Q1- Chương 22: Sống chung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ecgberht vô cùng thông minh, ngắn ngủi một tuần, hắn liền hoàn toàn thích ứng hoàn cảnh nơi đây, dù là các loại đồ điện hiện đại hay là internet phức tạp, hắn đều có hiểu biết nhất định.

Tần Phi Thường bận việc công ty mình, trên cơ bản không quản hắn thế nào. Một công ty mới thành lập cũng không phải chuyện đơn giản, cô rất bận, đã hai ngày không về nhà, nếu không phải lo lắng Ecgberht quậy phá chỗ cô ở, cô còn có thể lại ở bên ngoài thêm một ngày.

Buổi tối khoảng 7 giờ, Tần Phi Thường cầm theo túi và tư liệu trở lại căn nhà thuê. Đi ngang qua lầu một, cô ngửi thấy hương vị thơm ngọt, bà lão chủ nhà đại khái là đang nướng bánh kem.

Cô đi đến tầng hai dùng chìa khóa mở cửa, đẩy cửa ra, nhìn thấy trên tường đối diện treo TV, ở trên đó phát phim hoạt hình công chúa Disney, công chúa tinh linh cánh dài, mở mỹ nhan mười tám cấp phóng đại ở trên màn hình TV.

Mà Ecgberht, hắn đang nằm ở trên sofa chơi di dộng, âm thanh trò chơi vang không ngừng, trên bàn trà phía trước đều là đồ ăn vặt. Tần Phi Thường nhìn lon Coca trống không xếp thành một loạt hàng dài, rất khó tưởng tượng mấy ngày hôm trước Ecgberht còn đang ghét bỏ thứ màu sắc như là độc dược này.

Tiếng trò chơi kết thúc cùng với tiếng Ecgberht tức giận mắng, "Đồ ngu ngốc đó có thể chơi game hay không! Con mẹ nó....."

Đến câu mắng chửi người thịnh hành trên internet hắn đã học xong, còn đặc biệt thuần thục.

Cho nên, cô chỉ mới hai ngày không trở về, chứ không phải hai năm không trở về, đúng không?

Tần Phi Thường buông túi, ngồi vào trên sofa đè đè cái trán.

Cầm di động đi ngang qua bên cô, Ecgberht dời ánh mắt từ trên màn hình di động ra, cho cô hai giây, "Ồ, em còn biết đường trở về à."

Tần Phi Thường: "......"

Thấy hắn quen cửa quen nẻo mà đi vào phòng bếp nấu nước chuẩn bị nấu mì gói, Tần Phi Thường bỏ di động xuống đang định gọi cơm, nói với mỹ nam thiếu niên trong phòng bếp: "Cảm phiền thuận tiện cũng nấu cho tôi một gói, cảm ơn."

Ecgberht lại bắt đầu một vòng trò chơi mới, hắn thao tác một tay, không trả lời Tần Phi Thường, nhưng thuận tay lại từ trong ngăn tủ cầm một hộp mì.

Tuy rằng hắn cũng không cần ăn cái gì duy trì sự sống, nhưng hiển nhiên hắn thích hưởng thụ những thực phẩm rác rưởi này. Mì gói mua lúc trước đã sớm ăn hết rồi, Tần Phi Thường nhìn trong ngăn tủ kia một đống lớn các màu mì gói liền biết, chính hắn một mình đi mua sắm bổ sung trữ hàng.

Thật là thông minh.

Đã thật lâu không ăn mì gói này, làm con cháu nổi danh của Tần thị, Tần Phi Thường ăn mặc ngủ nghỉ đều chú ý, lần cuối ăn mì gói còn phải ngược dòng về thời học sinh.

Anh chị trong nhà nói cô cần kết giao cùng bạn học bình thường, vì thế cô vào ở ký túc xá, nhưng thời học sinh tính tình cô không làm cho người ta thích. Bạn cùng phòng khác ở sau lưng nói cô là đại tiểu thư không hợp đàn, có hôm buổi tối tụ tập bên nhau ăn mì gói mắng mỏ cô, nói cô phỏng chừng đến mì gói cũng chưa từng ăn.

