Q1- Chương 27: Chặn đường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ecgberht đi theo cô đến trường học, hơn nữa còn thay đổi một bộ quần áo tương đối bình thường. Áo thun quần dài cùng giày thể thao, đội nón đen, hai lọn tóc rơi ở bên má, phần còn lại dùng dây cột tóc màu hoa hồng buộc ở sau đầu, nhìn qua thanh xuân dào dạt.

Bề ngoài của hắn cực có tính mê hoặc, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy sẽ cho rằng hẳn là tiểu vương tử rụt rè quý khí, cười rộ lên lại là một vẻ hồn nhiên thiên nhiên, đủ mỹ lệ lại không có tính công kích. Giống như rất nhiều kẻ săn mồi tự nhiên, quen dùng bộ dáng vô hại ngụy trang chính mình.

Trừ những người hứng chịu nguyền rủa đã trải qua ở lâu đài cổ rồi bị giết, bất kì một ai nhìn thấy Ecgberht đều sẽ kinh ngạc cảm thán vì dung mạo của hắn, yêu thích hắn.

Phần tính chất đặc biệt này sau khi tiến vào trường đại học, càng đặc biệt rõ ràng.

Cho dù đội nón, không nói một câu, khiêm tốn như vậy vẫn khiến cho một trận vây xem.

Tần Phi Thường trở thành Lorraine rồi, chỉ ghé qua trường học vài lần, bạn học vốn đều cảm thấy tò mò về cô, đáng tiếc từ trước cô quái gở, hiện tại lại lạnh nhạt, đều không dễ tiếp cận. Bạn học phát hiện thay đổi nghiêng trời lệch đất trên người cô, dù muốn cùng cô kết bạn cũng không có cơ hội.

Lúc này đây, có rất nhiều ánh mắt của bạn học đặt ở trên người cô, đương nhiên càng nhiều ánh mắt đặt ở trên người Ecgberht bên cạnh cô.

Phong cách của đại học Thanh Sam khai sáng, loại tiết học thế này cũng không cấm người ngoài trường vào học dự thính, chỉ cần có thể giữ yên lặng không ảnh hưởng sinh viên đi học, đều không có vấn đề. Thường xuyên có học sinh mang theo bạn trai bạn gái của mình tới đây cùng học, nhưng có thể dẫn đến một trận vây xem náo nhiệt thì cũng chỉ có Ecgberht.

Có bạn học chạy tới gần.

Hắn quay đầu, nam sinh kia thấy rõ ràng được mặt hắn, sửng sốt một chút. Ecgberht nâng vành nón lên, bỗng nhiên lộ ra nụ cười ngọt ngào, nam sinh lập tức đỏ mặt.

Bạn học của nam sinh đó còn tưởng rằng cậu ta nhìn Lorraine mới đỏ mặt, đâm đâm cậu ấy thấp giọng cười nói: "Sao mỗi lần Lorraine trở về, cậu đều chú ý cô ấy như vậy, cậu thích cô ấy? Nếu thích thì nhanh theo đuổi đi, chắc chăn cậu có thể đuổi tới tay, trước kia không phải cô ấy yêu thầm cậu sao."

Ecgberht mang nụ cười trên môi ghé sát vào bên tai Tần Phi Thường, dán lên tai cô nói: "Ngày trước em yêu thầm tên kia? Nhìn qua cũng không có chỗ nào đặc sắc."

Khi nói lời này, đôi mắt hắn còn nhìn chằm chằm nam sinh mặt đỏ phía sau, trong ánh mắt thuần hắc mang theo ác ý quỷ quyệt.

Tần Phi Thường ngó ra sau, có một chút ấn tượng, lần đầu tiên cô đi vào trường học, ở cửa thư viện đã từng gặp người này. Cô giữ chặt vành nón của Ecgberht, mạnh mẽ quay đầu hắn lại, không cho hắn nhìn ra sau nữa, thanh âm bình tĩnh, "Anh cảm thấy tôi có thể yêu thầm người nào?"

