Q1- Chương 16: Đảo sương mù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gần đại học Thanh Sam có một khu nhà hội quán, mười mấy nam nữ trẻ tuổi ngồi ở trong một gian phòng, trên mặt mỗi người đều treo gương mặt tái nhợt và suy kiệt. Bọn họ mang theo cảm xúc nôn nóng bất an, thường thường nhìn về phía cửa.

Rốt cuộc, cửa mở ra, đi vào là một cô gái mang mắt kính. Cô một thân quần dài và áo lông đơn giản, trong tay cầm mấy quyển sách, như là sinh viên đại học.

"Lorraine!" Lyon đứng lên đầu tiên, đứng lên rồi lại phát hiện hành vi này của mình có vẻ quá vội vàng, cười cười che dấu, "Còn tưởng rằng cô sẽ không tới."

"Tôi đồng ý rồi thì sẽ không đổi ý." Tần Phi Thường đi vào phòng, nhìn thấy một cô gái đứng lên nhìn về phía mình, trong ánh mắt tràn ngập vẻ sùng bái tin cậy.

Ánh mắt này cô rất quen thuộc, ngày trước các thuộc hạ theo cô từ một năm trở lên, trên cơ bản đều sẽ dùng ánh mắt như vậy nhìn cô.

Hiển nhiên hiện giờ là tình huống đặc thù, một đám người trẻ tuổi sắp phát điên, trong thời gian mấy ngày này đối với cô sinh ra cảm xúc tin cậy, chủ yếu là bởi vì sự đối lập quá thảm thiết, chỉ có cô từ đầu tới đuôi không biểu hiện ra chút sợ hãi, còn xây dựng phòng nói chuyện tập hợp bọn họ lại với nhau, tốt xấu không làm cho bọn họ tất cả đều từ bỏ hy vọng.

"Có chuyện gì?" Tần Phi Thường tìm vị trí ngồi xuống, nhìn bọn họ theo bản năng không ngừng xem di động, lộ cảm xúc không ổn, cô vừa đoán liền biết khẳng định đã xảy ra cái gì.

Meisan một đầu tóc quăn ngồi vào bên cô, trang điểm thật dày cũng không che được sắc mặt khó coi, cô ấy nói: "Vừa rồi, trong phòng nói chuyện có một người tự sát!"

Tần Phi Thường cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, năng lực chịu đựng của mỗi người khác nhau, có người là bóng kim loại, rất khó bị đè dẹp; Có người như bóng cao su, đối với áp lực có co dãn rất lớn; còn có người như bóng bay, nhẹ nhàng đè ép liền nổ mạnh.

Hơn 50 người, hoặc muộn hoặc sớm, cuối cùng sẽ xuất hiện người như vậy.

Cô nhìn di động cô gái đó đưa tới, hình ảnh người tự sát kia cắt cổ tay mình được phát lên, một mảnh phòng tắm đỏ tươi, dù cách màn hình cũng có thể ngửi được mùi rỉ sắt.

Tần Phi Thường nhìn gương mặt hắn ta gầy yếu tù cùng đôi mắt thật dày, bỗng nhiên nhớ ra vị này là ai. Lần đầu tiên tiến vào phế tích lâu đài cổ, dũng sĩ này còn ý đồ cường bạo Ecgberht, bị cô đập vỡ đầu.

Bộ dáng khi đó hoàn toàn và hiện tại quá khác xa, thiếu chút nữa cô không nhận ra.

Hiện giờ nghĩ nghĩ, Tần Phi Thường phát giác mình và gã này tựa hồ còn xem như "Người cùng phe", chuyện lúc trước hắn muốn làm còn chưa hoàn thành, thì đã được cô làm xong.

"Tình huống của hắn là nghiêm trọng nhất?"

Tần Phi Thường trong lòng nghĩ cái gì không ai biết, trên mặt vẫn là biểu cảm nhàn nhạt kia.

Meisan quay mặt đi không nhìn ảnh chụp đầy máu me nữa, chỉ trắng mặt nói: "Anh ta ở chỗ đó hình như bị tra tấn tương đối thảm, lúc trước còn ở đây mắng chửi, tôi bảo anh ta đi gặp bác sĩ tâm lý, trái lại anh ta còn mắng tôi."

Tần Phi Thường đã hiểu, đồ trứng thúi xui xẻo này khẳng định ở thế giới kia bị Ecgberht nhằm vào. Kẻ điên này thích tìm nhược điểm người khác mà đâm, người ta càng sợ hãi thì hắn càng vui sướng, hắn không có cách nào với cô nên mới thay đổi thái độ, nhưng đối phó những người trẻ tuổi khác chưa từng trải qua huấn luyện, đó là dễ như trở bàn tay, hơi nhằm vào một chút là có thể chơi người ta đến phát điên.

