Q1- Chương 8: Thế giới hiện thực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lấy ảnh chụp sổ nhật ký Andy gửi đến máy tính, phóng to xem xét mấy lần, chỉ ngắn ngủi ba trang giấy, Tần Phi Thường nhìn gần nửa tiếng đồng hồ.

Nội dung ghi chép trên giấy cũng không nhiều, chỉ có ông nội của Andy ghi lại ông ấy có một em trai, vào năm hai mươi tuổi, có một ngày bỗng nhiên bắt đầu tính tình tàn bạo, không lâu sau thì hoàn toàn nổi điên, thần trí không rõ chạy ra đường giết người, cuối cùng bị đánh gục.

[Bắt đầu từ lúc trên tay cậu ấy xuất hiện ấn ký nguyền rủa đó, toàn thân cậu ấy giống như thay đổi, trở nên đa nghi, tràn ngập sợ hãi. Cậu ấy cảm thấy tùy thời tùy chỗ đều sẽ xuất hiện người đến giết mình. Cậu ấy không dám ngủ, sợ hãi bất kì thứ gì, kể cả thức ăn, nước uống nào, rất nhanh trở nên gầy ốm.]

Trong nhật ký ghi chép này, ước chừng là vào 50 năm trước, trên thực tế, trong gia tộc của Lorraine và Lonso cũng lưu truyền truyền thuyết nguyền rủa, nhưng thế hệ trước sớm đã qua đời, bọn họ cũng không rõ những tình huống cụ thể đó.

Tựa như Tần Phi Thường, lời nguyền rủa này trước khi đưa cô tiến vào thế giới phế tích cổ xưa ấy, nói thật chính cô cũng không coi thứ này ra gì.

Nhưng bây giờ, lời nguyền rủa này biến thành vấn đề trước mắt cô cần quan tâm nhất. Nếu không, cô mang theo một quả bom hẹn giờ tùy thời tùy chỗ sẽ nổ mạnh như vậy, thật sự rất khó an tâm triển khai công việc kiếm tiền của mình.

Cô ngồi trước máy tính, tìm tòi những chuyện có liên quan tới lời nguyền rủa và phế tích lâu đài cổ. Đáng tiếc đều chỉ là tin tức linh tinh vụn vặt, cơ hồ đều không phải thứ cô muốn tìm.

Cô đã nghĩ đến việc viết ra những điều đã trải qua coi như chuyện xưa, truyền bá qua truyền thông mạng xã hội, dùng để tìm những người khác cũng tiến vào thế giới kia, hơn nữa thu thập tin tức liên quan, đáng tiếc chính là cô không thể làm được.

Tất cả về thế giới đó, cô đều không thể nói ra miệng, đương nhiên cũng không có cách nào thông qua viết hay gõ chữ để miêu tả, cô còn thử vẽ ra những cảnh tượng nơi đó, đương nhiên cũng không có cách nào vẽ được.

Lúc cô muốn thử bằng cách gần tương tự nhất, coi thế giới kia như cảnh trong mơ, hóa giải thành mảnh nhỏ, hoặc là dùng biện pháp hư hư thật thật viết lại, cuối cùng đều thất bại.

Cuối cùng, cô còn thử chụp ấn ký nguyền rủa trên cổ tay phát lên internet, kết quả chụp ra chính là một mảnh màu đen, mơ hồ thấy không rõ. Còn dùng bút vẽ ra, lúc cô định vẽ ấn ký này, bút vừa đặt xuống thiếu chút nữa thì rơi ra, cô bèn đem bút để giúp việc trong nhà thử vẽ xem, cô ấy cũng hoảng sợ tỏ vẻ mình đầu váng mắt hoa, không thể đặt bút.

Không chỉ cô, Andy bị nguyền rủa cũng giống thế, trong đầu kịch liệt đau đớn sẽ ngăn cản bọn họ nói hết, cũng khiến bọn họ im lặng.

Cũng bởi vì vậy, Tần Phi Thường chỉ có thể tìm kiếm tin tức như là nhật ký tổ phụ Andy lưu lại này, từ góc độ người đứng xem quan sát miêu tả ra chuyện dị thường.

Lượng công việc khổng lồ như vậy, đương nhiên cô sẽ không thể hoàn thành một mình, cô thuyết phục An Địch để hắn bỏ tiền thuê người chuyên môn sàng lọc tin tức trên mạng là một việc tương đối dễ dàng. Cậu trai lớn này cơ hồ đã bị cái chết thảm lần trước làm cho sợ tới mức mất trí, hắn không có chủ kiến gì, chỉ cần có hy vọng sống sót, bảo làm gì hắn cũng nguyện ý.