Vừa lúc nghe thể, Tần Phi Thường khịt mũi coi thường, xoay người liền đi mua mì gói các loại hương vị, mang về nấu cho cả nhà bữa tiệc lớn mì gói, làm ba mẹ hoài nghi có phải đầu óc cô xảy ra vấn đề hay không.

Ăn xong bữa tiệc lớn mì gói, cô nhằm vào các loại thành phần mì gói, nghiêm cẩn viết ý kiến về sản phẩm, gửi cho công ty mì gói là sản nghiệp của một người chú của cô. Về sau công ty đó tiến hành tối ưu hoá sản phẩm, khiến sản phẩm cải tiến càng được hoan nghênh.

Lúc ăn xong hai miếng mì gói, trong đầu Tần Phi Thường đã nhớ lại những lời người chủ đó khen cô lúc ăn tết ở cổ trạch hàn huyên với cha mẹ. Lời nói suông không có thành ý, đến tiền thưởng cũng chưa phát cho cô. Người chú này có tiếng là keo kiệt, u sầu vì rụng tóc, sau 30 tuổi mỗi năm đi nhà cổ bái Thị Thần đều khẩn cầu Thị Thần trị liệu rụng tóc cho mình, Thị Thần không thèm đếm xỉa đến ông ấy.

"Mẹ! hắn dám mắng ta! Ta *&% # #!" Ecgberht ở đối diện tức giận mắng cắt đứt hồi ức của Tần Phi Thường, cô ngẩng đầu nhìn qua, nhìn thấy kẻ điên khủng bố ở trên đảo đã từng tra tấn chết rất nhiều người này âm trầm trầm mà nói với di động: "Ta muốn nguyền rủa hắn!"

Tần Phi Thường: "....."

"Anh muốn chui qua mạng đi nguyền rủa hắn?"

Vừa thấy chính là bởi vì trò chơi mà cãi vã, liền muốn vận dụng vũ khí nguyền rủa, không hổ là công chúa.

Ecgberht: "Hắn thăm hỏi mẹ của ta, ta sẽ khiến cho hắn thật sự đi gặp mẹ ta, hy vọng đến lúc đó hắn còn có thể kiêu ngạo như vậy."

Nhớ tới bản thể của hắn là vong linh yểm mộng, Tần Phi Thường đoán được hẳn sẽ dùng phương pháp gì tra tấn người đối diện. Đơn giản chính là ác mộng, dù sao cũng không chết người, Tần Phi Thường liền không quản hắn.

Cùng lúc đó, trong thành thị nào đó một người đàn ông trẻ mang tai nghe nằm ở trên giường, hùng hùng hổ hổ liên tiếp đánh ra lời thô tục, bỗng nhiên cảm giác buồn ngủ đánh úp lại, đầu nghiêng ra ngủ mất. Gã bắt đầu nằm mơ, trong mộng cảm xúc kịch liệt, trong lúc ngủ mơ thân thể còn run rẩy, mí mắt kinh hoàng, mồ hôi lạnh chảy ròng.

Ecgberht cầm di động, đột nhiên phát ra tiếng cười vui sướng.

Tần Phi Thường ăn xong hộp mì gói, lau lau miệng, nhìn vong linh đối diện nghiễm nhiên đã biến thành thiếu niên nghiện mạng, nghĩ thầm, game online quả nhiên là dược vật tinh thần của người trẻ tuổi đương đại, dễ nghiện. Nhìn xem BOSS khủng bố này luân hãm nhanh thế nào, cho nên cô lựa chọn trước hết làm trò chơi quả nhiên là đúng.

Game online phong ấn BOSS ăn không ngồi rồi, làm hắn không còn tâm tư đi gây chuyện, game online cứu vớt thế giới.

Tần Phi Thường cũng không biết sự kiện nguyền rủa internet này trong mấy ngày nay đã không phải lần đầu tiên xảy ra, diễn đàn trò chơi nào đó truyền lưu tin đồn thần bí "Khi chơi game mắng chửi người sẽ bị ác mộng siêu đáng sợ", hơn nữa càng truyền càng rộng. Có vài người bị hại đã bởi vì ác mộng này mà thành công từ bỏ trò chơi và chửi tục.

Sau khi ăn xong, nghỉ ngơi xong, Tần Phi Thường chuẩn bị đi tắm một cái, sau đó hôm nay sớm nghỉ ngơi một chút. Trên đường đi phòng tắm, bước chân cô chậm rãi trầm trọng lên, cảm giác sẽ không nhìn thấy cảnh tượng gì vui sướng.

Quả nhiên, cô nhìn phòng tắm trầm mặc. Cô sớm nên nghĩ đến, tiểu công chúa này sao có thể biết quét dọn vệ sinh.

Lấy di động gọi điện thoại, một lát sau cô đi ra nói với Ecgberht nằm ở sofa: "Tôi liên hệ công ty giúp việc, ngày mai bắt đầu có người tới hỗ trợ dọn dẹp nhà cửa, anh chú ý một chút, không được động thủ với người ta."

Mới vừa nói xong, cửa bị gõ vang lên, cô đi mở cửa, bà lão chủ nhà bưng một mâm bánh kem nhỏ đứng ở cửa, nhìn thấy cô, bà có chút kinh ngạc cười cười, "Hôm nay cô ở nhà sao, tôi xem ngày thường hình như cô rất bận."

Tuy rằng ở chỗ này thuê nhà, nhưng Tần Phi Thường cũng không quen thuộc với bà ấy, bởi vậy cũng chỉ lễ phép chào hỏi.

"Tôi nướng một ít bánh kem, tiểu Ecg có ở nhà không?" Bà chủ nhà hỏi.

Tần Phi Thường: "Tiểu Ecg?"

Ecgberht đã chạy tới phía sau cô, lướt qua cô tự nhiên tiếp nhận mâm trong tay bà chủ nhà, cầm một cái bánh kem nhỏ nhét vào trong miệng.

Bà lão từ ái hỏi: "Thế nào, hương vị mới lần này cậu thích sao?"

Ecgberht một chút cũng không khách khí, "Ừm, không tồi, so với trước ngon hơn."

Hai người thái độ thân thuộc, ít nhất so với Tần Phi Thường thì thân thiết hơn nhiều.

Chờ đến bà lão đi xuống lầu, Tần Phi Thường đóng cửa lại tự hỏi, tiểu công chúa này sao lại quen thuộc với chủ nhà? Cô còn tưởng rằng lấy tính cách hắn ngạo mạn không coi ai ra gì, sẽ không xem người thường ở trong mắt, cũng sẽ không nói chuyện với các bà đâu.

Tần Phi Thường đột nhiên cảm thấy mình cũng không phải thực hiểu tiểu công chúa này.

Ngày hôm sau rời khỏi nhà, Tần Phi Thường mới biết được Ecgberht quen với bà chủ nhà như thế nào. Bà lão là giáo viên âm nhạc về hưu, trong nhà bày dương cầm và các loại nhạc cụ.

Xuyên qua khe chắn, Tần Phi Thường thấy bóng dáng Ecgberht ngồi ở trước dương cầm, ưu nhã quý khí, mà hắn đàn ra âm nhạc cũng tuyệt đẹp.

Vương tử được âm nhạc gia trứ danh lúc ấy dạy dỗ, âm nhạc tạo nghệ không thấp, bà lão đứng ở một bên mỉm cười nghe, trong mắt đều là thưởng thức và từ ái.

Hoảng hốt cảm thấy giống như từng xem một màn này, Tần Phi Thường cẩn thận hồi ức, nhở tới đó giống như là thấy Ecgberht ở quá khứ, hắn cũng từng ngồi cùng giáo sư âm nhạc dạy dỗ mình như vậy,

Trong tiếng nhạc tiêu ma thời gian. Chẳng qua, cô nhìn thấy một màn kia, Ecgberht vẫn là cậu bé mười hai tuổi, tóc được hầu gái và phu nhân cuộn lên, nhìn qua càng thêm giống tiểu cô nương xinh đẹp.

Cảnh giác mơ hồ trong lòng Tần Phi Thường với Ecgberht bỗng nhiên biến mất. Được rồi, kỳ thật cô vẫn luôn cảnh giác hắn làm chuyện gì không ổn.