Gã này tự mình tự sát, cố ý phát hình ảnh này ra cho những người khác xem, còn không quên lưu lại một câu, "Tôi không muốn chết nữa! Đây là lần chết cuối cùng của tôi, các người sớm hay muộn cũng sẽ giống như tôi, chúng ta đều phải chết vì lời nguyền rủa này!"

Mục đích của hắn chính là làm lay động tâm thái những người khác, hắn đã thành công, phòng nói chuyện đã có vài người chịu không nổi trải qua cái chết thường xuyên này, đã có mở đầu, phỏng chừng sẽ có người muốn noi theo mà tự sát.

"Chúng ta hiện giờ nên làm gì?" Lyon cầm di động ngồi vào bên cạnh Tần Phi Thường.

Ngồi ở chỗ này, bọn họ cũng chịu ảnh hưởng vì cái chết của người kia, bọn họ cần một chút hy vọng có thể tránh thoát được lời nguyền rủa, nếu không chỉ sợ cũng không kiên trì được bao lâu nữa.

Tần Phi Thường nghĩ nghĩ nói: "Tôi tìm được phế tích lâu đài cổ đó ở đâu."

Những người trẻ tuổi kia còn đang đắm chìm ở trong bóng ma sợ hãi: "???"

Tần Phi Thường: "Ở đảo Tomani."

Lyon đầy mặt mờ mịt: "Cái gì? Đó là đảo gì? Phế tích lâu đài cổ đó tồn tại thật sao?"

Meisan càng thêm mê mang: "Tôi cho rằng, tôi cho rằng đó chỉ là tưởng tượng tồn tại trong đầu chúng ta?"

Thấy bọn họ một đám mờ mịt bất lực như vậy, Tần Phi Thường chỉ có thể đem phỏng đoán và kết luận của mình đơn giản thuật lại một lần.

"Thông qua tranh sơn dầu, phong cách kiến trúc để xác định thời đại rồi, tôi phỏng đoán đó là một trong chín hành cung lớn mà Lost mười lăm kiến tạo, căn cứ hơn ba mươi địa điểm mà các học giả suy đoán, tôi khẳng định là đảo Tomani. Đảo này còn được gọi là đảo Sương Mù, nghe nói bị sương mù bao vây, mười năm trước có một tờ báo đưa tin tàu thuỷ mắc cạn ở gần đảo Sương Mù, phát ra tín hiệu cầu cứu, cứu hộ hơn mười ngày không thể thành công."

"Tôi biết!" Một thanh niên ngồi ở trong góc nói: "Tôi từng xem một cái thiệp ở một diễn đàn mạo hiểm kinh dị, cũng nói có đảo Sương Mù, chỉ cần tới gần thì máy hướng dẫn không nhạy, mấy năm trước cũng có một chiếc tàu biển mất tích ở gần đó...... Hình như là, tôi không nhớ rõ có phải đảo Tomani này hay không."

Tất cả mọi người có vô số nghi vấn, một cô gái thanh tú đáng yêu nhịn không được hỏi: "Lorraine, vì sao cô đoán là nơi đó?"

Tần Phi Thường nhìn mấy người Lyon, "Các người ở trên gác chuông không thấy sao, chung quanh phế tích lâu đài cổ đều là sương mù."

Mấy người Lyon nghĩ đến cảnh nhảy lầu không có cảm giác trọng lực, đều sắc mặt trắng nhợt, gật đầu: "Phải, chúng tôi đều thấy được."

Tần Phi Thường: "Còn nữa chính là, phế tích lâu đài cổ có rất nhiều hoa hồng, nhiều nhất chính là hai loại tương tự hại chủng loại Juliet và Sherry trên thị trường, hai loại hoa hồng này thích hợp sinh trưởng trong hoàn cảnh ôn nhuận, không chịu nổi lạnh. Chỉ có khu vực đảo Tomani phù hợp điều kiện khí hậu này, mặt khác bán đảo Ethiopia cùng khu vực với đảo Tomani có đặc sản là hoa hồng... đã hiểu chưa?"

Những người trẻ tuổi kia ngơ ngác nghe, lại ngơ ngác gật đầu.

Lyon lấy lại tinh thần, bỗng nhiên cảm thấy mình quả thực là một đồ thiểu năng trí tuệ, cùng đi lâu đài cổ vài lần, cậu chỉ lo sợ hãi, mỗi ngày hoảng loạn, còn phải dựa vào Lorraine điều chỉnh cảm xúc, kết quả Lorraine đã quan sát được cẩn thận như vậy, còn phỏng đoán ra nơi đó ở đâu.