Đến ông anh trai Lonso kia đã sợ tới mức không nhẹ cũng cùng giải quyết.

Tần Phi Thường nghĩ điều cần phải làm là bày ra một loạt thông tin cần thiết, để cho bọn họ cùng tìm người tiến hành sàng lọc thông tin, sau đó tập hợp thống kê lại cho cô.

Thông qua internet, tin tức đã lan tỏa vượt xa vài thập niên trước, cho nên cách thức tìm kim trong biển lớn như vậy thật ra có một ít thành quả.

Qua cả đêm tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm được năm tin tức hữu dụng.

Một là người đã từng là trùm xí nghiệp nổi danh nào đó trong một đêm trở nên điên điên khùng khùng, báo chí đưa tin ông ấy hư hư thực thực bị quỷ ám, nửa tháng sau, ông ấy tự sát ở trong bể bơi biệt thự. Vợ ông ấy sau đó trả lời phỏng vấn, lộ ra dường như ông ấy bị cái gì nguyền rủa, bởi vì trước khi chết ông ấy vẫn luôn khóc ròng nói đây là lời nguyền rủa đến từ ma quỷ.

Lúc ấy đã có camera, làm một danh nhân lúc đó, ảnh chụp người chết cũng có không ít. Tuy rằng đều là ảnh chụp cũ không quá rõ ràng, nhưng ở trong một bức ảnh chụp thi thể, có thể nhìn ra trên cổ tay ông ấy tối đen như mực.

Đây là hình ấn ký nguyền rủa bị chụp ra.

Bốn tin tức khác, đều là người đột nhiên nổi điên rồi chết, từ người quen miêu tả trước khi chết bọn họ đều khác thường, trên cơ bản thời gian đều ở khoảng 50 năm trước, Cơ bản phù hợp với thời gian nhật ký của tổ phụ Andy, những người này không có ai không phải là đột nhiên trở nên kỳ quái, cuối cùng lại đều trong nửa tháng ngắn ngủi điên cuồng tự sát.

Bởi vì bốn người chết này đều chỉ là người thường, thời gian đã quá lâu, trừ hồi ức ghi lại đôi câu vài lời, tin tức của bọn họ rất khó tìm được nhiều, cũng có thể từ mức độ giống nhau bọn họ trải qua để xem, Tần Phi Thường có thể xác định, lời nguyền rủa quy mô lớn như vậy đã lưu truyền rất lâu, mà lần gần đây nhất rất có khả năng là vào 50 năm trước.

Ghi lại tên năm người này cùng với họ tên gia tộc bọn ở trên một quyển sổ ghi chép riêng, Tần Phi Thường dùng bút gạch qua một loạt tên, đằng trước là tên của Lonso, Lorraine cùng với Andy.

Cô chọn lựa ra năm tin tức có mức độ giống nhau nhất, sửa chi tiết lại gửi cho Andy, để hắn truyền đi.

[ Lorraine: Cậu hẳn có thể tìm được những người nổi tiếng trên mạng thích loại lĩnh vực liên quan đến thần bí này, gửi những thứ này cho bọn họ. ]

Tuy rằng cô không thể miêu tả chi tiết, nhưng mà, thu thập tin tức lại sửa sang rồi phát tán ra ngoài, thì hoàn toàn có thể.

Nếu ở thời đại tin tức bế tắc trước kia, chỉ cần đương sự không có cách nào mở miệng kể ra, tin tức liên quan đến nguyền rủa này vĩnh viễn chỉ có thể bị vùi lấp theo thời gian.

Nhưng hiện giờ, thời đại thay đổi.

Ở thời đại internet và mạng xã hội được phổ biến rộng rãi, bất kì tin tức gì hút mắt đều có thể được mọi người chú ý, đặc biệt là về vấn đề tâm linh này, còn có bí ẩn cái chết của doanh nhân nổi danh 50 năm trước, chỉ cần lăng xê tốt, hoàn toàn có thể làm tin tức này nổi rầm rộ.

Chỉ cần đủ nhiệt, người xem nhiều, là có thể hấp dẫn những người bị nguyền rủa giống bọn họ, rồi có được càng nhiều tin tức.

Tuy rằng cách làm cũ rích, nhưng cuối cùng có thể đạt được mục đích.

