Q2- Chương 5: Thơm thật sự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời đầy mây, gió nhẹ, nhiệt độ không khí 22°C

Tần Minh Hoàng ngồi ở trên ghế bên cạnh hồ nước, ngửa đầu nhìn bầu trời, Không Hải trên trời đã sắp lan đến đỉnh đầu, bóng ma khổng lồ gần trong gang tấc bao phủ trên không, giống một tầng u ám lưu động, mang cho người ta áp lực không gì sánh kịp.

Buổi chiều hôm qua, Tần Minh Hoàng nghe thấy từ phương xa truyền đến tiếng cảnh báo, đó là tiếng cảnh báo tai hoạ nghiêm trọng trong thành thị, âm thanh bén nhọn chói tai liên tục lặp lại, lực xuyên thấu cực mạnh, căn cứ ở khu vực ngoại ô hẻo lánh khu 118 cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Radio và tivi đều sớm đã không có tín hiệu, cô không biết tình huống bên ngoài, chỉ có thể suy đoán từ tiếng báo động này, sợ là tình hình không ổn.

Không Hải đã bao trùm sát bên ngoài khu 120, tới bên cạnh khu 118. Cho nên hiện giờ Tần Minh Hoàng nằm ở đây, là có thể thấy rõ ràng cảnh tượng ranh giới trên trời, một bên là u ám, một bên là nước biển. U ám hòa vào nước biển, thật giống như sóng triều đánh lên bờ biển.

Cảnh tượng kỳ lạ như vậy so với thị giác nhìn qua còn kích thích hơn nhiều, Tần Minh Hoàng gần đây không có việc gì liền ngồi ở bên ngoài nhìn ngắm bầu trời.

Mắt thấy sắp đến giữa trưa, cô đứng dậy đi vào phòng bếp.

Đồ ăn trong phòng bếp đã không còn, hiện giờ cô ăn đồ của con bạch tuộc lớn kia, những con cá trong hầm chứa đá.

Cá chiên, cá nấu canh, cá nướng đều đã làm hết, hôm nay Tần Minh Hoàng làm đồ ăn cho buổi sáng chính là món cá viên. Chế biến cá viên rất đơn giản, chỉ có băm cá hơi phiền toái, nhưng hương vị thành phẩm không tồi, cô làm một thau cá viên lớn đặt ở tủ đông, muốn ăn liền lấy một ít ra nấu, như là nấu bánh trôi vậy.

Bưng gia vị tự chế cùng cá viên nóng hầm hập ở bên bờ hồ ngoài trời, cả người cô giống như không xương cốt nửa nằm liệt, chán đến chết nhai cá viên, ngẫu nhiên nhìn mây trên trời một cái, còn tùy tay xoa một miếng cá viên ném vào trong hồ cho bạch tuộc.

Tên bạch tuột khổng lồ đó cho cái gì cũng ăn, Tần Minh Hoàng mấy ngày này đã coi nó trở thành cá vàng mình nuôi.

Nơi này hiện giờ chỉ còn lại một mình cô, cũng không có ai có thể nói chuyện phiếm, cô đành phải cùng "cá vàng nhỏ" này chơi đùa...... không đúng, thiếu chút nữa đã quên vẫn còn một người.

Barry còn bị cô trói ở ký túc xá. Cách một ngày cô đi qua đút chút nước và thức ăn, bảo đảm hắn sẽ không chết, nhưng hoàn cảnh sống cũng chẳng ra gì.

Vừa đi vào gian ký túc xá, Tần Minh Hoàng đã ngửi thấy một mùi lạ, mặt cô không đổi sắc móc ra khẩu trang đeo lên, cầm một lọ nước qua, còn cẩn thận cằm ống hút.

Barry hơi thở thoi thóp nhìn thấy cô liền khóc, thái độ của hắn bắt đầu bất chấp tất cả "Lão tử chính là kẻ giết cô ta thì mày có thể thế nào" sau đó biến thành "Cầu xin cô buông tha tôi, tôi biết sai rồi, tôi không nên giết cô ấy, đến bây giờ..."