Ecgberht tự hỏi một lát, đưa ra kết luận, "Em sẽ không."

Tần Phi Thường cầm một tờ giấy và một cái bút đưa cho hắn, để hắn giết thời gian, miễn cho nhàm chán lại thuận tay làm cái thuật pháp đại ác mộng, khiến cho bạn học cả lớp trải nghiệm một chút ác mộng vong linh vườn trường.

Rất nhanh bắt đầu vào học, có giáo viên và trợ giảng ở đây, những người khác cũng không còn thường xuyên nhìn chằm chằm họ nữa. Ecgberht cầm cái bút vẽ vẽ, cũng không gây chuyện.

Tần Phi Thường vào học, phân tâm chú ý Ecgberht, cảm thấy hắn không khỏi quá mức an tĩnh, một lát sau nhìn tranh hắn vẽ trên giấy.....

Mỹ nam thiếu niên này vẻ mặt thuần khiết tự nhiên mà đang vẽ tranh người lớn. Vẽ chính là mô tả bọn họ, đại khái là ....... đêm qua một màn nào đó.

Đang ở vị trí nào đó cẩn thận phác hoạ, Ecgberht chú ý tới ánh mắt cô, ngòi bút quơ quơ trên giấy, cố ý ái muội mà cười nói: "Thế nào, ta vẽ không đúng?"

Tần Phi Thường nhìn tranh người lớn lấy mình làm vai chính, tâm tình không hề dao động, thậm chí còn muốn cười, "Không có gì, anh tiếp tục vẽ."

Ngày này bình bình ổn ổn mà qua, đi ra khỏi cổng trường, Tần Phi Thường đánh một cái dấu trên biểu đồ kế hoạch của mình.

Hôm nay thí nghiệm thành công, ở hoàn cảnh như vậy, Ecgberht trước sau cũng không biểu hiện ra khuynh hướng muốn thương tổn người khác.

Hắn bị cô mang từ đảo Sương Mù ra, nếu ở lại bên cô, cô cần phải bảo đảm hắn an toàn, mức độ lớn nhất làm chậm lại nguy hại từ hắn. Cô muốn biến mình thành dây thừng hoặc là thứ gì khác có thể trói buộc hắn.

Ecgberht cầm mấy tờ tranh người lớn vẽ ở trường học lật xem, Tần Phi Thường hỏi: "Nếu thích vẽ tranh như vậy, công ty em gần đây đang làm trò chơi, không bằng đến công ty giúp em vẽ tranh quảng bá?"

Ecgberht : "?"

Vẻ mặt của hắn có chút không thể tưởng tượng.

Ecgberht: "Em bảo ta giúp em..... làm trò chơi?"

Tần Phi Thường đối diện với hắn, "Không thể sao?"

Gì?

BOSS phim kinh dị? Ecgberht không nghĩ tới phương hướng nghề nghiệp của mình lại kỳ quái như vậy.

Hắn vẻ mặt ngạc nhiên biến thành suy tư. Hắn ở đảo Sương Mù lâu rồi, đi vào thế giới mới, nếu nói không muốn thử điều mới, vậy khẳng định là giả. Nhưng hắn không nghĩ tới loại trải nghiệm này. Cái đề nghị này có hơi quấy rầy ý tưởng của hắn.

Hai người đi ở trên đường phố, người xung quanh càng ngày càng thưa thớt, chỉ còn lại có hai bọn họ. Tần Phi Thường dừng bước chân, nhìn đường phố trống trải. Đường phố này bị bao phủ trong bóng tối màu lam, đầu phố trên một con đường khác vẫn có dương quang màu vàng ẩm, hai con phố phảng phất ngăn cách hai thế giới.

Cô phát hiện có điều không đúng, quyết đoán quay đầu muốn trở về, Ecgberht lại không ngừng bước chân, ôm lấy cô đi về phía trước, "Không cần sợ, có người chuẩn bị tiết mục thú vị, chúng ta cùng nhau xem."

