Q1- Chương 17: Lần cuối cùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một du thuyền xanh trắng đan xen đậu ở bến tàu tư nhân, lục tục có xe dừng ở bãi đỗ xe cạnh đó, có vài chiếc siêu xe, cũng có xe tư gia bình thường, từ trên xe đi xuống phần lớn là người trẻ khoảng hai mươi tuổi, trên cơ bản đều là một mình một người.

Bọn họ mỗi người đều mang theo biểu tình ngưng trọng, thấy chết không sờn bước lên du thuyền, như là đã thương lượng xong, ngồi ở một đại sảnh giải trí lớn nhất, yên lặng chờ đợi.

Với những thuyền viên không rõ nguyên do, không khí thật sự là cổ quái cực kỳ. Không phải nói con trai đại lão bản của bọn họ muốn mang theo các bằng hữu ra biển du ngoạn một vòng sao, tại sao một đám đều tục mục trầm trọng hình như là đi tham gia lễ tang?

Lyon là chủ nhân chiếc du thuyền, phải làm các chuẩn bị mọi thứ, cả đêm không ngủ, quầng thâm dưới mắt ngày càng đậm. Dù như vậy, cậu vẫn an bài xong mọi việc trên tàu rồi còn kiên trì chạy xuống dưới đón mọi người.

Cha cậu phái trợ lý đi theo bên cậu, anh ta thấy cậu nhón chân mong chờ thì buồn bực, đến tột cùng là cậu đang chờ đợi nhân vật quan trọng nào.

Tần Phi Thường mang theo hai bà cháu đi làm xong công chứng mới tới, tuy còn chưa tới thời gian xuất phát, nhưng so với người khác tới trước, họ đã tới muộn nhất.

Lyon vừa thấy cô từ trên xe xuống, lập tức không kiềm được mà lộ ra một nụ cười thả lỏng an tâm, đón họ đi lên: "Cuối cùng cô đã tới, chỉ còn lại cô!"

Tần Phi Thường vẫn là bộ dáng bình tĩnh giống như đi làm mỗi ngày, "Những người khác đều tới rồi sao?"

"Chưa đủ, tổng cộng 40 người, những người còn lại cũng chưa có tin tức, cũng không liên hệ với tôi, phỏng chừng là sẽ không tới." Lyon vốn dĩ phải dẫn đường cho cô, thấy cô thuần thục bước lên thuyền, tự nhiên liền bị bỏ rơi lại phía sau, đành đi theo cô báo cáo một chút tình huống.

Trợ lý ngay từ đầu đã nhìn thấy thiếu gia kích động như vậy còn tưởng rằng người tới chính là bạn gái của cậu, hiện giờ vừa nhìn, bộ dáng này, sao lại giống ngày thường anh ta đi theo phía sau sếp báo cáo công việc như vậy?

Mê hoặc thì mê hoặc, thiếu gia đã đi theo người ta, anh ta tốt xấu cũng không quên sắp xếp tốt cho hai vị khách kia, Lonso nửa chết nửa sống và một bà già nhìn qua giống cương thi.

Trợ lý tự giác mà chia hai người ra hai hướng, đưa tới nơi khác nhau.

Người trẻ tuổi khẳng định là bằng hữu của thiếu gia, mang đi đại sảnh giải trí là được, còn một người khác, diện mạo kỳ lạ như vậy, lại mang theo một thân trang sức kỳ quái, phỏng chừng là linh môi mời đến, an bài đi nghỉ ngơi cùng vài vị linh môi khác vậy.

Lúc này ở trên thuyền, linh môi và vu sư khoảng mười vị, tất cả mọi người đang suy đoán đám người trẻ tuổi thần thần bí bí này tính làm gì. Còn mời nhiều vu sư như vậy, rốt cuộc đang muốn làm gì.

Đại bộ phận đều cho rằng bọn họ là hội nghiên cứu sự kiện thần quái của trường đại học nào đó, nhàn rỗi không có chuyện gì dẫn chuyên môn đi thám hiểm.