"Tôi cảm thấy mình là đồ ngốc." Meisan lẩm bẩm nói.

Lyon yên lặng gật đầu, đúng vậy, cậu cũng cảm thấy thế.

"Chúng ta đây kế tiếp phải làm gì?" Kích động qua đi, có người yếu ớt hỏi.

Meisan tinh thần toả sáng, "Đương nhiên là đi lên đảo xem! Đúng không Lorraine!"

Lyon cũng nói: "Vu sư nói lời nguyền rủa này phát ra từ huyết mạch, cho nên hiện giờ có phải chúng ta nên tra thử các tổ tiên chúng ta đã làm gì hay không? Giống như những trò chơi giải mê, chúng ta phải tìm được nguyên nhân mới có thể hoàn toàn giải trừ nguyền rủa."

Hai người nói xong, đều chờ Tần Phi Thường khẳng định. Tần Phi Thường lại nói: "300 năm trước, tổ tiên đã làm cái gì, không dễ biết rõ, thời gian của chúng ta không nhiều lắm, tốt nhất mau chóng chuẩn bị thuyền đi đảo Sương Mù."

Lại kéo dài mấy ngày, cô sợ những người trẻ tuổi này tất cả đều chịu không nổi mà tự sát.

Lyon bất ngờ, "Chúng ta cái gì cũng không biết, đi đảo Sương Mù thì phải giải trừ lời nguyền rủa thể nào?"

Tần Phi Thường bình tĩnh mà nhìn các thiếu gia tiểu thư điều kiện gia đình không tồi: "Hiện tại, hẳn là đến lúc các người xuất lực."

"Trên thế giới này không phải có rất nhiều linh môi, vu sư sao, các người hẳn là có biện pháp mời được một ít, để cho bọn họ cùng chúng ta đi đảo Sương Mù, trực tiếp nghĩ cách diệt trừ trung tâm nguyền rủa này, đây là biện pháp đơn giản nhất."

"Trung tâm nguyền rủa?"

Tần Phi Thường cười một chút, "Đương nhiên là Ecgberht, hắn đặc biệt như vậy, cho nên chỉ cần diệt trừ hắn, lời nguyền rủa của chúng ta khẳng định sẽ được giải trừ."

Cô mười phần khẳng định điểm này.

Tuy rằng đúng là cô thích người xinh đẹp, nhưng cái lời nguyền rủa này không giải trừ, cô cũng không thể tử tể bắt đầu cuộc sống mới, đến công việc đều không thể toàn lực triển khai, chỉ có thể trước hết nghĩ biện pháp diệt trừ chướng ngại này.

Đối với việc giết chết Ecgberht có thể giải trừ nguyền rủa hay không, tất cả mọi người một bên thấp thỏm một bên chờ mong. Nhưng rốt cuộc bọn họ cũng có thể làm gì đó, loại cảm giác được tham gia này làm mọi người cực kì phấn chấn, đến cô gái lúc mới tới rơi vào tuyệt vọng nhất, lúc rời đi trong mắt cũng lóe lên sự kiên định.

Bọn họ từng người nỗ lực, thực nhanh, Lyon thuyết phục cha cậu, chuẩn bị xong thuyền trong nhà.

"Bên này tôi đã chuẩn bị xong thuyền, ngày mai buổi sáng xuất phát, chúng ta có thể xuất phát đi đảo Sương Mù. Tôi và cha tôi còn thỉnh cầu vu sư Rhodes, mời ông ấy đi cùng chúng ta."

Meisan cũng nói: "Cha tôi nói phải cho chúng ta mang theo dụng cụ tinh vi tiên tiến nhất, nói không chừng lần này chúng ta có thể thành công tới đảo Sương Mù! Còn nữa, tôi còn dùng tiền riêng mời linh môi, tuy rằng rất trẻ, nhưng nghe nói cũng rất lợi hại!"

Tin tức này cũng đang thống trị trong phòng nói chuyện, Lyon là một hảo thủ tổ chức hoạt động, đại bộ phận người đều bị thái độ bọn họ ảnh hưởng, tích cực hưởng ứng.

Vẫn luôn nhìn không thấy hy vọng, những người trẻ tuổi chuẩn bị ngày mai ra biển, thậm chí khó được có người trong phòng nói chuyện còn nói giỡn, "Tôi cảm giác hiện tại chúng ta giống như là các vai chính trong phim, vì cứu vớt sinh mệnh mà chiến đấu! Các cậu nói về sau việc này giải quyết, chúng ta có thể quay một bộ phim không?"

