Q1- Chương 24: Sofa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tuy rằng trước kia cháu mặc những lễ phục đó cũng đẹp, nhưng thanh niên tuổi trẻ mà, vẫn phải mặc nhiều quần áo trào lưu thời thượng, cháu nhìn xem, như vậy thật đẹp."

Bà lão chủ nhà đang khen hắn không ngớt, nhìn thấy Tần Phi Thường tới, lập tức vỗ vỗ vai Ecgberht, lại nhỏ giọng nói một câu: "Bạn gái cháu đã trở lại, yêu nhau cãi nhau là bình thường, cháu cũng không nên giận dỗi cô ấy, có chuyện gì cũng phải nói ra.

Bà chủ nhà thật sự có chút lo lắng cặp đôi thuê nhà bà. Cô gái tuổi không lớn, nhưng rất bận rộn, rất có tâm với sự nghiệp, cậu trai thì không có tâm tiến tới, luôn ở nhà ăn không ngồi rồi mà chơi trò chơi, hai người cứ như vậy, về sau làm sao bây giờ? Không bình đẳng luôn không thể lâu dài, khó trách sẽ cãi nhau.

Nếu bà biết trong đó có một người đã sớm chết từ mấy trăm năm trước, có lẽ sẽ không cảm thấy như vậy nữa.

Tần Phi Thường tiêu hóa một chút thứ hoa hồng thời thượng này, làm bộ mình không nhìn thấy vòng xương khô trên cổ hắn, chủ động hỏi: "Mấy ngày nay ở nhà Lyon thế nào?"

Ecgberht kéo kính râm xuống, nhìn chằm chằm cô một lát, bỗng nhiên cười, "Ta biết em muốn ta ở lại bên kia một thời gian, em ghét bỏ ta ở nhà quấy rầy em, đúng không."

Hắn lộ ra một biểu cảm "Tùy em nói thế nào, xem em có thể dùng lời gì để lừa ta được."

Tần Phi Thường xác thật là chuẩn bị dùng lời nói tiễn hắn đi một đợt nữa, nhưng đã bị người ta nhìn thấu, cũng chỉ có thể thôi. Cô tiếc nuối mà thở dài dưới đáy lòng, âm thầm cảm thán kỳ nghỉ này quá mức ngắn ngủi.

Về đến nhà, Tần Phi Thường tiếp tục công việc của mình, Ecgberht ngồi ở trên bàn sách của cô, chống cằm nhìn cô, giống như đồ trang trí.

Tần Phi Thường hít sâu một hơi, một tay khép máy tính lại.

Cô đứng lên đi vào trong phòng ngủ, cởi áo khoác, chuẩn bị đi tắm rửa, Ecgberht quả nhiên cũng đi theo. Tên nhóc này coi nơi này thành địa bàn của hắn rồi, không thể làm cô lộ ra biểu cảm giận dữ thì không thoải mái.

"Sao lại không tiếp tục cởi, mấy ngày không gặp, lực nhẫn nại của em không còn tốt như trước." Ecgberht một tay đút vào túi quần, mặt vô tội.

Tần Phi Thường yên lặng tháo dây lưng, đột nhiên xoay người dùng dây lưng thít chặt cổ Ecgberht, một phen kéo hắn lên giường.

Cô một bụng lửa giận, gỡ mắt kính và dây cột tóc xuống, ngồi lên người hắn, túm chặt tóc Ecgberht liền hôn lên.

Ecgberht có một chút kinh ngạc với hành động của cô, sau vài phút cũng phản ứng, không chút khách khí mà xoay người áp đảo cô.

Nói trắng ra, hắn chỉ là cố ý trêu chọc Tần Phi Thường tức giận, nhưng không nghĩ tới làm chuyện này với cô. Nhìn vẻ mặt cô bình tĩnh, động tác lại táo bạo nói không nên lời, bộ dáng đó, hắn nháy mắt cảm giác liền tới rồi.

Tần Phi Thường không giống như là thích làm loại chuyện này, cô nhìn qua hẳn là loại người phụ nữ am hiểu áp lực dục vọng của mình, nhưng mỗi lần cô làm ra chuyện đều hoàn toàn tương phản với bề ngoài, lớn mật phóng đãng, dưới cực hạn bình tĩnh cũng là cực hạn táo bạo.

"Sao ta lại cảm thấy, mỗi lần em tức giận liền muốn đè ta?" Ecgberht đè lại cánh tay Tần Phi Thường, liếm liếm vết nứt trên môi mình.

Tần Phi Thường cũng liếm máu tươi trên môi mình, "Anh không cảm thấy chính anh có đôi khi rất thiếu đòn sao."

Dứt lời ôm lấy eo hắn thuận thế xoay người một cái.