Tần Phi Thường đi đến sảnh giải trí, bên trong mọi người nháy mắt nhìn sang. Trừ ở lâu đài cổ, vẫn là lần đầu tiên mọi người ở trong hiện thực gom lại cùng nhau. Tần Phi Thường cái gì cũng không nói, cô chỉ ngồi xuống đó, lấy máy tính ra bắt đầu lộc cộc đánh chữ, thật giống như rót vào sức sống cho cục diện đáng buồn, những người còn lại đều cảm thấy thả lỏng hơn.

Meisan ngồi lại gần, chờ mong hỏi: "Lorraine, cô đang làm gì, tìm tư liệu về lâu đài cổ sao?"

Tần Phi Thường chuyên chú mà nhìn màn hình, tay không ngừng, "Không phải, tôi đang làm kế hoạch công ty, không phải tôi đã nói đang chuẩn bị mở công ty sao."

Meisan: "Nhưng mà chúng ta rất nhanh thôi sẽ đến đảo Sương Mù."

Tần Phi Thường: "Phải đi một ngày mới có thể đến, không vội. Buổi chiều khả năng chúng ta còn phải đi một chuyến đến phế tích lâu đài cổ."

Cô nói rất bình tĩnh, nhưng những người còn lại đang dựng lỗ tai nghe bọn họ nói chuyện đều luống cuống.

"Còn phải đi nữa?!"

"Lorraine, cô làm sao mà biết được?" Meisan chỉ cần nhớ tới nơi đó, liền cảm giác cả người mình đều đau.

"Dựa theo khoảng cách thời gian vài lần thì tính ra được." Cô đẩy đẩy mắt kính, nhìn vẻ mặt những người khác, "Một lần cuối cùng, sợ cái gì."

Meisansắc mặt nhiều lần biến hóa, cuối cũng hung hăng nói: "Không sai! một lần cuối cùng, sợ cái gì!"

Tần Phi Thường ấn bàn phím máy tính, thuận miệng nói: "Nếu sợ các người có thể đánh bài, chơi trò chơi, miễn cho càng nghĩ càng sợ."

Đã có vài người trẻ tuổi yên lặng coi cô trở thành lãnh tụ tinh thần của bọn họ, nghe cô vừa nói như vậy, liền sôi nổi cảm thấy không hổ là đại tỷ, cô kiến nghị quả thực quá tuyệt vời!

Đến Lyon cũng không hề nghĩ ngợi gọi người cầm bài tới đây, những người trẻ tuổi một đám không quá thân quen đã vây vào một chỗ bắt đầu chơi bài, bên cạnh đặt nước trái cây đồ ăn vặt, có không khí như lễ hội.

Tàu đi trên biển, buổi chiều gần ba giờ, một đám người ngồi ở sảnh giải trí đánh bài đang lửa nóng, bỗng nhiên cảm giác một trận buồn ngủ đánh úp lại.

Thanh niên mang mắt kính nắm chặt bài trong tay, trong miệng mơ mơ màng màng nói một câu: "Đúng rồi" tiếp theo đầu ngã xuống trên sofa bên cạnh.

Vẫn là đại sảnh thi thể đầy đất đó. Vẫn là đám người trẻ tuổi xui xẻo bị nguyền rủa. Bọn họ nhìn quanh bốn phía, đầu tiên theo bản năng là sợ, nhưng ngay sau đó liền thấy lá bài trong tay mình.

"Cái kia... Bài đều đã mang đến, không bằng chúng ta tiếp tục đánh xong ván này?" Thanh niên mắt kính kiến nghị, hắn không phải không sợ, là bọn họ chơi nhiều ván như vậy, hắn vẫn luôn thua, mắt thấy ván này rốt cuộc sắp thắng!

"Nơi này nhiều thi thể của chúng ta như vậy, cậu còn chơi bài!" Meisan bắt lấy bài trong tay nói: "Chúng ta nên đổi chỗ khác đánh đi!"

Có lẽ là bởi vì bọn họ đang ở trên đường chạy tới đảo Sương Mù, cũng có lẽ là bởi vì lần này chính là lần cuối cùng họ đến đây, nên tất cả mọi người đều không sợ hãi nữa.

Có người hưởng ứng, "Đúng vậy, tìm nơi sạch sẽ đánh tiếp đi, hay là đi ra bên ngoài?"