Nghe thấy ngữ điệu hắn có điểm hưng phấn, Tần Phi Thường liền biết đây là hắn lại muốn giở trò điên.

"Tiết mục của ai?" Cô hỏi ra vấn đề này, đồng thời trong lòng đã có suy đoán.

"Tiết mục của các bạn bè em ." Ecgberht trả lời chứng thực điều cô suy đoán.

Tần Phi Thường thầm than một hơi, hiện tại tâm tình của cô thật giống như bác sĩ nhìn thấy người bệnh rõ ràng thoát khỏi nguy hiểm, người nhà lại cho người bệnh ăn bậy ăn bạ, dẫn tới bệnh tình tái phát.

Nhịn một chút liền qua, vì sao cứ muốn thêm phiền.

Đường phố này rất ngắn, nhưng dường như đi mãi không hết, ánh mặt trời ấm áp lúc trước bao trùm đường phố càng lúc càng xa họ, con đường dưới chân bắt đầu vặn vẹo, chậm rãi, cảnh vật phía trước biến hóa, trở thành một tòa nhà thờ nho nhỏ, kiến trúc hai bên biến thành đại thụ.

Ven đường có chân nến, rất rất nhiều nến, lửa khói đều nhịp mà nhảy lên, đột nhiên ngọn lửa bốc cao, liệt hỏa hừng hực bao vây bọn họ lại.

"Chà" Ecgberht dựa đầu vào vai Tần Phi Thường, giống như làm nũng oán giận nói, "Ảo cảnh thật thô ráp, chẳng lẽ bọn họ đang chơi trò chơi sao?"

Tần Phi Thường cảm thấy nhiệt độ ngọn lửa ập vào mặt, cảm giác bị bỏng này thật sự rất rõ ràng, nhưng so với phế tích lâu đài cổ của Ecgberht, độ chân thật có chênh lệch rất lớn.

Hai tay Ecgberht đặt trên vai chặt chẽ ôm lấy cô, sũng nước lạnh lẽo rớt trên vai, xua tan nhiệt độ chung quanh.

Trong không khí có một luồng khối lượn lờ, Tần Phi Thường hút khói vào cả người choáng váng một trận, rốt cuộc không nâng nổi bước chân. Trong lòng cô biết sợ là mình không ứng phó được trường hợp này, trước khi lâm vào mê man chỉ có thể nói nhỏ đến không thể nghe thấy: "Xã hội pháp luật, tốt nhất không được giết người, nếu nhất định phải giết, cảm phiền xử lý sạch sẽ một chút, tôi không muốn bị cuốn vào bất kì án mạng nào."

Không đợi Ecgberht trả lời, cô liền nhằm hai mắt ngã vào trong lòng ngực hắn.

Còn chưa thấy người chế tạo ảo thuật, Tần Phi Thường đã mười phần tin tưởng, Ecgberht sẽ không thua. Cô hiểu biết về Ecgberht là sâu nhất trong tất cả mọi người, nếu không phải ý thức được trình độ đáng sợ của hắn, cô không đến mức không chút nào giãy giụa đã tiếp nhận lời nguyền cùng hắn, cũng không đến mức vì trấn an hắn mà lo lắng đến tận đây.

Ecgberht cười đến giống như hoa, liếm liếm môi đỏ tươi, sờ soạng một chút gương mặt Tần Phi Thường, lẩm bẩm: "Ta biết em thông minh nhất."

Người thông minh có thể nhận rõ tình thế, người ngu xuẩn nhận không rõ.

Lúc hắn rời đảo Sương Mù đã nói lời nguyền rủa còn chưa biến mất. Bởi vì chỉ cần giữa bọn họ có oán hận sinh ra, nguyền rủa sẽ vĩnh viễn tồn tại. Không chỉ là oán hận của hắn, còn có oán hận của những người bị nguyền rủa đó.

Ở trên đường phố, lấy Ecgberht và Tần Phi Thường làm trung tâm, hai nam một nữ ba vu sư, linh môi tạo thành một hình tam giác. Lão giả ngồi xếp bằng ở một góc bên cạnh đốt một vòng nến, ngọn lửa hư vô bốc lên bên người lão ta.