Bà chủ nhà ở lầu một nghe được chút động tĩnh, ngẩng đầu nhìn lên rồi lắc lắc. Ai, người trẻ tuổi nha, vậy cũng quả kịch liệt. Cãi nhau rồi dùng loại biện pháp hòa hảo này, cũng là phương thức người trẻ tuổi thích nhất.

Đêm khuya, bức màn kéo lên một tầng mông lung bị một bàn tay túm chặt. Sofa màu xanh đậm bên cửa sổ sát đất trước đó không lâu Tần Phi Thường ngồi ở đây làm việc, nhưng hiện tại, ngồi ở bên trên có hai người.

Tần Phi Thường ngồi ở trong lòng ngực Ecgberht, tay hắn lướt qua trước ngực cô, đặt ở trên cổ cô, vây quanh cô.

Chân cô thon dài điểm trên sàn nhà, mũi chân căng thẳng, dẫm lên một đôi mu bàn chân xinh đẹp khác.

Trong nhà rõ ràng không có hoa tươi, lại có hương hoa hồng nồng đậm đến mức làm người ta hít thở không thông.

Đêm lạnh, ánh đèn xa gần đều tắt, Tần Phi Thường vuốt tóc mình, mặc vào một chiếc áo sơ mi, đeo mắt kính lên, khôi phục dáng vẻ bình tĩnh, bưng máy tính ngồi ở trước bàn ăn tiếp tục công việc lúc trước chưa xong.

Đôi chân màu trắng có dấu vết hồng nhạt, ở dưới ánh đèn đặc biệt rõ ràng, bên má vẫn mang theo hơi thở ẩm ướt.

Cách đó không xa trong phòng khách nhỏ, Ecgberht vẫn cứ ngồi ở trên sofa, bên cạnh có đèn nhỏ đặt dưới đất chiếu lên khuôn mặt mờ ảo của hắn sắc màu ấm áp, lộ cơ ngực, mắt không chớp mà nhìn chăm chú Tần Phi Thường bên kia.

Biểu cảm của hắn lười biếng, như hoa hồng hé nở cong cánh hoa, có cảm giác lười biếng thoả mãn.

"Ta cảm giác em ghét bỏ ta, thấy ta rất phiền." Hắn kéo một sợi tóc quăn nói.

Tần Phi Thường cũng không quay đầu lại, "Ừ."

Ecgberht lại không tức giận, hắn nâng cổ tay lên chóp mũi ngửi ngửi, cảm giác mình mang hương khí hoa hồng sắp hư thối, hỗn tạp một ít hơi thở đặc thù nhàn nhạt, đó là hơi thở trên người Tần Phi Thường. Ngay từ đầu hắn không chú ý tới, nhưng một khi chú ý khí vị này rốt cuộc không thể bỏ qua, rõ ràng hơi thở nhạt nhẽo như vậy, lại có thể đột hiện ra trong hương hoa hồng nồng đậm.

"Trên người em đều là mùi hương hoa hồng, khí vị của ta." Ecgberht đánh giá ấn ký nguyền rủa trên cổ tay mình.

Tần Phi Thường: "À."

Công việc làm xong, không nghe thấy thanh âm Ecgberht nữa, Tần Phi Thường quay đầu nhìn, lại thấy trên sofa đã không còn tung tích của hắn, cửa sổ bên cạnh mở ra, bức màn sa mỏng màu trắng bị gió thổi nhẹ nhàng bay lên, đáp trên sofa.

Cô thu hồi ánh mắt, làm xong công việc trong tay, lúc này mới mệt mỏi đứng lên duỗi cái eo lười, đi đến số pha, ngoài ý muốn phát hiện trên sofa nằm một cành hoa hồng màu đỏ.

Nhặt cành hoa hồng lên tùy tay cắm vào bình hoa trong phòng ngủ, Tần Phi Thường để chân trần ngồi mép giường, xoa giữa mày.

Tại sao mỗi lần đối với kẻ điên kia đều không dễ khống chế được cảm xúc.

___

Ecgberht mặc một bộ áo sơ mi quần dài đơn giản, đứng ở trên một tòa tháp cao gần đó nhìn ra thành thị phía dưới. Ánh đèn lấp lánh hội tụ thành ngân hà trên mặt đất, đây là một thế giới mới hắn chưa từng nghĩ tới, thế giới không thuộc về hắn.

Lời của An Tĩnh: khung cảnh tuyệt tác đó đâyy.

Đi vào nơi này, hắn nghĩ tới hủy diệt những người nhỏ yếu bình phàm đó, với hắn mà nói đó là một chuyện rất đơn giản.