Càng nhiều tin tức còn đang sưu tầm, trước mắt chuyện có thể làm đều đã làm, Tần Phi Thường tạm thời tắt máy tính đang tràn đầy tin tức liên quan đến lời nguyền rủa, cô cầm lấy một quyển bút ký khác. Vừa lật ra, rõ ràng là một loạt kế hoạch đầu tư. Cô ấn ấn thái dương, lại đỡ đôi mắt kính, bắt đầu tìm hiểu về đầu tư sản nghiệp văn hóa giải trí thế giới này.

Trước mắt trong tay cô không có nhiều tiền lắm, cũng còn chưa đủ hiểu biết thế giới này, chưa nắm chắc thị trường đặc thù nơi đây, chỉ có thể trước mắt làm thử chút đầu tư đơn giản.

___

Lúc cô còn vội vàng làm kế hoạch thương nghiệp, đồng thời có rất nhiều người trẻ tuổi hoảng loạn đang kêu khóc nổi điên trong nhà.

"Ba, Con sợ quá! Con thật sự sợ quá!" Ngồi ở mép giường, thiếu nữ bổ nhào vào trên người ba mình khóc đến cạn nước mắt, cô muốn nói cho cha mình rằng cô gặp phải chuyện đáng sợ cỡ nào, phế tích tòa lâu đài cổ, vong linh không rõ hình dáng, dây leo giết người, còn có tên ác ma máu điên kia nữa.

Nhưng làm thế nào cô cũng không mở nổi miệng, mỗi khi cô muốn nói gì, trong đầu sẽ đau lên, vì thế cô chỉ có thể vừa khóc lóc nói sợ hãi, vừa ôm đầu kêu đau.

Cha cô là thương nhân gia sản rất nhiều, yêu thương nhất cô con gái này, thấy thế vội vàng kêu người đưa cô đi bệnh viện.

Kiểm tra sơ lược qua, bác sĩ cầm báo cáo nói với bọn họ: "Con gái ngài thân thể cũng không có bất kì vấn đề gì."

Cha cô không tin, cau mày nhắc lại: "Con bé vẫn luôn nói đau đầu, vẫn nên làm lại kiểm tra cẩn thận hơn."

Bác sĩ chỉ có thể kiến nghị: "Thân thể của cô ấy thật sự khỏe mạnh, não bộ cũng không có vấn đề, có lẽ, cô ấy hẳn là nên đi gặp bác sĩ tâm lý."

Thiếu nữ vừa bình tĩnh trở lại, nghe bác sĩ nói thế liền kích động lên, cô nắm chặt tay áo ba mình, "Con không có bệnh tâm lý, con bị nguyền rủa, con.... Ba, cứu con!"

___

Trong đại sảnh tráng lệ huy hoàng, thanh niên sắc mặt trắng bệch một tay hất tất cả đồ ăn trên bàn cơm xuống mặt đất, đám hầu gái sợ tới mức hồn bay phách lạc đứng hết một bên, chỉ có mẹ hắn tiến lên lo lắng dò hỏi: " Tom, con làm sao vậy, từ hôm tỉnh lại thì bắt đầu không chịu ăn cái gì, đồ ăn này không hợp khẩu vị con? Mẹ cho bọn họ dọn món khác lên?"

"Không, con không ăn!" Thanh niên che bụng mình lại, lại nghĩ tới cảm giác ăn những món ăn đó bụng sẽ phình ra nổ tung tóe, trong ánh mắt toát ra sợ hãi cực độ, "Đừng làm con nhìn thấy đồ ăn!"

Hắn không biết có phải mình bị ác mộng hay không, nhưng hắn tình nguyện tin tưởng đó chỉ là mọt cơn ác mộng.

Thật là đáng sợ

___


"Vu sư Rhodes, thế nào, lời nguyền rủa này của con trai tôi có thể loại trừ không?" Đại phú hào Doncas vô cùng lo âu, gấp không chờ nổi, đôi mắt nhìn về phía cửa phòng nửa mở.

Trong phòng đốt nến cùng các loại sương khói, đang nằm trên giường là con trai duy nhất của ông ta. Lúc này hắn đang nằm bất động, không ngừng nôn mửa, gần đây đã khá hơn nhiều. Ông ta thoáng an tâm, nhưng nhìn thấy vu sư (*) Rhodes thần sắc nghiêm trọng chưa bao giờ có, ông ta lại lo lắng lên.

(*) Vu sư: Những người thực hiện thuật phù thủy được gọi là phù thủy (vu bà) đối với phụ nữ và vu sư đối với đàn ông.