"Đúng vậy, tôi cũng muốn nói, tôi muốn nói trải nghiệm đáng sợ lại khó quên này cho thân nhân bằng hữu bên cạnh, hiện giờ cái gì tôi cũng nói không nên lời, bọn họ đều cảm thấy tôi điên rồi. Tôi mới không điên! Đến lúc đó bọn họ sẽ biết đến tột cùng tôi bị tra tấn gì!"

Trong một mảnh náo nhiệt, cũng có người vẫn cứ ủ rũ bị quan, " Chẳng may chúng ta bị lạc ở đảo Sương Mù thì làm sao? Đến nơi đó, chẳng may không về được thì làm sao? Chẳng may thế giới hiện thực nơi đó càng thêm đáng sợ, chúng ta lần này đi nếu chết ở đó, chính là chết thật sự! Tôi không muốn đi, các người muốn đi thì đừng kéo theo tôi."

Meisan tính tình bạo nhất, lập tức không khách khí mà trả lời: "Không dám đi thì đừng đi, ở nhà ôm búp bê khóc rồng đi, trốn ở trong lòng ngực mẹ mày đừng ra! Tao biết mày suy nghĩ chuyện tốt gì, mày không đi, nếu như nguyền rủa được chúng tao giải trừ, mày liền không cần làm cái gì, còn chẳng may chúng tao thất bại, mày cũng sẽ không bị liên lụy, Có phải không?"

"Tao nói cho mày, lời nguyền rủa này mỗi người chúng ta đều có phần, ai cũng trốn không được. Nếu mày không đi, đến lúc đó chỉ có chúng tao giải trừ nguyền rủa, mày cũng đừng có khóc."

Phòng nói chuyện trầm mặc trong chốc lát, có một cô gái lúc trước sắp phát điên nói muốn tự sát đã phát một tin tức, "Tôi đã không chịu nổi nữa, mặc kệ lần này đi là kết quả gì, đều không thể tệ hơn hiện tại."

Lời này dẫn phát tới càng nhiều người tán đồng, "Đúng vậy, tôi sắp chịu không nổi, cảm giác chết quá thống khổ, nếu còn phải chịu đựng vô số lần nữa, tôi tình nguyện bây giờ hoàn toàn kết thúc một lần."

"Tôi vẫn luôn chạy theo những người khác, cái gì cũng không biết, lá gan lại nhỏ, lần này tôi muốn đi theo mọi người, tôi cần dũng cảm lên!"

Phòng nói chuyện náo nhiệt, Tần Phi Thường cũng không chú ý, cô về nhà vừa lúc gặp một trò khôi hài, Lonso láo nháo muốn tự sát, bà nội linh môi đang ngăn cản hắn.

Tần Phi Thường nhìn một con dao Lonso đặt bên cổ, hơi hơi cười nhạt. Hắn mới không dám tự sát, gan lớn nhất có thể là cắt rách da một chút là ném dao xuống, la hết thất thanh mà đi tìm bác sĩ.

"Trời ạ! Đau quá, máu, tôi chảy máu! Mau cứu tôi, tìm bác sĩ cứu tôi!"

Tựa như vậy.

Băng bó trở về Lonso nằm liệt ở trên sofa, cả người tràn ngập hơi thở tuyệt vọng nản lòng.

Ngồi ở đại sảnh, trong vòng một ngày bà nội lại tiều tụy rất nhiều, cơ hồ gầy gò thành khô kiệt, chợt nhìn còn tưởng rằng quỷ quái trong phim kinh dị.

Bà ấy vì giúp Lonso dời nguyền rủa, hiện giờ chính bản thân cũng gặp phản phệ, theo bọn họ tiến vào thế giới nguyền rủa đó số lần càng ngày càng nhiều, bà ấy cũng sẽ càng ngày càng tiều tụy. Xem bộ dáng này, phỏng chừng lại đến hai lần thì bà ấy sẽ chết.

"Tới nói chuyện đi." Tần Phi Thường bưng chén trà ngồi trước hai người.

Mười phút sau, bà nội đáp ứng bán căn nhà này, cũng chuyển toàn bộ tiền cho cô.

"Đây là Lorraine nên được hưởng, tôi không đa tạ hai vị. Ngày mai buổi sáng đi công chứng, sau đó chúng ta đi bến tàu lên thuyền, tối nay nghỉ ngơi tử tế đi."

Tần Phi Thường thái độ bình thản mà bưng trà nóng trở về phòng.

Kỳ thật cô còn có rất nhiều biện pháp kiểm tiền khác, nhưng hiện tại cô dùng thân thể Lorraine, muốn cô buông tha đôi bà cháu ích kỷ đó, thật sự không phải phong cách của cô, không dành được thứ nên được, cô khó chịu cho cô gái này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC