần đầu tiên đi vào nơi này.

Hắn là một thanh niên cao ráo, đáng tiếc Tần Phi Thường tự mình đánh giá hắn, vóc dáng có hoàn mỹ thế này thì cơ bản cũng uổng phí, thật sự vô dụng.

Nhìn đống thi thể ở góc tường, hắn đã sắp chịu đựng không nổi nữa, đứng sát ở bên Andy, hai chân mềm nhũn xuống.

Ánh mắt Tần Phi Thường lướt qua cảnh vật chung quanh, dừng ánh mắt tại một góc sofa cũ nát.

Đó là chỗ lần trước cô ngồi, hiện tại Ecgberht đang ngồi nhàn nhã ở trên đó.

Trải qua lần đầu tiên trước kia, lần này hắn đã không trà trộn vào trong đám người hứng thú giả vờ vô tội nữa, còn thay đổi cách ăn mặc vẫn là tóc dài màu đen hơi quăn rũ xuống, nhưng mặc một chiếc sơ mi ren trắng phong cách quý tộc, quần dài màu đen thẳng tắp cùng một đôi giày da bóng lưỡng, trong tay cầm gậy chống màu bạc được khảm ngọc bích, mặt vô cảm khuất trong bóng tối sâu thẳm.

Tần Phi Thường cùng hắn liếc nhìn nhau, thấy ánh mắt hắn khủng bố làm người ta khó chịu.

Cô dời ánh mắt đi, Tần Phi Thường nói: "Bây giờ tốt nhất là mọi người nên trao đổi một chút phương thức liên lạc, sau khi trở về thuận tiện cho việc liên hệ nhau. Nếu không muốn trao đổi liên lạc, ghi nhớ tài khoản nhóm chat "bí mật lâu đài cổ" tôi mới mở ở trên mạng, về sau có tin tức gì có thể liên hệ ở đó."

Ngữ khí cô vô cùng bình tĩnh, giống như là cấp trên đang đứng trên bục diễn đàn công ty thông báo nội dung nghiệp vụ, lập tức kéo lại lực chú ý của những người trẻ tuổi kia, nghe thấy cái gì mạng với tài khoản vân vân, đột nhiên sự sợ hãi đều giảm hai phần.

"Trở...... Trở về?" Một thiếu nữ ngơ ngác hỏi.

Tần Phi Thường: "Đúng vậy, lại chết thêm lần nữa thì hẳn là sẽ trở về, mọi người nhớ rõ chú ý, còn bây giờ...... Các người chạy trốn đi."

Cô nói hai câu như vậy xong, Ecgberht nhìn qua liền sắp tức điên lên rồi.

"Chào các người, lại gặp mặt rồi nhé." Ecgberht ngữ khí mang nét cười, cảm xúc trên mặt cũng không hữu hảo. Hắn nắm cây gậy chống lên đi từ chỗ hẻo lánh đi ra, thành công hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Trừ Lonso chưa thấy bộ mặt thật của hắn, đa phần mọi người đều đã nhìn thấy mỹ nam thiếu niên này, từ ánh mắt đầu tiên đều phát ra tiếng hét hoặc là sắc mặt trắng bệch mà lui ra phía sau. Đặc biệt là những người bị hắn sống sờ sờ xé rách ra, tận mắt thấy hắn giết người, không chút nghĩ ngợi liền muốn cách xa hắn vạn dặm.

"Cạch cạch" Ecgberht dùng gậy chống gõ gõ xuống sàn nhà, cửa chính nháy mắt đã đóng lại, nhốt người muốn chạy trốn ở trong đại sảnh này.

Hành động này làm mọi người bất an, thiếu nữ sợ hãi đã nhịn không được khóc ra tiếng, không ngừng nhỏ giọng xin tha. Bọn họ đều cho rằng, sát nhân cuồng giết người đáng sợ này lập tức sẽ lộ ra bộ mặt thật, muốn tiếp tục giết người.

Nhưng mà, mọi người trơ mắt nhìn hắn bước từng bước dài, đi qua một người lại một người đang hoảng sợ. Hắn hoàn toàn không thèm để ý đến những người khác, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm phía trước.

"Cạch, cạch, cạch " Gậy chống đều đều gõ xuống mặt đất.

Theo những người còn lại sợ hãi lui ra phía sau, lúc Ecgberht dừng ở trước mặt Tần Phi Thường, bên cạnh bọn họ đã sớm không còn một người nào, đến Lonso đang ngờ ngờ nghệch nghệch cũng bị Andy kéo sang một bên.

Tần Phi Thường trong lòng đã biết, sợ là mình lại hấp dẫn sự điên tiết của thằng nhãi này, cho nên hiện tại ai hắn cũng không nhìn, chỉ nhìn chằm chằm cô.

Đây thật ra là việc sớm đã đoán trước.

"Có điều gì muốn nói sao?" Ecgberht nâng gậy chống bằng bạc lên, nâng cằm cô lên.

Tần Phi Thường tránh đi một chút, dùng ngón tay cản cây gậy chống này, nói: "Việc nào ra việc đó, lần trước là do tôi nhất thời xúc động, thực xin lỗi."

Nhưng Ecgberht hiển nhiên không muốn nghe điều này, vẻ mặt của hắn bằng mắt thường cũng có thể thấy được đang trở nên vặn vẹo, nghiến răng nghiến lợi mà cười, "Phải không, ta cho rằng hiện giờ cô nên xin tha."

Cả người hắn quả thật đều tràn ngập ý nghĩ muốn cô sám hối khóc lóc xin tha.

Tần Phi Thường: "Không cần, xin tha anh cũng sẽ không bỏ qua cho tôi, tôi không làm chuyện vô nghĩa."

Nói xong câu đó chính cô lại rơi trầm mặc. Lần trước bởi vì tức giận đến u mê mới làm chuyện ra chuyện đó cùng hắn.

Cô ít nhiều có thể lý giải phản ứng hiện tại này của Ecgberht, bởi vì hiển nhiên hắn chỉ coi những người bọn họ đây như đồ chơi, nhưng từ kết quả lần trước mà nói, hắn lại bị cô chơi.

Bọn họ hai người lúc ấy....thật sự rất kịch liệt, đầu óc cô không được tỉnh táo, dưới sự giận dữ liền chủ động mạnh mẽ. Cơ hồ là nửa cưỡng bách mà làm hắn, hắn trước nay chưa từng gặp loại chuyện như vậy, lúc ấy cái gì cũng không biết chưa kịp phản ứng lại, chờ phản ứng lại thì chuyện đã rồi, có thể đoán được về sau một mình hắn ở đây càng nghĩ càng giận dữ.

Vốn dĩ hành động của cô chính là kẻ biến thái, hiện tại không biết hắn còn muốn làm ra cái gì hành hạ cô để xả giận.

Tần Phi Thường lại thở dài, một lần nữa cắn rứt lương tâm dữ dội.

Quần chúng xung quanh run bần bật vây xem: không biết vì sao nghe họ nói chuyện, cứ cảm giác không khí có chút vi diệu.

"Hắn là ai? Vì sao Lorraine phải xin lỗi hắn, sao các người nhìn kiểu gì đều có vẻ sợ hắn, hắn cũng là người bị nguyền rủa giống chúng ta sao?" Lonso thành công dùng sự ngớ ngẩn của mình hấp dẫn sự chú ý của Ecgberht.

Hắn thoán dời ánh mắt khỏi Tần Phi Thường, bố thí cho Lonso một ánh mắt, bỗng nhiên như phát hiện cái gì, môi đỏ bừng cong lên, "Ha, thứ này là anh trai cô? Có nguyện ý nhận lời nguyền rủa cho gã, tình cảm rất tốt nhỉ."