"Đi lầu hai đi, lầu hai rộng."

"Không muốn không muốn, lầu hai là lần trước tôi chết đó!"

"Vậy nếu không đi gác chuông?"

"Như vậy đi, chúng ta đi mái gác chuông chơi bài, ai thua thì từ mái nhà nhảy xuống."

" Cmn, cậu chơi lớn vậy.!"

"Nhưng tôi cảm thấy không tồi, rất kích thích, chơi không?"

"Chơi, đi!"

Tất cả mọi người cảm giác thật hưng phấn mà kéo nhau đi, chờ mong xưa nay chưa từng có, chỉ có Tần Phi Thường không quá vui sướng. Cô tới tay không, máy tính không thể mang vào đây.

Dựa vào cái gì những người khác được cầm bài trên tay mang tới đây, máy tính trên tay cô thì lại không được? Lý trí nói cho cô có thể là nơi này có hạn chế, nhưng về mặt tình cảm cô không thoải mái, đang là lúc linh cảm làm việc bùng nổ, lúc này làm gián đoạn cô làm việc so với đang ở trên giường lăn lộn làm đến một nửa đã phải đi thì đau khổ có gì khác nhau?

"Lorraine, cô cũng đi gác chuông cùng chúng tôi chơi bài sao?" Có người mời cô.

Tần Phi Thường khuôn mặt lùng nhìn những người trẻ tuổi đó từ bóng bay dần dần biến thành bóng cao su, "Không được, các người đi đi, tôi đi tìm một chỗ nghỉ ngơi."

Tuy rằng biết cô đi vào nơi này chưa bao giờ sợ, nhưng nghe cô thong dong mà nói muốn đi tìm một chỗ nghỉ ngơi như vậy, mọi người vẫn cảm thấy một trận kính sợ.

Hứng ánh mắt sùng bái của bọn họ, Tần Phi Thường lập tức đi tới một tòa nhà phía sau. Cô lên lầu 3, đi vào phòng ngủ của Ecgberht.

Hiện tại là ban ngày, căn phòng phồn hoa tráng lệ vẫn là một mảnh phế tích, thảm trải trên gạch rách nát, phù điêu hoa văn trên vách tường bị đập rớt, đèn treo thủy tinh nát đầy đất, hết thảy đều bịt kín một tầng màu xám âm u, trong không khí có hơi thở bụi đất xưa cũ.

Cô đi vào, thấy màn che tản ra, trên giường lớn cẩm tú phủ bụi, mỹ nam thiếu niên tóc dài rối tung mặc cái váy ngủ vào lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, ngồi ở trên giường lớn.

Trên giường có một tầng màu đỏ nặng nề, chợt nhìn còn tưởng rằng máu tươi, ngay sau đó ngửi được trong không khí mùi hoa thơm ngào ngạt, mới phản ứng lại đó là cánh hoa hồng màu đỏ.

Ecgberht ngồi trên những cánh hoa đó nghiêng đầu nhìn sang, tay còn cầm một đóa hoa, bị hắn không chút thương tiếc mà vặt hết toàn bộ cánh hoa, tùy tay ném ở trên giường, rớt bên chân.

Hắn như là chút sắc thái tươi sáng trong tranh sơn dầu phai màu, đoạt trong mắt người ta. Lại như là yêu tinh ăn vị thần nào đó thần thoại, kinh diễm động lòng người.

Tần Phi Thường bất động thanh sắc, nhưng cô cần phải thừa nhận, cô bị cảnh sắc kiều diễm này đả động đến tinh thần.

"Sao cô chạy đến nơi này?" Ecgberht cười như không cười mà nhìn cô, tùy tay vỗ một cái, không biết từ đâu hư không biến ra một đóa hoa hồng, dùng ngón tay xoa nắn.

"Đoán được anh ở đây." Tần Phi Thường thuận miệng nói, đi qua những tấm thảm tổn hại đó, đến mép giường ngồi xuống, duỗi tay xoa xoa cổ mình. Nhìn lâu máy tính, cổ cứng.