"Đây qua thực là một lời nguyền rủa ác độc." Vu sư Rhodes một đầu tóc bạc, xương gò má cao, mũi cao, trên mặt có từng mảnh lốm đốm kỳ quái, đôi mắt lão che một tầng bụi phấn, nhìn qua thần bí mà cổ quái.

Lão chậm rãi nói: " Lời nguyền rủa đến từ huyết thống, ta không cứu được nó, ông mang nó đi đi."

Trên gương mặt đầy mỡ của Doncas run rẩy một trận, bỗng nhiên ông ta quỳ xuống, hai tay chắp lại khẩn cầu nói: "Ngài là vu sư nổi tiếng nhất, ngài nhất định có cách hóa giải, đây là con trai duy nhất của tôi, chỉ cần ngài chịu cứu nó, bao nhiêu tiền tôi đều nguyện ý bỏ ra!".

Vu sư Rhodes lắc đầu, không nói gì thêm.

Ông đúng là rất lợi hại, nhưng mà, lời nguyền rủa này ông không nắm chắc có thể loại trừ được, hơn nữa càng xem càng cảm thấy lời nguyền rủa này có vẻ quen mắt kinh người,làm lão nhớ tới một sự kiện kinh hoàng cách đây 50 năm trước.

Khi đó ông mới mười lăm tuổi, sư phụ ông cũng từng giải trừ lời nguyền rủa cho một vị khách thần bí. Lúc ấy ông cảm thấy tò mò, nhìn nhiều một cái, trên cổ tay người khách đó tựa hồ chính là một dãy ấn ký hỗn độn hệt như vậy.

Sư phụ ông lợi hại vượt xa so với ông, nhưng cuối cùng người kia vẫn nổi điên mà chết, mà sư phụ ông cũng vào một tháng sau đột nhiên già đi mà chết. Trước khi chết, sư phụ nói: "Đây là một lời nguyền rủa đáng sợ."

Đã 50 năm, rốt cuộc lão cũng hiểu rõ cảm giác của sư phụ ngày đó.

___

"Rhea? Con nhốt mình ở trong phòng muốn làm gì? Có phải con còn tức giận vì mẹ không chịu mua bộ váy tốt nghiệp đó cho con hay không?"

"Mẹ nói cho con, mẹ không có khả năng dùng nửa tháng tiền lương để mua chiếc váy đó , tốt nhất con đừng náo loạn! Trước khi mẹ đi làm về, nếu con còn không ra, cơm chiều cũng đừng hòng ăn!"

Người phụ nữ trung niên phẫn nộ đứng ở trước cửa phòng con gái rống xong, cầm theo túi, đi giày vào liền nổi giận đùng đùng mà rời nhà. Bà ấy không thể ngờ rằng, trong căn phòng đóng kín ấy, con gái bà không náo loạn, con bé chỉ đang dùng chăn gắt gao siết chặt lấy mình, giống như một con chuột nhắt đang hoảng sợ, không ngừng nhìn quanh bốn phía.

___

"Thứ này tuy rằng có thể đầu tư, nhưng quá trình thu hồi vốn quá chậm, nguy hiểm cũng khá lớn...Nơi đây internet chưa phát triển lớn như thế giới kia. Tài chính vẫn là vấn đề lớn......"

Tần Phi Thường nhìn chằm chằm màn hình máy tính, tiện tay lấy một lát bánh mì ăn, uống chút sữa bò. Cô luôn để đồ ăn bên cạnh mình để có thể ăn bất cứ lúc nào, cô phải thường xuyên bổ sung năng lượng một chút, bởi vì cô không biết khi nào lại lần nữa bị kéo vào thế giới kia, phải bảo đảm thân thể ở trạng thái tốt nhất.

Không chỉ là đồ ăn nước uống, cô còn thay quần áo thích hợp cho việc vận động, ở trong túi quần đặt một ít dụng cụ nhỏ, còn đeo một cái túi, giấu súng bên trong. Cô muốn thí nghiệm một chút thử xem mấy thứ này có thể đem theo tới nơi đó hay không.

Bỗng nhiên, màn hình máy tính trước mắt trở nên mờ ảo, cô không thể khống chế bản thân mà cảm thấy một trận buồn ngủ đánh úp lại, cuối cùng mắt cô tối sầm nằm gục xuống bàn.

Vừa mở mắt ra, quả nhiên cô đang ở sảnh yến hội kinh hoàng đó một lần nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net