Tần Phi Thường suy tư một lát, tránh nặng tìm nhẹ mà trả lời: "Cha mẹ tôi đã sớm qua đời, đây là anh trai duy nhất của tôi, anh đừng làm hại anh ấy." Lonso là kẻ rất thiếu giáo huấn, ở chỗ này cho tên biến thái này dạy dỗ gã một chút nên làm người như thế nào cũng tốt.

Trong sự phẫn nộ ngập đầu Ecgberht không thể nhìn thấu tâm tư cô dưới dáng vẻ nghiêm túc, hiện giờ hắn chỉ muốn chậm rãi tra tấn cô gái đã làm hành động nhục nhã hắn này, cho nên hắn cười nói: "Vậy thì tốt rồi."

Lonso còn chưa phản ứng kịp đã xảy ra cái gì, liền cảm giác mình bị thứ gì nhìn không thấy túm lấy mắt cá chân, tiếp theo hắn ngã nhào trên đất, bị không khí kéo về phía trước.

"Cái gì? Đã xảy ra cái gì? Đây là thứ gì, cứu mạng! Cứu tao! Lorraine! Đáng ghét, mau cứu tao!"

Hắn ta bò loạn trên sàn nhà, gọi to tên Lorraine chọc cười Ecgberht, hắn càng muốn nhìn thấy Tần Phi Thường lộ ra sắc mặt sợ hãi hối hận.

Vậy thì e là có chút khó xử cho Tần Phi Thường rồi, cô đem Lonso ngạo mạn ích kỷ đến nơi này trở thành anh em Tần gia của mình, lúc này mới miễn cưỡng giả vờ lộ ra một chút phản ứng phù hợp với anh em tình thâm sâu nặng. Cô nhíu nhíu mi, đi về phía trước một bước, tựa hồ muốn ngăn cản Lonso bị vong linh mờ ảo kéo đi.

Nhưng đôi tay Ecgberht chặt chẽ đặt trên vai cô, hắn dựa vào bên tai cô, hơi hưng phấn mà nói: "Suỵt, cô nhìn kỹ anh của cô đi, xem hắn chết như thế nào ".

Lonso ở trên sàn nhà đây tro bụi bị kéo đi một đường, lại một đường bị treo lên tường. Gã úp lên trên tường, hai chân và đôi tay bị kéo ra, vong linh mờ ảo dùng đinh cũ rỉ sắt đóng lên tứ chi hắn, cổ định hắn lên chỗ cao trên tường.

Máu tươi chảy thẳng xuống, ở trên tường lưu lại từng dấu vết máu đỏ.

Tần Phi Thường thờ ơ nhìn, nghĩ thầm, chờ đến lúc tỉnh lại, Lonso hẳn là sẽ bị dọa vỡ lá gan, cứ như vậy muốn thuyết phục hắn bán tòa nhà đi thì càng dễ dàng hơn. Khoản tiền bán nhà này cô nhất định phải lấy được vào tay, bằng không vấn đề vốn đầu tư không thể giải quyết được.

Ecgberht nghe Lonso thống khổ khóc kêu mà cười ra tiếng, "Anh của cô sao lại không giống cô, lúc cô đau một tiếng cũng không kêu..."

Hắn nói đến một nửa, thấy rõ ràng ánh mắt Tần Phi Thường hiện tại, lời muốn thốt ra không khỏi dừng lại.

Ánh mắt của cô lạnh nhạt như là đang tính toán gì đó, không có sợ hãi như những người khác, cũng không có nửa điểm không đành lòng và nôn nóng vì người thân chịu khổ.

Ecgberht lập tức ý thức được mình bị lừa.

Hắn lại một lần nữa thu liễm tươi cười, "Cô gạt ta, cô và gã tình cảm căn bản là không tốt?"

Tần Phi Thường nhàn nhạt hỏi lại: "Khi nào thì tôi nói có cảm tình tốt với gã?"

Mỗi một câu của cô đều chọc đến lôi điểm của Ecgberht, Ecgberht giận cực mà cười, khuôn mặt xinh đẹp như là hoa hồng giận dữ.

Hắn mất kiểm soát bóp chặt cổ Tần Phi Thường, bởi vì rất tức giận, sức lực hắn cũng chưa thu kịp, cứ như vậy nhẹ nhàng bóp chết Tần Phi Thường.

Nhưng mà, nhìn thấy cô trước khi chết trong ánh mắt lộ ra ý cười, Ecgberht lại nháy mắt tỉnh táo lại, phát giác mình lại một lần nữa bị cô trêu đùa.

Cô cố ý! Cô chính là cố ý!

Tần Phi Thường tiến vào thế giới đó, mục đích duy nhất chính là chọc giận Ecgberht, chọc hắn tức điên lên.

Ở trạng thái phẫn nộ hắn sẽ mất đi lý trí, có thể chắc chắn điều này, cô đã từng thử qua.

Nếu Ecgberht bình tĩnh lại, chỉ sợ cô sẽ bị hắn tra tấn đến chết, như bây giờ liền nhẹ nhàng hơn nhiều.

Ở trước máy tính mở to mắt, Tần Phi Thường ngồi thẳng lưng, tính toán thời gian, lần này mình đi đến thế giới kia, bên này cùng lắm mới qua một phút.

Cô vặn cổ, đứng dậy đến bên cửa sổ hít thở một chút, thuận tiện buông mấy thứ trên người xuống, nếu không mang được đến thế giới kia, vậy đặt ở trên người cũng vô dụng.

Hẳn là nên nghĩ biện pháp khác.

___

Trong đại sảnh phế tích lâu đài cổ, đến Lonso bị treo ở trên tường còn chưa tắt thở, Tần Phi Thường đã bị Ecgberht tự tay bóp chết, trở thành người chết đầu tiên.

Chính Ecgberht không cảm thấy bởi vì cô chết mà cảm thấy sung sướng, giờ phút này cả người hắn đều đang giận đến run rẩy, nhìn phá lệ dọa người.

"Đùng" Thi thể ngã xuống đất, Ecgberht nâng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt điên cuồng quỷ dị. Hắn rút gậy chống màu bạc ra, bên trong là một thanh kiếm dài sắc bén.

"Đều chết hết cho ta!"

Không biết là ai khóc lóc la lên: "Lão đại tha mạng!"

Trong đại sảnh mọi người chạy trốn tứ phía, chạy vắt giò lên cổ tránh né tên sát nhân đã lâm vào điên cuồng. Số ít người muốn phản kháng, kết quả vũ khí giơ lên dừng ở giữa không trung không thể nện xuống, nắm tay cũng không chạm được đến người Ecgberht chỉ liếc mắt một cái, Ecgberht có thể làm cho bọn họ quỳ rạp trên mặt đất bất lực không thể đứng dậy.

Người không phản kháng đều mất mạng ngay, người phản kháng phải chịu nhiều tra tấn, bởi vậy những người khác mắt thấy chạy trốn vô vọng, đều lựa chọn nhận lấy cái chết giống một đám học sinh tiểu học ngoan ngoãn xếp hàng đợi bị tiêm ngừa.

Trong đại sảnh nơi nơi đều là thi thể rải rác, Ecgberht cả người toàn là máu, hắn đạp lên đống thi thể chồng chất, ngửa đầu thở ra một hơi thật dài, rốt cuộc chậm rãi bình tĩnh trở lại.

Từ trước tới nay, đây là lần đầu tiên bọn họ chết tập thể nhanh nhất.

Tốc độ chết toàn thể càng nhanh, bóng đèn tiếp theo bắt đầu càng nhanh, cho nên, bọn họ rất nhanh sẽ gặp lại.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net