Sau cổ truyền đến xúc cảm hơi lạnh mềm mại, Ecgberht dùng hoa hồng đập lên cổ cô. Tần Phi Thường không để ý tới động tác chọc ghẹo của hắn, qua một lát nghe thấy hắn ở sau lưng nói: "Con người cô thật sự rất kỳ quái, ta chưa từng gặp người như cô."

Thanh âm bình tĩnh chưa bao giờ có. Đã không có những thứ ra vẻ nhu nhược củng cố tính tình điên cuồng ác ý, chỉ có một chút hoang mang.

Tần Phi Thường nghe, nhớ tới anh họ mình từng nói một câu.

Nếu cảm thấy một người kỳ quái, lại không cảm thấy hắn chán ghét, vậy không ổn, em nhất định sẽ yêu hắn.

Tuy rằng cô vẫn luôn cho rằng anh họ là "đại sư tình cảm" ngoài miệng, là người thích bát quái, nói đều là lời chó chết không thể coi là thật, nhưng sắc mặt cô vẫn cứ có chút vi diệu. Cô và hắn ở chung trong thời gian ngắn ngủi trong sự kỳ diệu đó, nếu có thể sinh ra cảm tình với cô, vậy thiếu niên này thật đúng là không phải người.

Cô cảm giác áo lông mình bị người ta vén lên, một cái tay lạnh lạnh ấn ở eo cô, giống như chơi đùa hướng lên trên, sờ soạng theo xương sống lưng cô.

Tần Phi Thường: "....." Cũng đúng, cô xác thật là tới đây ngủ, lúc trước hai người vài lần giống như làm đến mức ăn ý, muốn rời khỏi nơi này, trước tiên lăn giường một trận rồi lại nói tiếp.

Coi như cô đang trấn áp quái vật đi, kiềm hãm BOSS khó chơi nhất này ở trên giường, khỏi cho hắn lại đi trêu chọc đám người đáng thương kia, khiến cho bọn họ lại một lần nữa đi bác sĩ tâm lý trị liệu.

Giường phủ kín cánh hoa hồng so với giường lót đầy chăn còn càng mềm mại hơn, Tần Phi Thường ngã xuống, cảm giác một mùi hương nồng đậm sũng ướt toàn thân, chui vào trong xương cốt cô.

Ecgberht cũng không vội vã làm gì, chỉ bắt lấy cô chơi đùa, giống như con mèo con phát bệnh thần kinh.

Bộ váy ngủ của hắn bị nước hoa nhuộm thành màu đỏ, như là vết máu từ trong thân thể hắn tràn ra.

___

Đại sảnh giải trí an tĩnh trên tàu chậm rãi có người tỉnh lại, thanh niên mắt kính nằm ở trên sô pha đột nhiên giẫm chân, từ trên sô pha ngã xuống, hắn kinh hãi hồn vía mà nhìn bốn phía, nửa ngày mới vuốt ngực phục hồi tinh thần, lẩm bẩm nói: "Nhảy lầu quá kích thích."

Những người khác cũng nhanh chóng tỉnh lại, mọi người chưa bao giờ có trải nghiệm như vậy, tụ tập ở bên nhau thảo luận cảm giác mình nhảy lầu.

"Kỳ thật giống như nhảy bungi, lần sau đi trải nghiệm nhảy bungi một chút?"

"Tôi không dám, chờ chuyện lần này kết thúc, mỗi ngày tôi phải tử tế ăn ngủ đi học...... Sống thật tốt."

Tần Phi Thường một mình ngồi ở một bên, cô tỉnh lại cuối cùng.

Meisan bình phục xong tâm tình, bưng ly đồ uống lại cho cô, đi đến bên cô, bỗng nhiên ngửi được một chút mùi hương hoa hồng nhàn nhạt.

Có thể là nước hoa hồng, Meisan nghĩ.

Lyon ra ngoài hít thở không khí trong chốc lát lại trở về, "Chúng ta lập tức sẽ tới bán đảo Ethiopia, đến đó dừng chân một chút, sau đó chúng ta sẽ đến đảo Sương Mù."

Chờ đến khu vực không có tín hiệu, bọn họ sẽ đổi thuyền nhỏ hơn, cùng nhóm linh môi, vu sư đến thăm đảo Sương Mù.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net