Q1- Chương 28: Sản xuất trò chơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tần Phi Thường tỉnh lại, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy chính là kiệt tác phong cách thẩm mỹ huyết tinh trên trần phòng ngủ của Ecgberht.

Bản thân Ecgberht ngồi ở mép giường chơi trò chơi, âm lượng trò chơi giết người loáng thoáng truyền đến.

"Thi thể xử lý tốt hết chưa, sẽ không bị ai phát hiện chứ?" Tần Phi Thường hỏi câu đầu tiên chính là thế này.

Ecgberht ngẩng đầu nhìn cô, "Em cảm thấy ta nhất định sẽ giết người?"

Tần Phi Thường hỏi lại: "Chủ động tìm tới cửa để giết anh, lấy tính cách của anh, sẽ không giết ngược bằng được?"

Đúng thật, ban đầu Ecgberht muốn giết ba vu sư, linh môi kia, nhưng nghe Tần Phi Thường trước khi hôn mê nói một câu xử lý tốt thi thể, hắn không biết vì sao lại đột nhiên một trận đần độn vô vị hắn vốn đang muốn nhìn một chút nếu hắn giết người, Tần Phi Thường có thể vì vậy tức giận với hắn hay không.

Kết quả phản ứng của cô bình đạm như vậy.

Trong lòng hắn đồng thời xuất hiện hai loại ý tưởng "Không hổ là người mà ta nhìn trúng" cùng với "Sao em không giống như ta nghĩ", vui mừng cùng tiếc nuối đan xen.

"Không giết." Ecgberht ở trong trò chơi làm đại lão ngũ sát của hắn, "Dù sao tháng ngày nhàm chán, để cho bọn họ chạy, nói không chừng còn có thể lại tìm chút việc vui cho ta."

Có một chút ngoài dự đoán, Tần Phi Thường nghĩ. Lại ở trên biểu đồ kế hoạch của mình đem dòng xếp hạng phía sau cùng kéo ra đánh dấu. Thí nghiệm kích thích như vậy ở trong kế hoạch của cô, hẳn là sau khi Ecgberht tương đối ổn định mới tiến hành. Nhưng hiện tại xảy ra trước, Ecgberht biểu hiện cũng không tệ lắm, trong lòng cô có chút vui mừng.

Nhìn qua anh đã thật sự thích ứng xã hội hiện tại này. Có thể là ban đầu hắn sinh hoạt ở trang viên hoa hồng, nơi đó hoàn cảnh sinh hoạt tương đối đơn giản.

"Lúc trước tôi kiến nghị anh đi giúp tôi làm trò chơi, anh suy xét chưa?" Tần Phi Thường lại một lần nữa nói ra, cô quan sát phản ứng của Ecgberht, "Nếu anh không muốn đi thì cứ ở nhà, tôi muốn đến công ty vài ngày, trong khoảng thời gian này vừa lúc rất bận."

Ecgberht vứt bỏ di động trong tay, "Ta đi."

"Tốt rồi, đồ đạc đều chuẩn bị xong, bây giờ đi luôn." Tần Phi Thường đứng dậy thay đồ. Cô đã hôn mê cả đêm, bây giờ ước chừng là 7 giờ sáng, vừa vặn rời giường đi làm.

"Đều chuẩn bị xong? Em chuẩn bị khi nào?" Ecgberht vẻ mặt hoài nghi, hắn nhớ rõ ngày hôm qua cô hút khói mê, trước khi hôn mê mới nói việc này với hắn, bây giờ đã chuẩn bị xong?

"Từ đầu đã chuẩn bị xong" Tần Phi Thường bình tĩnh mà đưa cho hắn một quả táo ngọt "Tôi hy vọng anh có thể làm việc cùng tôi."

Hy vọng hắn có thể đem động lực gây chuyện hóa thành động lực sự nghiệp, toàn tâm nhập vào sự nghiệp, không cần lúc rảnh rỗi đến nhàm chán mà tra tấn cô.

Ecgberht: "..." Nghe cô nói như vậy, thế nhưng, có chút cao hứng.

Một thế hệ BOSS khủng bố đến tận đây để bán mình cho tư bản.

___

Ban đầu, Tần Phi Thường chỉ sắp xếp cho Ecgberht dùng vải vẽ tranh quảng cáo bằng thuốc màu.

"Em muốn ta vẽ cái gì?"

"Phế tích lâu đài cổ, cái cảm giác hoang vắng yên tĩnh đó phù hợp bối cảnh game kinh dị của chúng ta."