Vừa lúc đàn xong một bản, bà lão bưng một mâm bánh quy nhỏ cho Ecgberht, Ecgberht cũng cầm ăn. Nhìn một màn này, Tần Phi Thường cảm thấy hình như mình lo lắng không cần thiết.

Cô quay đầu rời khỏi nơi này.

Ecgberht quay đầu lại nhìn bóng dáng cô rời đi, hừ cười một tiếng, tiếp theo đầu nhập vào âm nhạc trước mặt.

Bà lão bên cạnh không ngừng khen hắn, "Giỏi quá! Tiểu Ecg giỏi quá!"

Tần Phi Thường vội vàng lên kế hoạch thương nghiệp, mặt khác mấy chục người trẻ tuổi thoát khỏi lời nguyền rủa vừa mới lấy lại tinh thần từ trong tiệc chúc mừng dài đến nửa tháng.

Bọn họ mấy lần mời mọc, Tần Phi Thường đều lấy lí do bận rộn để cự tuyệt, bất quá cô không cự tuyệt mấy vị thiếu gia tiểu thư đầu tư.

Meisan và Lyon là hai người đầu tư nhiều nhất, đáy lòng bọn họ đều cảm thấy Lorraine mở công ty này đại khái sẽ không có kết quả gì, dù cô rất lợi hại, không sợ chết và nguyền rủa, nhưng dù sao cô cũng là cô gái mới vừa vào đại học, cô biết mở công ty gì đâu.

Không tin cô có thể thành công, hai người hoàn toàn là mang tâm tư trợ giúp bạn bè, bọn họ giống như là người bị bệnh được bác sĩ chữa khỏi, từ đây sinh ra tin cậy và yêu thích với bác sĩ.

Meisan còn tốt, dù sao cũng là cùng giới tính, cô ấy lại kiên định yêu đương khác phái, cho nên chỉ quyết định muốn làm bạn bè tốt với Lorraine, nhưng Lyon thì có chút không ổn.

Trong thời gian ngắn ngủi, cậu ấy đã trải qua rất nhiều sóng gió và dày vò, lúc thống khổ qua đi, cậu thường xuyên nhở tới nhất cử nhất động của Lorraine, ấn tượng khắc sâu với cô thong dong bình tĩnh, ngoài không cam lòng bị sa xuống cùng thưởng thức đầu óc cô, cậu cảm giác chính mình động tâm.

Cậu suy xét thời gian rất lâu, rốt cuộc hạ quyết tâm. Cậu muốn theo đuổi Lorraine, muốn cô làm bạn gái mình.

Bọn họ cùng nhau trải qua vào sinh ra tử, cũng có đề tài chung cha cậu chính là đại phú hào, từ nhỏ cậu đã tiếp xúc nhiều, Lorraine muốn làm buôn bán, cậu có thể dạy cô. Từ điểm này tới xem, bọn họ là trời sinh xứng đôi.

Ở thế giới này, những người trẻ tuổi càng thêm nhiệt tình lớn mật, cho nên Lyon muốn thể hiện rõ ràng, ăn mặc bảnh bao, mang theo một bó hoa tươi đi tìm Tần Phi Thường.

Vốn dĩ trường hợp tỏ tình hẳn là mang hoa hồng, đáng tiếc mỗi một người trẻ tuổi từng đi phế tích lâu đài cổ đều sinh ra bóng ma tâm lý đối với hoa hồng cùng với hết thảy đồ vật có chứa mùi hương hoa hồng, cho nên cậu mang chính là một bó to hoa hướng dương, ngụ ý là "Em giống như thái dương của tôi".

Đi đến nơi Tần Phi Thường ở, Lyon hơi nghiêng nghiêng người, lộ ra góc độ tuấn lãng nhất của mình, ấn vào chuông cửa.

Cửa mở ra, lộ ra một khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp.

Gương mặt còn khắc sâu ở trong lòng Lyon hơn so với Lorraine, từng vô số lần xuất hiện trong ác mộng của cậu.

Vốn trái tim lửa nóng của Lyon đang nhảy lên, nháy mắt liền bất động.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net