Q1- Chương 30: Ánh trăng thật đẹp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

<Trang Viên Hoa Hồng> hoàn toàn đại bạo, hot ở mức độ cao nhất, người dù không chơi trò chơi cũng đều nghe nói đến trò chơi này thần bí, từ đây bí ẩn lớn nhất chưa giải trong lịch sử các trò chơi chính là bí ẩn về trò chơi Trang Viên Hoa Hồng> biến thành ác mộng chân thật.

Vậy đã không chỉ còn là một trò chơi, còn là một hoạt động tìm kiếm sự kích thích.

Công ty game của Tần Phi Thường bởi vì trò chơi này hỏa bạo, trong nhất thời cũng nổi bật vô song, những người từng chơi <Trang Viên Hoa Hồng> cảm giác chưa đã thèm, hoặc là không dám chơi lại ngo ngoe rục rịch, đều bắt đầu chú ý công ty các cô còn làm trò chơi gì, vào ngay lúc này, công ty game online của Tần Phi Thường chế tác trò chơi di động đầu tiên.

Trò chơi này trước khi Ecgberht hoàn toàn vào công ty làm việc đã bắt đầu chế tác, bị cô ép đến bây giờ mới online, Tần Phi Thường chọn thời gian, vừa lúc có một đợt nhiệt độ, trở tay đưa trò chơi di động này lên đứng đầu.

Trò chơi di động so với game một người chơi càng dễ phổ cập, mức phổ biến càng rộng. Tần Phi Thường trong quá trình chế tác trò chơi cũng không tham dự quá nhiều, chỉ tổng hợp một ít điểm quan trọng chính trong game mobile đứng đầu ở đời trước, cho các nhân viên một ít phương hướng đại khái, làm được thành phẩm tốt ngoài ý muốn. Bởi vì hậu kỳ được Ecgberht dạy dỗ, các nhân viên chế tác game mobile cùng với <Trang Viên Hoa Hồng> còn có một chút liên kết. Tóm lại, công ty game của Tần Phi Thường bởi vì hai trò chơi này mà phát triển không ngừng.

Các nhân viên từ khi trò chơi bán ra đã bắt đầu ăn mừng, chờ tới tay đẩy giá lại ăn mừng một đợt, trong công ty mỗi ngày đều tràn ngập tiệc tùng ăn mừng.

Tần Phi Thường không có cảm giác gì, ở bên mảng trò chơi kỳ thật cô không đầu tư quá nhiều tâm huyết. Trong thời gian này cô bận rộn phần lớn là bởi vì đang làm phương hướng phát triển kế hoạch khác, như ứng dụng mạng xã hội, phần mềm mua sắm, phần mềm chi trả vân vân. Những cái đó mới là phương hướng phát triển trọng điểm cô chuẩn bị cho ba năm sau.

Ngoài phương hướng trò chơi giải trí và đời sống, cô đương nhiên cũng có dã tâm, hiện tại nói những cái đó còn quá sớm.

Còn trò chơi, cô thuần túy là dùng để thu hoạch tài chính trước, thuận tiện cho Ecgberht phát tiết một chút, giải quyết di chứng nguyền rủa.

Hơn nữa cô muốn tiến quân vào sản nghiệp khác, cũng phải có trường hợp thành công nâng giá trị con người, hiện tại công ty trò chơi này chính là ván cờ tốt.

Dã tâm bừng bừng, Tần tổng không nhanh không chậm từng bước mà làm kế hoạch xây dựng đế quốc thương nghiệp của mình, ở trong một đám nhân viên vui đến điên rồi vẫn đồ sộ bất động.

Một nhân vật chính khác là Ecgberht đã thành công nâng đỡ trò chơi, cũng rất bình tĩnh, từ đầu tới cuối cũng chưa tham dự tiệc tùng với những người khác, ngồi ở trong một góc có phong cảnh tuyệt hảo lấy ánh sáng tốt nhất, hắn vẽ tranh sơn dầu của hắn.

Hắn và cả Tần Phi Thường, hai người phảng phất đều tự mang một loại khí chất ngăn cách với người khác.

Vì trò chơi tăng ca đã nhiều ngày, các nhân viên lấy được tiền thưởng, lại được kỳ nghỉ hai ngày, vừa đến thời gian tan tầm lập tức chạy lấy người, đi ra ngoài chơi, trở về nghỉ ngơi, hẹn hò bạn trai bạn gái. Trong công ty chỉ còn lại có Tần Phi Thường và Ecgberht.

Tần Phi Thường tắt ngọn đèn lớn ở chỗ ngồi, chỉ còn lại một chiếc đèn bàn mờ nhạt.

Cô làm xong bước tiếp theo của kế hoạch, hơi mệt mỏi gỡ mắt kính xuống, đè đè giữa mày và huyệt thái dương.

Dù có lợi hại, mỗi ngày phải tự hỏi nhiều việc như vậy, lần trước cũng cùng những người khác giam mình ở trong công ty, đương nhiên sẽ cảm thấy mỏi mệt, hiện giờ đã hạ màn, cô cũng tạm thời thả lỏng.

Trong công ty không có những người khác, cô không cần bưng gương mặt lạnh lùng, tùy ý bày ra vẻ mỏi mệt xuất hiện ở hai mắt mình, dựa vào trên ghế bần thần

Ánh mắt cô nhìn về phía bên kia, là vị trí của Ecgberht, hắn ở bên kia không tắt đèn, cùng vải vẽ tranh trước mặt hắn đều sáng ngời.

Ecgberht ngồi ở trên ghế cao, một chân co lên, một chân đặt trên mặt đất, một thân áo sơ mi quần dài hiện đại làm hắn nhìn càng chân dài thẳng tắp.

Hắn đang nhìn chăm chú vào vải vẽ tranh trước mặt, không ngừng phối lên các lớp màu, tay cầm bút vẽ ở dưới ánh đèn chiếu xuống ẩn hiện lộ ra dáng vẻ thiếu niên.

Hắn đã vẽ một ngày. Tần Phi Thường rất bận, không rõ hắn đang vẽ cái gì, hiện tại đã hoàn thành công việc, nhưng nhất thời cảm thấy mỏi mệt, dựa vào trên ghế có chút không muốn đứng dậy đi sang xem, vì thế chỉ lẳng lặng nhìn chăm chú vào bên kia.

Ecgberht chú ý thấy cô nhìn chăm chú, động tác dưới tay dừng một chút, cách một khoảng cùng cô đối diện một lát. Hắn lại vẽ thêm vài nét bút, hoàn thành bức họa này, thuận tay ném bút vẽ và các công cụ linh tinh sang một bên, từ trên ghế cao đứng dậy.

Tần Phi Thường cứ như vậy nhìn chăm chú hắn đi đến trước mặt, vẫn không nhúc nhích.

Đôi tay Ecgberht chống ở trên ghế của cô, dùng cái bóng cùng hương hoa hồng nhàn nhạt bao phủ cô, tóc dài hơi cuốn từ trên vai chảy xuống, đáp thành lọn ở trước ngực cô.

"Vì sao dùng loại ánh mắt này nhìn ta?" Ecgberht hỏi

"Loại ánh mắt nào?" Tần Phi Thường thật đúng là không biết vừa rồi mình có ánh mắt gì.

Ecgberht không nói nữa, đột nhiên duỗi tay ôm cô từ trên ghế lên. Tần Phi Thường ngồi lâu như vậy, cảm giác cả người mình đau nhức, lười nhúc nhích giãy giụa, thuận thế liền gác đầu ở trên vai hắn, mặc hắn ôm đi về bản vẽ bên kia.

Bàn vẽ thật lớn, bày biện giống một mặt tường. Ecgberht ôm cô ngồi trên ghế cao nho nhỏ kia, để cô mặt đối mặt ngồi trên đùi mình.

Tần Phi Thường dùng ngón tay nâng đầu mình, lúc này mới thấy rõ ràng bức tranh sơn dầu. Ánh mắt đầu tiên, màu tím lam nồng đậm bá chiếm tầm mắt cô. Đó là một cái hồ nước trong rừng rậm, hình ảnh trung tâm có ánh trăng mông lung chiếu vào mặt hồ...... Đây là một bức họa trầm tĩnh u buồn.

Có lẽ bởi vì Ecgberht đã biến thành vong linh bóng đè, tranh hắn vẽ ra đều có thể cảm nhiễm nhân tâm, làm người ta lâm vào ý cảnh trong tranh, Tần Phi Thường tại đây một khắc bỗng nhiên nhớ tới thế giới của chính mình.

Nhớ tới hồ nước bên ngoài tòa nhà Tần thị kia, nhớ tới vô số ban đêm một mình đứng ở bên cửa sổ lăng lặng chăm chú nhìn mặt hồ.

"Đây là một cái hồ trong trang viên hoa hồng, rất ít người đi đến nơi đó, khi còn nhỏ ta thích nhất là lặng lẽ đi nơi đó chơi." Ecgberht cũng nhìn hình ảnh.

Ban đêm có ánh trăng, tiểu vương tử mười tuổi lặng lẽ từ trên cái giường lớn mềm mại hoa mỹ bò dậy, mặc váy ngủ chạy ra, hắn xuyên qua cung điện trống trải rộng lớn và hành lang, tránh đi đám người ồn ào trong dạ yến, hưng phấn lại chờ mong mà chạy đến rừng cây sau cung điện, ở bên hồ nước yên lặng chơi nước, bắt sâu, làm hết thảy mọi điều trẻ con vẫn thích làm.

Sau đó mang theo đầy người lá cỏ bụi đất trở về, đám nữ hầu chà lau gương mặt không cẩn thận bị lá cỏ rạch ra vết máu, phu nhân quan tâm mà dò hỏi rốt cuộc hắn đi đâu chơi, nói cho hắn không thể ban đêm lại một mình trộm đi ra ngoài.

Nhưng hắn không để bụng, bởi vì không có trói buộc, một mình tự do tự tại vào ban đêm thật là mỹ diệu.

Sau đó... thế giới của hắn tất cả đều là ban đêm.

Tần Phi Thường ngồi dậy, đi đến một bên giơ tay tắt cái đèn lớn bên cạnh, thoáng chốc hết thảy đều ảm đạm xuống. Cô giơ tay cởi bỏ nút áo trước ngực, giang hai tay với Ecgberht còn ngồi ở trên ghế cao, "Đến đây."

Cô bị ôm lấy, lui một bước ra sau, cuối cùng dựa lưng vào tường kính.

Hô hấp Ecgberht thổi bên cổ cô, bỗng nhiên nhẹ giọng nói: "Em là người xảo quyệt, em lừa gạt ta, lợi dụng ta."

Lời tuy như thế, nhưng hắn ôm hôn cô lại dịu dàng ôn nhu triền miên. Tần Phi Thường nhớ tới lần đầu tiên tiến vào phế tích lâu đài cổ, so với khi đó, thái độ của hắn thay đổi quá nhiều.

Cô giơ tay tản đi lọn tóc Ecgberht rũ ở bên gương mặt, phất ra sau đầu, lộ ra gương mặt sạch sẽ cùng đôi mắt đen nhánh của hắn, không nói một lời mà dùng ngón tay khảy lông mi thật dài, dán lòng bàn tay ấm áp lên má hắn lạnh lạnh, hơi hơi cười với hắn.

Ecgberht cũng nhẹ nhàng cười, lông mi nửa rũ xẹt qua ngón tay cô, chóp mũi ngửi lòng bàn tay cô.

Hai người mỗi một lần, lúc đầu hoặc là kết thúc luôn kịch liệt, nhưng lúc này đây, từ đầu tới cuối đều đưa tình không tiếng động, giống hồ nước dưới ánh trăng, mềm nhẹ nhộn nhạo.

Tần Phi Thường hít thật sâu, nâng tay bị người nắm ẩn ở trên vải vẽ tranh. Tranh sơn dầu kia mang theo cảm giác vân da gập ghềnh co lên mu bàn tay cô. Đó làm một phần cứng rắn thô ráp, còn có chút ướt át lại có một tia lạnh.

Cô dựa vào phía trước vải vẽ tranh, ngẩng đầu chính là trắng sáng mông lung, nơi tay lại đè lên là mặt hồ.

"Em thích hồ nước ánh trăng này sao?"

"Ừ."

Sau khi kết thúc, Tần Phi Thường ngồi ở trên ghế cao, cổ áo mở rộng ra, lại một lần tinh tế xem xét bức họa, Ecgberht dựa vào bên cô, cầm lấy tay cô thưởng thức.

"Bức tranh này đặt ở trong nhà đi." Vừa vặn che khuất những bóng người vặn vẹo huyết sắc trên tường đó.

Những hình vẽ bóng người vặn vẹo còn có thể xuyên qua giấy dán tường lộ ra bóng dáng, thật sự làm Tần Phi Thường có chút đau đầu.

Ecgberht ước chừng là nghe hiểu oán giận cô giấu giếm, lộ ra nụ cười tươi sáng, bỗng nhiên kéo cô, hai người cùng ngã vào vải vẽ tranh.

Trọng lượng hai người không như Tần Phi Thường nghĩ sẽ làm đổ vải vẽ tranh, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà nhắm mắt, cô bỗng nhiên nghe được côn trùng kêu vang bất đồng với thành thị ồn ào, còn có hương gỗ cùng mùi cỏ chỉ rừng cây mới có xông vào mũi, cô đi tới cái hồ nước bên rừng rậm giống như đúc trong bức tranh.

Trên mặt nước yên tĩnh thâm trầm rải đầy ba quang lăng lăng, một vòng minh nguyệt đến từ bầu trời, chung quanh là bóng cây màu xanh biển.

Đây là cảnh trong mơ Ecgberht sáng tạo, giống phế tích lâu đài cổ, vô cùng chân thật.

"Không phải em thích sao? Vậy nhìn kỹ xem." Ecgberht nghiêng đầu nói với cô.

Tần Phi Thường hít sâu một hơi, giật giật ngón tay bị hắn nắm không buông, "Em mệt mỏi quá."

Cô dùng ngữ khí bình tĩnh nhất, nói ra giống như làm nũng.

Ecgberht nhếch khóe miệng, lại nhanh thả xuống, "Được rồi."

Hắn lập tức bế Tần Phi Thường lên, giống ôm búp bê Tây Dương, đi qua bụi cỏ, đi đến bên hồ. Tần Phi Thường mày nhảy dựng, ôm cổ hắn, tránh cho hắn tâm huyết dâng trào ném cô vào trong hồ.

Nhưng Ecgberht không làm như vậy, hắn chỉ ôm cô, chậm rãi mà đi vòng quanh hồ.

Tần Phi Thường cảm giác mỏi mệt vì làm việc đều chậm rãi tan ở đây, trong bầu không khí này, tay cô vô thức mà vòng quanh ôm đầu Ecgberht, nhìn mặt hồ nói: "Hồ nước ban đêm hẳn là có gió."

"Xào xạc"

Cây cối bên hồ lay động, cô cảm giác được có gió từ mặt hồ thổi tới, phất quá mặt cô.

Ecgberht: "Hẳn là có gió, còn hơn là có cái gì nữa?"

Tần Phi Thường: "Có gió là đủ rồi."

Cô nghe được thanh âm cây cỏ sinh trưởng, nghiêng đầu nhìn lại, bên cạnh mọc ra một bụi hoa hồng, trên cành nhanh chóng kết ra nụ hoa, lúc cô nhìn chăm chú nở ra một đóa hoa hồng đỏ tươi.

Ecgberht: "Ta cảm thấy, hẳn là nên còn có hoa."

Bởi vì vương tử và hoa hồng càng xứng sao?

Đóa hoa ở trong tầm tay cô, mềm mại vô hại mà mở cánh hoa ra. Tần Phi Thường chạm chạm nhụy hoa, nghĩ thầm còn may, bên trong không có đôi mắt. Hiển nhiên, đây là hoa Ecgberht tặng cô, cô dưới cái nhìn chăm chú của Ecgberht hái hoa xuống, thấy hắn nở nụ cười, một bên đầu cô không biết lúc nào kết một cái bím tóc.

Tần Phi Thường: "....."

Cô yên lặng vòng cái bím tóc ra sau đầu hắn. Ecgberht liên tiếp nhận hoa trong tay cô, cài vào bên tai cho cô.

Theo lý thuyết, đây hẳn được tính là cảnh lãng mạn, nhưng nhìn động tác của hắn trong nháy mắt kia, trong đầu Tần Phi Thường nghĩ đến chính là một màn lúc trước nhìn thấy ở phế tích lâu đài cổ.

Khi đó Ecgberht bẻ một đóa hoa hồng, cũng lộ ra nụ cười ngọt ngào như vậy, cắm hoa hồng vào trong mắt người ta.

Tần Phi Thường "....."

Ecgberht : "Hình như em không quá cảm động? Đây không phải là hành động thịnh hành trong xã hội hiện đại này sao?"

Tần Phi Thường muốn cười, nhưng cô nhịn xuống.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net