Ecgberht ôm Tần Phi Thường, bên người tràn ngập sương mù dày đặc, sương mù này vừa xuất hiện, ngọn lửa kiêu ngạo nóng rực nháy mắt bị áp chế đến thấp nhất, vong linh nửa trong suốt từ dưới cống ngầm, vách tường, đường cái chui ra, phát ra tiếng rít ở trong sương mù, không ngừng khuếch tán ra bên ngoài.

Ngọn nến quay chung quanh lão giả, ánh lửa từ màu cam biến thành u lam, ngồi ở trong vòng ngọn nến cả người vì sự run rẩy lên, trợn trắng mắt, điên cuồng mà vặn vẹo tứ chi.

"Không ổn, vu sư Aule bị vong linh bám vào người!" Ở một góc khác vu sư Rhodes hô to, rút gây chống ra bắt đầu niệm chú ngữ loại bỏ vong linh, nhưng vong linh trong thân thể vu sư Aule bị câu ra, lập tức có vong linh khác tranh đoạt thân thể lão ta.

Vu sư Rhodes thấy thế, chỉ có thể tạm thời mặc kệ lão ta, lôi ra một cái bình nhỏ đeo trên cổ, đem chất lỏng màu vàng kim bên trong rắc về phía Ecgberht.

Vong linh bên người Ecgberht càng tụ càng nhiều, bọn họ cũng không phải vong linh trên đảo Sương Mù, mà là từ chung quanh triệu hoán đến. Những vong linh này không có thần trí, bị hơi thở người sống hấp dẫn, thử thăm dò ghé sát vào Tần Phi Thường đang hôn mê.

Đang nhìn vu sư bên ngoài giãy giụa, Ecgberht bỗng nhiên quay đầu, mặt dữ tợn, "Cút ngay."

Vong linh ghé sát vào nháy mắt phát ra tiếng hét thống khổ, trốn vào trong sương mù.

Vu sư Rhodes rải ra chất lỏng màu vàng kim biến thành mấy đạo kim quang xán lạn, nhà thờ trong ảo cảnh hư ảo đi vào trước mặt Ecgberht , vô số tiếng xướng tụng thánh khiết từ trong nhà thờ truyền đến.

Vong linh tụ ở chung quanh như bầy cá bị xua đuổi, hoảng loạn mà bị ánh sáng này xua tan. Ecgberht vẫn không nhúc nhích, cứ như vậy nhìn nhà thờ càng ngày càng gần mình, nhà thờ kim quang to lớn, càng làm hắn nhỏ bé.

Đột nhiên, vô số bụi gai hoa hồng đột ngột mọc lên từ mặt đất, bao trùm toàn bộ nhà thờ, hoa hồng màu đỏ trên cành nở ra chớp mắt đã điêu tàn, màu đỏ che đậy quang mang kim sắc, giống đàn kiến cắn nuốt hết tòa hư ảnh cao lớn này.

Vu sư Rhodes nắm bình thánh vỡ vụn, phun ra một búng máu.

Còn lại lão bà linh môi kia, sắc mặt biến đổi lại biến đổi, thu hồi chuông rung trên tay, khàn khàn mà nói một tiếng: "Đi!"

Bà ta và vu sư Rhodes túm lấy vu Sư Aule bị vong linh bám vào người. Ba người độn thổ ra xa tới một con phố khác. Quay đầu nhìn lại, trong mắt bọn họ còn mang theo kinh sợ.

"Vong linh bóng đè đó, sao lại lợi hại như vậy?"

"Không ngờ rằng, vẫn luôn xem thường hắn.....đi mau, hắn đuổi theo tới đây chúng ta liền không đi được!."

Góc phố khôi phục vẻ an tĩnh, bóng tối màu xanh lam dần dần thối lui, Ecgberht mở to mắt, ôm Tần Phi Thường ngủ say vào trong lòng ngực, tâm tình không tồi mà đi ra ngoài.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC