Q1- Chương 23: Cuộc sống hôn nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Xin chào Lorraine, tôi đã trải qua mấy ngày tự hỏi, cuối cùng cũng hiểu rõ nội tâm mình, tôi thích em, xin em hãy đồng ý làm bạn gái của tôi, tôi nghĩ chúng ta là một đôi thích hợp nhất."

Đây là những lời Lyon chuẩn bị nói. Trong tưởng tượng của cậu, cậu hẳn là rất lịch thiệp, thể hiện ra dáng vẻ tốt nhất.

Nhưng khi cửa mở ra, hai mắt cậu đăm đăm mà nhìn người bên trong cánh cửa, nháy mắt quên hết lời nói, chỉ khô khốc mà bật ra một cái tên, "Ecg.....Ecgberht ?!"

Hắn không phải chỉ biết xuất hiện ở lâu đài cổ, xuất hiện ở trong ác mộng sao? Hắn là kẻ điên giả dối, là vong linh quỷ quái, sao hắn lại ở chỗ này?

Không đúng, hắn ở chỗ này, vậy đây đúng là thế giới hiện thực sao? Có phải cậu còn đắm chìm trong ác mộng, căn bản không thể chạy thoát không?! Cậu cho rằng hiện thực đều là giả?

Vừa không cẩn thận nghĩ quá nhiều, Lyon cả người tái nhợt, một trận trời đất quay cuồng, cậu lảo đảo dựa vào tường, nhìn chằm chằm Ecgberht đang đứng nhếch mép cười, nháy mắt mãnh nam rơi lệ, lẩm bẩm nói: "Tôi còn đang nằm mơ, tôi còn bị nguyền rủa..."

Ecgberht đứng ở cửa, hắn đã vứt bỏ đôi giày da của mình, đi một đôi dép lê bằng lông nhung mềm mại, trong tay cầm lon Coca.

Hắn một chữ cũng chưa thèm nói, chỉ dựa vào một khuôn mặt dọa người ta đến suýt chút phát điên.

"Là cậu, ta quên tên của cậu rồi, cậu tên gì?" Ecgberht nhìn đủ rồi, đi một bước về phía trước đến trước mặt Lyon, duỗi tay tiếp nhận bó hoa hướng dương cậu ấy còn gắt gao nắm ở trong tay, tùy tay khảy một chút cánh hoa màu vàng kim, lộ ra một cái tươi cười xán lạn giống hoa hướng dương.

Lyon không nghe rõ Ecgberht đang nói cái gì, sau đó trước mắt cậu xuất hiện Tần Phi Thường đang bưng một chén trà.

Lorraine! Lorraine cũng ở chỗ này!

Nếu nói Ecgberht đại diện cho cơn ác mộng, vậy Lorraine đại diện cho sự hy vọng. Nhìn thấy cô, Lyon cuối cùng cũng bình tĩnh một ít, có thể tỉnh táo mà đối diện tình trạng éo le trước mắt này.

"Lo..... Lorraine, cậu, hắn, các người...... Sao hắn lại xuất hiện ở, nơi này?"

Tần Phi Thường vừa thấy liền biết người trẻ tuổi này nghĩ quá nhiều, tự mình dọa chính mình rồi. Cô nói thẳng: "Lyon, đây là thế giới hiện thực, hắn từ hòn đảo đó theo chúng ta rời đi, trước mắt ở chỗ tôi."

Lyon lộ ra biểu cảm sắp tận thế, biểu tình sợ hãi giống như thấy ma quỷ hù dọa.

Tần Phi Thường: "Không có việc gì, hắn ở đây một thời gian, cũng không ra ngoài hại người, anh không cần sợ hãi."

Lời này, dù là từ trong miệng Tần Phi Thường nói ra, Lyon cũng không bao giờ tin tưởng.

Một ác ma tàn nhẫn giết người mắt cũng không chớp cái nào lúc trước, xuất hiện ở thế giới hiện thực, không hại người, lời này ai có thể tin? Mặc kệ để ai tới xem, đều sẽ cảm thấy không thể tưởng tượng.