Không ai so với Ecgberht càng quen thuộc phế tích lâu đài cổ, hắn đương nhiên vẽ ra được. Ecgberht nhìn Tần Phi Thường một cái thật sâu, ngồi trước vải vẽ bắt đầu tác phẩm của hắn.

Ở trong tay hắn, hình ảnh biến thành phế tích lâu đài cổ yên tĩnh lành lạnh, u ám, tựa hồ mỗi một chỗ đều có bóng dáng vặn vẹo, cửa sổ tối om cất dấu sự hỗn độn không rõ. Nhìn trực diện bức họa này làm người ta có cảm giác đáy lòng phát lạnh, hình ảnh như có ma lực bắt lấy linh hồn bọn họ, nhìn lâu giống như thật sự xuyên qua bức tranh này tiến vào thế giới trong tranh.

"Quá lợi hại!" Vốn chỉ là bởi vì khuôn mặt của Ecgberht mà yêu thích hắn, nhân viên công ty hoàn toàn bị tài hoa của hắn thuyết phục, một ngày ba lượt mà rót mật vào tai hắn.

Ecgberht thích người khác rót mật vào tai hắn, điểm này là khoảng thời gian trước thông qua hắn ở chung cùng bà chủ nhà mà Tần Phi Thường quan sát ra.

"Không tồi, tôi cảm thấy hệ liệt này có thể vẽ thêm mấy bức, nếu có thể vẽ ra toàn cảnh trang viên hoa hồng hoàn hảo, vậy càng tuyệt, hai bộ tranh đối lập sẽ càng chấn động." Tần Phi Thường một câu liền trắng trợn đoạt hai bộ tranh của Ecgberht.

Các nhân viên: "Đúng vậy đúng vậy, một bức đã đẹp như vậy, cả một bộ, tôi quả thực không dám tưởng tượng! Quá xa hoa, tranh tuyên truyền này nhất định sẽ biến thành linh hồn trò chơi của chúng ta!"

"Tài hoa và mỹ mạo của điện hạ loá mắt như nhau, so với điện hạ, tôi cảm thấy tôi quả thực không ra gì!"

"Điện hạ quá tuyệt vời, tôi không còn bất kì ngôn ngữ nào có thể khen ngợi, có thể làm việc cùng điện hạ, tôi thật hạnh phúc!"

Bởi vì Ecgberht lần đầu tiên vào công ty giống như tiểu vương tử, các nhân viên ngầm trêu chọc đều gọi hắn là vương tử và điện hạ, vì thế lúc hắn tới làm việc, không biết vì sao mọi người xưng hô với hắn đều biến thành điện hạ.

Ecgberht: "...." Những lời ca ngợi khoa trương này làm hắn nhớ tới những ngày ở trang viên hoa hồng, hầu gái và các phu nhân đều là dạng này.

Hắn đối diện với vải vẽ tranh, từng chút vẽ ra phế tích lâu đài cổ mình quen thuộc nhất, cũng từng chút nhớ lại bộ dáng trang viên hoa hồng còn hoàn hảo. Những hồ nước, hoa viên, đồng cỏ.... Hết thảy đều còn tươi sống ở trong đầu hắn, lại được hắn đặt trên nét bút.

Tần Phi Thường làm việc mệt mỏi, sẽ bưng chén trà đứng ở phía sau nhìn hắn vẽ tranh. Lúc Ecgberht đứng đắn vẽ tranh, dưới ngòi bút vẽ ra đều khiến cô thưởng thức, như là một bức hồ sen ngày mùa hè trong vườn hoa hồng này, sắc điệu màu vàng ấm làm chủ, có vẻ toàn bộ hình ảnh đều dị thường ôn nhu.

Nói thực ra, kẻ điên ngoan ngoãn lại nghiêm túc vẽ tranh như vậy, so với bất kì thời điểm nào đều làm cô cảm thấy có trí tuệ hơn.

Tranh chưa vẽ xong, Tần Phi Thường lại khuyến khích Ecgberht làm bối cảnh trò chơi.

Trừ đang chế tác một trò chơi di động, cô chuẩn bị chế tác game thứ hai, một người chơi đã kêu gọi là Trang Viên Hoa Hồng , lấy phế tích lâu đài cổ của Ecgberht làm bối cảnh, hoàn nguyên lịch sử và chuyện xưa chân thật.

Bởi vì nguyên nhân của lời nguyền rủa, cô cùng những người còn lại bị nguyền rủa đến bây giờ đều không thể miêu tả hết thảy trải qua sự việc ở phế tích lâu đài cổ, cũng không thể tiến hành vẽ tranh, sáng tác. Nếu như vậy, để Ecgberht tự mình tiến hành miêu tả là được.

Cô dùng một câu đã thuyết phục Ecgberht tiếp nhận nhiệm vụ này.

"Anh không muốn để tất cả mọi người biết hết thảy chuyện ở trang viên hoa hồng sao?"

Mỗi người hắn biết đều sẽ ở trong trò chơi này làm một nhân vật "Tồn tại", mà người chơi sẽ trở thành một thành viên của kẻ xâm lược, căn cứ những chuyện bọn họ làm ở trên đảo sẽ sinh ra kết quả bất đồng. Là chết ở trên đảo hay thoát khỏi đảo nhỏ sau đó trải qua bị Ecgberht nguyền rủa.

Ecgberht tự học chế tác trò chơi, rất nhanh trở thành lão đại làm trò chơi ưu tú, tự mình làm một con rồng thiết kế kế hoạch, bối cảnh, cốt truyện, giả thiết, hội họa, hắn đặc biệt thích làm giả thiết tình tiết người chơi tử vong.

Xem qua giả thiết của hắn, Tần Phi Thường không ngừng hoài nghi, trò chơi này làm ra xong rốt cuộc có ai dám chơi hay không.

Nhưng quản hắn thế nào, cứ để hắn làm, tên nhóc này là quỷ tài, cô làm sếp chính là phải tin tưởng nhân tài dưới trướng, không tùy ý quấy nhiễu bọn họ phát huy năng lực.

Tiến vào tiến trình công việc, Tần Phi Thường đã suýt quên Ecgberht là nhân vật nguy hiểm, còn trói định thân phận "Bạn trai của cô".

Ở bên này hai người đã đi lên quỹ đạo công tác, bên kia vu sư linh môi gặp đả kích đang ở địa điểm bí mật Lyon cung cấp để chữa thương, dự tính hành động tiếp theo.

Bọn họ quyết tâm phải diệt trừ vong linh bóng đè, cái nhân tố không yên ổn này, nhưng khởi đầu bất lợi, ngàn dặm xa xôi mời vu sư Aule đến hỗ trợ đã bị vong linh cướp đoạt thân thể, vất vả mới đuổi đi toàn bộ vong linh, hiện tại thân thể còn lạnh cứng mà nằm ở trên giường không thể nhúc nhích, chỉ còn một cái miệng có thể động.

"Hắn không những có thể điều khiển những vong linh đó, còn tăng cường sức mạnh cho chúng nó, nếu không ta sẽ không ra nông nỗi như vậy." Vu sư Aule gian nan mà nói.

Linh môi Ronika biểu tình nghiêm trọng, "Những sương mù dày đặc đó hình như được hắn dùng làm môi giới để biến chân thật thành hư ảo, ở trong sương mù dày đặc chính là ảo cảnh của hắn, ảo thuật của ta so với hắn vẫn kém quá nhiều."

Vu sư Rhodes cũng lo lắng sốt ruột, "Vong linh bóng đè không phải vong linh bình thường, hắn có thể biến hiện thực thành giả dối, khả năng chúng ta còn không thể phản ứng lại, đã bị hắn kéo vào cảnh trong mơ mà giết chết, chúng ta đối phó hắn hẳn phải càng thêm thận trọng."

Vu sư Rhodes ban đầu không muốn quản nhiều chuyện này, nhưng bị cha con Lyon mời, theo lên thuyền đi đảo Sương Mù một chuyến, phát giác bọn họ phải đối phó chính là vong linh đáng sợ cỡ nào, ông ấy đã không thể không quản.

Đây không chỉ là sự tình liên quan đến thanh danh nhiều năm gây dựng, còn liên quan đến tính mạng của chính ông ta. Đi qua đảo Sương Mù, trên người ông ta cũng đã dính thêm một cái nguyền rủa mịt mờ, ông ta biết đây là bị vong linh bóng đè đó đánh dấu.

"Ta có ý tưởng." Linh môi Ronika vuốt ve pháp khí chuông rung của mình, "Ta muốn đi gặp cô gái bên cạnh vong linh bóng đè kia, giữa ta và cô ấy còn có một ít sâu xa."

___

"Bà nói, bà là sư phụ của bà nội tôi?" Tần Phi Thường bị người ta ngăn lại, còn tưởng rằng lão bà trang điểm kỳ quái trước mặt này muốn đoán mệnh, ai ngờ bà ta đi lên hô ra thân phận, bày ra dáng vẻ trưởng bối mà khiển trách cô, "Cô biết bà nội cô hai tuần nay thế nào không, đã chết rồi."

Tần Phi Thường thật đúng là không biết, cô vẫn luôn rất bận. Cô lộ ra biểu tình lễ phép mà tiếc nuối, "Phải không, vậy thật đúng là tiếc nuối, xin nén bị thương."

Thấy phản ứng này của cô, Ronika càng thêm phẫn nộ, "Cô bị vong linh bóng đè kia mê hoặc sao, vong linh đó giết hại bà nội cô, cô thế nhưng còn cùng hắn thân mật như vậy, Cô hẳn là phải báo thù cho bà cô!"

"Ngại quá." Tần Phi Thường trên mặt mang ý cười, ánh mắt lãnh đạm, "Cháu gái Lorraine của đệ tử đó của bà đã bị bà ấy hy sinh, nếu cô ấy còn ở đây, có lẽ có thể chịu sự chỉ trích của bà, tôi lại không cần phải thế. Xin lỗi, tôi có chút bận, không thể phụng bồi."

"Đứng lại!" Ronika không buông tha mà giữ chặt cô, hai mắt lập loè đang trải rộng trên mặt, trừng cô, "Lời này của cô có ý tứ gì, cô không phải Lorraine?"

Bà ta nói rồi nắm tay Tần Phi Thường điều tra một phen, không phát giác bất kì cái gì khác thường, nhíu mày nói: "Cô trách cứ bà nội cô bất công mới nói loại lời này, nhưng bà ấy đã chết, hiện tại thái độ này của cô giống cái gì."

Tần Phi Thường sinh ra ở gia tộc Tần thị, tuy rằng chú ý tiêu chí kính già yêu trẻ, nhưng cũng chú trọng đức hạnh của trưởng bối, nếu chính trưởng bối còn không từ ái, sao khiến hậu bối cam tâm tình nguyện đi tôn kính? Bởi vậy từ bắt đầu, Tần Phi Thường đã thập phần không thích lão tổ mẫu và anh trai kia, cô cũng không cho rằng hai vị kia có thể làm người thân của cô.

"Nếu bà tới nơi này để cùng tôi thảo luận chuyện này, chỉ sợ không có gì để nói." Tần Phi Thường lễ phép mỉm cười nụ cười cũng nhạt xuống dưới.

"Khoan đã, ta tới nơi này, còn có chuyện khác." Ronika ý thức được cô không ăn bài này của mình, lập tức thay đổi cách nói, "Dù cô trách bà nội cô, không muốn báo thù cho bà ấy, nhưng cô thật sự nguyện ý khuất tùng vong linh kia? Cô có biết hắn là một loại vong linh bóng đè rất nguy hiểm hay không, cô bị hẳn nguyền rủa, tùy thời khả năng sẽ bị giết chết, cô không muốn thoát khỏi sự khống chế của hắn?"

"Chỉ cần cô dựa theo ta nói để làm, ta có biện pháp làm hắn hiện ra nguyên hình ở trước mặt cô, chân thân của hắn cũng không phải bộ dáng mỹ lệ mà cô đang nhìn thấy, chờ cô nhìn thấy bộ dáng đáng sợ đó, thì sẽ hối hận vì đã cố chấp như bây giờ!"

Cô không phải bị lão bà linh môi không rõ tỉnh táo này nói động, mà cảm thấy cốt truyện trước mắt này có cảm giác quen thuộc.

Tự ngẫm một lát, cô bừng tỉnh, đây còn không phải là cốt truyện Bạch Nương Tử Truyền Kỳ sao.

Xà yêu Bạch Tố Trinh giấu giếm thân phận thành thân cùng phàm nhân Hứa Tiên, bị hòa thượng Pháp Hải nhận ra nguyên hình, vì thế Pháp Hải đến thuyết phục Hứa Tiên, nói thê tử hắn là yêu.

Cho nên cô đây là cầm kịch bản Hứa Tiên?

Tần Phi Thường trầm tư một lát, nhìn đồng hồ. Hay thật, cô đã vì chuyện này mà lãng phí mười phút thời gian quý giá trong cuộc đời.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net