Nhưng mà, người thật sự quá nhiều, nhiều người như vậy, trong mắt mỗi người đều có tín ngưỡng với cảnh vật chung quanh, bởi vì đây là thế giới của bọn họ, bình tĩnh mà an toàn.

Ecgberht nhìn bọn họ, cảm thấy như thấy được mọi người trước khi trang viên hoa hồng bị hủy diệt, bọn họ cũng từng tự tại như vậy, yên ổn ở trong gia viên của mình.

Hắn có thể dễ dàng đánh vỡ hết thảy thế giới này, nhưng trong đầu nghĩ như vậy, hắn đứng ở trên đường phố, lại cũng chưa làm gì.

Hắn thường thường vô cớ cảm thấy phẫn nộ, cũng từ cực độ giận dữ và thống khổ hắn mới có thể biến thành vong linh, bởi vậy những cảm xúc điên cuồng chính là con người thật sự của hắn, hắn cũng thích nhìn thấy người khác phẫn nộ và thống khổ. Hắn là vong linh ác liệt, trước nay chỉ có hắn làm chuyện ác liệt với người khác, hiện tại có một người như vậy, khi phẫn nộ ngược lại sẽ ôm hắn, thông qua chuyện như vậy để tiêu trừ phẫn nộ của hắn.

Cô thật là kỳ quái, bọn họ là kẻ thù, đã làm chuyện thân mật nhất, lại như gần như xa mà ở chung.

Hắn cân nhắc không ra con người mâu thuẫn này, chỉ có thể vẫn luôn đặt ánh mắt ở trên người cô,

Chờ đến lúc phản ứng lại, ấn ký cành hoa hồng nguyền rủa trên cổ tay đã nở hoa, không kiêng nể gì mà mà phát ra mùi hương hấp dẫn người.

Mùi hương này giương nanh múa vuốt bại lộ nội tâm bí ẩn của hắn.

Tóc bị gió thổi đến hỗn độn, Ecgberht nghe thấy tiếng báo nhắc nhở có tin nhắn, một hồi lâu hắn mới lấy di động ra nhìn, là Tần Phi Thường gửi tới, cô nói: "Tôi muốn đóng cửa sổ."

Ecgberht nhìn liền hiểu ý tứ, cô đang bảo hắn trở về.

Nhướng mày, Ecgberht hừ cười một tiếng, chung quanh thân thể xuất hiện một đoàn sương mù, giây tiếp theo thân ảnh hắn xuất hiện ở dưới tháp, sương mù chung quanh nhanh chóng tiêu tán. hắn hành tẩu ở khe hở giữa hiện thực và cảnh trong mơ, thực nhanh liền thấy cửa sổ nửa mở ở ban công lầu hai.

Từ cửa sổ đi vào, trong phòng một mảnh đen nhánh, chỉ để lại một ngọn đèn ở mép giường.

___

Ngày hôm sau, buổi sáng, Tần Phi Thường bị một hồi chuông điện thoại đánh thức.

Cô nhắm mắt lại nhận điện thoại, thanh âm hơi khàn khàn, "A lô."

Đối diện truyền đến thanh âm Meisan, vị đại tiểu thư này muốn làm bạn với cô, đầu tư vào công ty cô, đang ở trong điện thoại làm nũng nói: "Lorraine, gần đây tôi có thời gian tới tìm cậu chơi, muốn đi chỗ cậu ở vài ngày được không? Tôi thật nhàm chán, cậu cùng tôi đi "

Tần Phi Thường còn chưa nói, di động của cô bị một bàn tay bên cạnh tiếp lấy, ngay sau đó bên tai vang lên thanh âm Ecgberht, thanh âm của hắn so với Meisan ở bên kia điện thoại còn càng ngọt hơn hai phần.

"Cô nói muốn tới đây ở?"

Meisan lở đầu bên kia sửng sốt, nhắn mi lại, không cao hứng," Anh là ai, sao lại tiếp điện thoại của Lorraine?"

Cô nói xong lại cảm thấy thanh âm này mạc danh có chút quen thuộc.

"A, cô không nhớ rõ ta?" Ecgberht cười một tiếng.

Tiếng cười truyền tới lỗ tại Meisan, cả người cô bị điện giật run rẩy một cái. Bỗng nhiên nghĩ tới! Thanh âm này! Thanh âm này là..... Ecgberht!

"Cô cảm thấy nhàm chán sao, ta đây chơi cùng cô vậy"

Nghe đầu kia đầu điện thoại truyền đến những lời này, Meisan đầy mặt hoảng sợ, theo bản năng cúp điện thoại, như điện giật ném điện thoại di động ra ngoài.

___

Lời của An Tĩnh:

Cảnh trên sofa của hai người đây.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net