Ecgberht nghe bọn họ nói chuyện với nhau, không chút để ý nhổ xuống một mảnh cánh hoa hướng dương, "Cậu là Lyon đúng không, vừa hay, ta ở đây chán rồi."

Hắn trên dưới đánh giá Lyon một chút, cười nói: "Ta muốn đến nhà cậu ở vài ngày."

Lyon: "!!!"

Cậu không muốn đồng ý, nhưng không dám cự tuyệt, ai có thể cự tuyệt một kẻ điên như vậy, lỡ đâu cậu mới vừa cự tuyệt, hắn liền một kiếm thọc chết cậu, vậy cậu còn có thể sống lại sao.

Lyon bắt đầu cảm thấy hối hận khi tới tìm Lorraine, nếu cậu không tới, làm sao lại trêu chọc phải tên điên này? Cậu ở trong tuyệt vọng, theo bản năng đem ánh mắt xin giúp đỡ hướng sang một người khác đứng ở cạnh cửa.

Cậu nghĩ, nếu lúc trước Ecgberht không tới tìm bọn họ, mà là ở chỗ Lorraine, có thể thấy được hắn đối với Lorraine rất đặc biệt, nói không chừng Lorraine có thể làm hắn thay đổi chủ ý.

Nhưng cậu thất vọng rồi, Tần Phi Thường nghe thấy Ecgberht nói muốn đi nhà cậu ở vài ngày, cũng không có phản ứng gì, chỉ nói: "Được, anh đi đi."

Không chút do dự liền đẩy hắn cho cậu.

Ecgberht cái gì cũng không mang, cầm bó hoa hướng dương, cùng Lyon xuống lầu.

Lyon cứng đờ mà theo hắn đi xuống dưới lầu, Ecgberht vẫn luôn mỉm cười bỗng nhiên quay đầu, khuôn mặt không có bất kì khuyết điểm gì bị hoa hướng dương xán lạn che một nửa, chỉ lộ ra một đôi mắt lành lạnh.

"Cầm hoa, ta đoán cậu định tỏ tình với cô ấy?"

Lyon: "....." Bị dọa đến hoàn toàn quên mất việc này.

Ecgberht: "Thứ thuộc về ta, ta không thích người khác mơ ước."

Hoa hướng dương vàng kim theo giọng hắn nói rơi xuống, trong chớp mắt suy tàn hư thối, chỉ lưu lại ở trong tay hắn bó hoa tro đen khô khốc, lại bị hắn tùy tay ném vào thùng rác ven đường.

Lyon sắc mặt trắng bệch, cậu cũng không nhớ rõ mình làm thế nào, dưới cặp mắt nhìn chăm chú kia lên xe, lại đưa vong linh đáng sợ này về nhà.

Cửa đóng lại, Tần Phi Thường bưng chén trà đi đến trước ngăn tủ. Cô vốn chuẩn bị pha trà uống, nhưng hiện tại, cô một mình ngồi ở bên bàn, mở một chai rượu.

Nhấp một ngụm rượu, cô dựa vào trên ghế, thả lỏng mà thở phào một hơi.

Cô đã hiểu ra, lúc trước một người chị sinh con, lúc nhà trẻ khai giảng, đưa con gái đi học rồi, sẽ hưng phấn vui vẻ mà mời một đám bạn bè đi đến nhà uống rượu chúc mừng.

Cô lúc ấy nhận được tin tức khi đang làm việc, cảm thấy khó hiểu với hành vi của chị ấy, không phải là nhà trẻ khai giảng thôi sao, có cái gì mà chúc mừng?

Không thể ngờ, cách đây đã nhiều năm, cô ở thế giới xa lạ này, cô đã hiểu được tâm tình năm đó của chị mình.

Thật tốt quá, tiểu công chúa rốt cuộc đi rồi!

Tần Phi Thường dựa vào ghế, nhớ lại một chút mấy chuyện phát sinh ở nhà mình mấy ngày này.

Ecgberht chơi trò chơi đến nghiện, lại bởi vì bên đối diện nói năng thô tục mà phát ra lời nguyền rủa âm đáng sợ, còn có một lần quá tức giận, hắn ở phòng khách ngay tại chỗ biểu diễn một màn triệu hoán vong linh.

Trong phòng sương mù bay mù mịt, vong linh nửa trong suốt bồng bềnh xuyên qua sương mù, chen đầy phòng khách của cô, Ecgberht còn một hai muốn bức chúng nó chui vào di động đi tìm người xấu số kia. Tần Phi Thường không cảm thấy có thể thành công, nhưng những vong linh đó khảm ở trên màn hình máy tính của cô mà vặn vẹo, nhảy múa ở trên bàn phím và trên bàn sách của cô, vậy thực không ổn.

Ngẫu nhiên khi hắn không muốn chơi game, liền từ dưới lầu cầm các loại nhạc cụ bà lão chủ nhà, trong phòng lăn lộn chơi đàn các loại.

Phải, hắn biểu diễn đàng hoàng thì dễ nghe, nhưng đa số thời gian hắn đều vì phát tiết tức giận ở trong trò chơi, cưa đàn cello giống như là đang cưa đầu người.

Lúc cao lúc thấp, bỗng nhiên kéo dài cất cao âm điệu, nghe vào cảm giác giống như là da đầu bị người ta lôi kéo.

Nếu dùng tai nghe và nút bịt tai để chặn âm thanh, vậy hắn chuẩn bị vẽ tranh, hắn không vẽ ở trên trang giấy và vải vẽ, mà vẽ trên mặt tường.

Hắn ở nhà làm nghệ thuật, lấy thẩm mỹ máu tươi của hắn, toàn bộ mặt tường đều là dấu bàn tay đẫm máu, bóng người huyết sắc vặn vẹo giãy giụa, lúc Tần Phi Thường đi vào phòng ngủ chuẩn bị nghỉ ngơi, nhìn trên tường đối diện giường có ấn ký giống như nháo quỷ, cảm giác tốc độ máu di chuyển của mình nhanh hơn.

Hơn nửa đêm, cô nhìn thứ trên tường phảng phất còn biết động đậy kia, vong linh bên cạnh còn hứng thú bừng bừng mà muốn cùng cô thưởng thức tranh.

Ecgberht: "Phong cách như vậy em không thích?"

Tần Phi Thường: "Ngày mai tôi mua giấy dán tường mới, tự anh dán lên."

Sau đó?

Sau đó...... Ai từng xem qua 3 giờ sáng có dấu bàn tay màu đỏ xuất hiện ở trên trần nhà sao?

Tần Phi Thường đã chứng kiến điều đó.

Tần Phi Thường tự cho mình là người rất bình tĩnh, mặc kệ có đối mặt khổ cảnh khó khăn gì cô đều có tư thái thong dong, tâm bất biến giữa vòng đời vạn biến, cô đã từng làm thành công, nhưng hiện tại, cô đã có rất nhiều lần suy xét có nên đá bộ xương khô đó vào thùng thuốc màu, sau đó đập hắn thành từng mảnh xương rời nhét vào tủ lạnh hay không.

Kẻ điên này hành động kinh dị kể không hết, Tần Phi Thường một lần hoài nghi hắn đang cố ý chơi mình. Hắn ở lâu đài cổ không có cách nào với cô, nhưng hiện tại hiển nhiên đã tìm được cách chính xác chọc ghẹo cô, thử thách tính kiên nhẫn của cô, dẫm lên cực độ nhẫn nại của cô.

Dưới tình huống nguy cấp như thế, Lyon tới và mang Ecgberht đi.

Tần Phi Thường cảm thấy mình đã được giải phóng, nhưng mà sự giải phóng chỉ là tạm thời, bởi vì nguyền rủa song hướng trên tay trái định hai bọn họ, khóa chặt bọn họ, Ecgberht sớm hay muộn sẽ trở về.

Hiện giờ cô lại cảm nhận được tâm tình của một người anh trước kia đã kết hôn không muốn về nhà, tình nguyện một tuần bảy ngày, một ngày 24 giờ làm việc ở công ty.

Tần Phi Thường không khỏi tự hỏi, chờ đến khi thu xếp xong nơi làm việc thì thường trú ở văn phòng, không cần trở về được không.

Cô lại đặt ra giả thiết, nếu cô không trở lại, Ecgberht rất có khả năng đến công ty chơi một chút. Nghĩ đến nếu hắn ở công ty sẽ phát sinh chuyện không ổn gì, ánh mắt Tần Phi Thường bỗng nhiên sắc bén lên.

Không được!

Cô chân thành hy vọng, chỗ Lyon bên kia thú vị, có thể giữ chân Ecgberht lâu một chút.

Tốt xấu còn có chút lương tâm, Tần Phi Thường nghĩ một chút có nên gửi tin nhắn cho Ecgberht, bảo hắn bớt hù dọa Lyon hay không, nhưng cô liền từ bỏ.

Lấy hiểu biết của cô, nếu cô gửi ra tin này, Ecgberht sẽ càng thêm chơi nát cậu trai trẻ đó.

Vậy quên đi.

Lại lần nữa dấn thân vào công tác, Tần Phi Thường không biết Lyon lâm thời tiếp quản Ecgberht có bao nhiêu đau khổ bất lực.

Phòng nói chuyện được lập ra lúc bọn họ bị nguyền rủa cũng chưa giải tán, bởi vì những người trẻ tuổi kia phát hiện sau khi ấn ký nguyền rủa trên cổ tay biến mất, bọn họ vẫn cứ không thể nói ra trong lúc bị nguyền rủa gặp phải cái gì, vì thế ngẫu nhiên cũng sẽ giao lưu ở trong đó.

Lyon muốn ở trong này thông báo cho mọi người về Ecgberht, bị Ecgberht bắt được quả tang, vì thế cậu chỉ có thể chảy mồ hôi lạnh, trơ mắt nhìn Ecgberht dùng tài khoản của cậu ở trong phòng chat nói chuyện phiếm với những người khác.

"Vì sao muốn nói cho bọn họ, nói thẳng thì không thú vị, nếu bọn họ tận mắt nhìn thấy ta thì mới thú vị nha." Ecgberht trả di động lại cho cậu, ấn cánh tay cậu cười nói: "Đúng không?"

Lyon chỉ có thể ngậm chặt miệng, không nói bí mật này cho những người còn lại.

Cậu nghĩ, cậu cần đi tìm vu sư Rhodes, hỏi ông ấy một chút xem có biện pháp gì tiêu diệt vong linh đáng sợ này không.

Thừa dịp Ecgberht Đặc không chú ý, cậu run rẩy chụp một tấm ảnh, muốn gửi cho vu sư Rhodes. Chụp xong cầm lấy nhìn xem, chỉ có một đám mơ hồ.

Từ trường xung quanh vong linh không ổn định, không thể dùng máy móc quay chụp ra, từ trường của vong linh bóng đè càng thêm hỗn loạn, chụp ra chính là một đám mơ hồ.

"Tôi xong rồi...... hắn nhất định sẽ giết chúng ta!" Lyon che lại mặt mình.

Nghe thấy tiếng la của Ecgberht ở trên lầu, Lyon run tay lên, nhanh chóng tắt điện thoại đi. Cắn răng nhẫn nhục đi lên, Ecgberht đứng ở phòng thay quần áo của cậu, cầm quần áo bên trong đánh giá, quay đầu lại nói với cậu: "Những bộ quần áo này rất thú vị, ta cũng muốn quần áo như vậy, đi gọi người tới làm giúp ta."

Lyon đỏ vành mắt: "..... Làm quần áo?" Cũng đã đến nhà tôi, ngươi còn không giết người?!

Ba ngày sau, Tần Phi Thường về nhà, ở dưới lầu nhìn thấy bà chủ nhà đang nói chuyện cùng một người trẻ tuổi, người tới ta đi rất vui vẻ. Người nọ mặc quần rộng thùng thình và giày chơi thể thao, áo thun in bộ xương khô trước ngực, đội mũ lưỡi trai và đeo kính râm, trên tay đeo một đống vòng tay, còn lắc lắc tay.

Nếu không phải có một mái tóc dài màu đen hơi quăn của hắn, Tần Phi Thường thật sự không nhận ra cái người phong cách ăn chơi này là Ecgberht.

Hai người hình như mới ba ngày không gặp, không phải ba năm không gặp?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net