"Cầu xin cô, cô giết tôi đi! Tôi không chịu nổi, cô giết tôi đi!"

Tần Minh Hoàng đưa nước cho hắn uống, vẻ mặt kỳ quái, "Anh nói cái gì, tôi không phải loại người tùy tiện giết người, tôi sống lâu như vậy còn chưa từng giết ai đâu."

Tần thị các cô huấn luyện thị nữ, cũng không phải dạy thành sát thủ.

Barry giống như nghe không thấy cô đang nói gì, khóc la: "Tôi không muốn chịu tra tấn thế này nữa!"

Tần Minh Hoàng: "Đừng có bôi nhọ tôi, tôi chỉ trói anh vào đây, cũng không tra tấn anh. Này, anh xem, tôi còn mang theo cá viên cho anh đây, anh tự dùng miệng ngậm ăn đi, tôi đi trước, nơi này quá hôi."

"Không, đừng đi! Tôi nói cho cô nghe!" Barry hô to, "Là có người muốn tôi giết cô ta, là tiến sĩ Kỷ Luân trước kia ở căn cứ này, đều là hắn nói muốn tôi phối hợp, không liên quan đến tôi!"

Trong đầu Tần Minh Hoàng nói, tới rồi, phim kinh dị loại hình sinh hóa chuẩn bị có tiến sĩ nào đó, vừa nghe chính là nhân vật vai ác, cái loại người cuồng nghiên cứu chỉ cách kẻ điên một đường nhỏ. Chính là bởi vì những bộ phim đó có quá nhiều tiến sĩ vai ác, làm cho cái danh hào tiến sĩ này cũng không dễ nghe.

"Tôi chỉ nghe mệnh lệnh của hắn, cô thả tôi đi".

"Khó mà làm được." Tần Minh Hoàng buông thức ăn, nước uống đi đến cạnh cửa, "Anh không cần nói này nọ với tôi, tôi không muốn biết, tôi lại không phải cảnh sát nơi này, không phụ trách bắt người xấu, tôi chỉ cần bảo đảm không phạm pháp, có thể sống sót rời đi là được."

Nói xong cô thuận tay đóng cửa ký túc xá, đem một phòng mùi hôi cùng với Barry khóc rống nhất ở bên trong.

Hiện giờ biết hối hận, lúc trước giết người sao không ngẫm nghĩ nhiều hơn. Lúc trước cô còn nghĩ đến muốn bày thi thể người bị hại ở trong ký túc xá của Barry, để mỗi ngày hắn nhìn thi thể người bị mình giết chết.

Nếu không phải sau đó cô cảm thấy bày thi thể người bốc mùi thối ở đó thì không quá hữu hảo với người bị hại, nếu không cô sẽ thật sự làm như vậy.

Hiện giờ đôi tình nhân được cô chôn ở trong vườn, cùng một hố, cũng không tính là tịch mịch.

Nhưng căn cứ lớn như vậy, một mình cô mỗi ngày lắc lư qua lại, cô cô đơn, đành phải mỗi ngày đến bên bờ hồ cho "cá vàng" ăn.

Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, cô lại rửa sạch hồ nước một lần, vừa chơi súng bắn nước, vừa nói chuyện với con bạch tuộc lớn không biết ở đâu kia, "Mày không phải là giống loài mới mà tiến sĩ kia làm ra chứ? Lúc trước tao cho rằng mày là bạch tuộc ngoài hành tinh."

"Tao ở đây đã có chút phiền chán, mấy ngày này mỗi ngày đều ăn cá, tao sắp không chịu được, chờ Không Hải trên đầu kia di chuyển tới đây, tao nhìn đủ rồi liền nghĩ cách rời đi, đến lúc đó mày ở đây không ai cho ăn sẽ không đói chết chứ?"

Cô tắt súng bắn nước trở lại bên bờ hồ, một cái chi trong suốt nhọn nhọn dán trên cẳng chân cô, đây đã không phải lần đầu tiên Tần Minh Hoàng nhận được lời "Chào hỏi" này từ ngài bạch tuộc lớn.

Ban đầu cô còn cảnh giác, nhưng sau đó lại phát hiện mỗi lần nó đều chỉ dùng một cái chi nhọn nhọn lặng lẽ đáp lên chân cô một chút, lại nhanh thu hồi đi, cô liền cảm thấy con bạch tuộc này có chút thẹn thùng.

Cảm giác được trên chân có một chút ướt át, Tần Minh Hoàng trở tay vớt, quả nhiên lại vớt được một tay không, bạch tuộc biết ẩn hình kia đã thu hồi cái chi rồi.

"Quá thẹn thùng rồi bạch tuộc nhỏ, tao đã cho mày ăn nhiều bữa như vậy, còn chưa thấy rõ rốt cuộc mày trông như thế nào đâu."

Nếu giờ phút này, Tần Minh Hoàng đứng ở phòng điều khiển, cô có thể thông qua dụng cụ đặc biệt nhìn thấy, "bạch tuộc nhỏ thẹn thùng" trong tưởng tượng của cô đang dùng một loại tư thế đáng sợ gì "Chơi đùa" cùng cô.

Đĩa tuyến thật lớn của nó giống thân thể vắt ngang ở trên đầu cô cách khoảng 1 mét, các chi số lượng đa dạng bơi lội trong không khí bên người cô, cơ hồ là trôi nổi trong không trung, giống một cái lồng giam bao phủ cô ở bên trong. Nhưng mỗi lần cô có động tác, những cái chi linh hoạt vô cùng đều sẽ tránh đi trước.

"Ra đây để tao nhìn xem?" Tần Minh Hoàng nói, ở trong ao tìm kiếm tung tích "bạch tuộc nhỏ" đó. Bỗng nhiên cô cảm giác một chân khác lại bị nhẹ nhàng dán dán.

"Là muốn chơi cùng tao sao?" Cô nhanh chóng vớt xuống, vớt được một thứ lạnh băng băng lại mềm mại, xúc cảm như là thạch trái cây, nhưng đồ vật đó thực nhanh từ trong tay trôi ra ngoài, hơn nữa cố ý vô tình mà dán ở lên cánh tay cô, ba giây đồng hồ sau lại lần nữa rời đi.

Tần Minh Hoàng có chút kỳ quái, "Hôm nay mày có vẻ sinh động ?"

Bình thường nó đều dán một chút liền buông ra, hôm nay biểu hiện lại có vẻ.... dính người. Chẳng lẽ được cô cho ăn quen, cho nên thân thiết với cô?

"Được rồi, chờ, tao đi lấy chút đồ vật chơi với mày." Cô từ kho hàng lấy ra bóng cao su màu sắc rực rỡ không biết ai để lại, ném vào trong nước, "Tới chơi bóng nha!"

Bóng cao su màu sắc rực rỡ nổi ở trong nước, không có động tĩnh.

Tần Minh Hoàng thấy thế nghĩ thầm bạch tuộc lớn chỉ số thông minh lợi hại hơn chó sao? Nó có thể chơi bóng hay không?

Vừa mới chuẩn bị dùng gậy hất bóng trở về, nước ao trong suốt chung quanh quả bóng lại đột nhiên biến sắc, như là bị quả cầu màu sắc rực rỡ nhiễm lên, khuếch tán ra bên ngoài.

Tần Minh Hoàng: "Được rồi, tuy rằng tao không có ý này, nhưng lúc mày biến hóa khá xinh đẹp."

Cô hất bóng trở về, cầm ở trong tay ném vào một góc khác, bóng rơi xuống trong nháy mắt góc ao đó cũng biến thành màu sắc rực rỡ sáng lạn. Ném tới chỗ nào nơi đó liền biến sắc, quả thực tuyệt cảnh.

Tuy rằng không phải chơi bóng theo ý nghĩa truyền thống, nhưng Tần Minh Hoàng cảm thấy chơi như vậy cũng không tồi, tiểu khả ái trong ao này quá nhiệt tình.

Cô chơi không bao lâu, cảm giác trong bụng ẩn ẩn đau, chạy nhanh về ký túc xá.

Vừa thấy quả nhiên kỳ sinh lý tới rồi.

"Biết ngay mà, buổi sáng hôm nay dậy cảm giác bụng trướng, quả nhiên tới." Cô tìm kiếm đồ dùng, đun nước ấm cho mình, ăn không ngồi rồi mà nằm ở ký túc xá một buổi trưa.

Cô cũng không biết lúc cô vội vàng rời đi, quái vật trong hồ đáp cái chi ở bên bờ, chỗ cô từng đứng.

Nó có thể nhận thấy đủ loại khí vị trên thân thể cô, thậm chí còn sớm biết rõ biến hóa trong cơ thể cô hơn so với bản thân cô.

Con người không thể dùng mắt thường thấy dấu vết sinh hoạt chung quanh một người, nhưng nó có thể bắt giữ cái loại khí vị đặc thù này, ở trong "Mắt" nó, cô đi quá mỗi một chỗ đều có quỹ đạo rõ ràng.

Cho nên so với bình thường nó càng thêm xao động

___

Ban đêm, đột nhiên có mưa, mưa to rơi trên kính, như là có người dùng nắm tay đập cửa sổ. Tần Minh Hoàng ngủ không ngon, có thể là bụng vẫn luôn ẩn ẩn truyền đến đau đớn, ảnh hưởng giấc ngủ của cô.

Mơ mơ màng màng, cô nghe thấy một ít thanh âm kỳ quái. Như là có người đang nói chuyện, lại như là có người đang ca hát, vô cùng ồn ào. Cô bỗng nhiên bừng tỉnh, trong bóng đêm ngồi dậy, dựa vào bên cửa sổ lắng nghe.

Bên ngoài mưa to, vừa rồi thanh âm chợt nghe thấy bị tiếng mưa rơi che giấu hết thảy. Lúc Tần Minh Hoàng cảm thấy vừa rồi là ảo giác, bên tai cô lại bỗng bộc phát ra một đợt thanh âm. Lúc này là mấy người cả trai lẫn gái đang hô to, hô cái gì nghe không rõ ràng lắm, vô cùng hàm hồ.

Không đúng, trong căn cứ này từ đâu ra những người khác kêu to? Thanh âm kia vẫn là từ hồ nước trong nhà bên kia truyền đến.

Cô vén mành lên nhìn hồ nước trong nhà bên kia, bên kia đen nhánh một mảnh, không thấy ánh sáng.

Là chuyện gì vậy.

Cô do dự có nên đi qua xem thử hay không, bên tai lại truyền đến một đợt thanh âm kỳ lạ. Trước nay càng chưa từng nghe thấy loại thanh âm này, không giống con người m có thể phát ra, cũng chưa từng nghe động vật nào kêu như thế. Nhưng thanh âm này dị thường êm tai dễ nghe, Tần Minh Hoàng thậm chí cảm thấy ở đây trong đoạn làn điệu không có ca từ này, cô nghe ra ý vị tha thiết kêu gọi.

Trong lòng tò mò lập tức đạt tới cực đại, Tần Minh Hoàng rốt cuộc vẫn cầm dù đi ra ký túc xá.

Hồ nước trong nhà đen nhánh im ắng, không có những người khác như trong tưởng tượng của cô, cô đi đến bên bờ hồ, tiếng bước chân vang vọng ở trong căn nhà trống trải.

Theo bước chân cô tới gần, trong ao sáng lên điểm điểm lam quang, giống như thủy triều phủ kín mặt nước, cùng lúc đó, cô lại nghe được "tiếng ca" kỳ quái, từ trong hồ nước truyền đến.

Là bạch tuộc kia đang ca hát? Cô vẫn là lần đầu tiên nghe nó phát ra âm thanh.

Tần Minh Hoàng đi lên phía trước một bước, đột nhiên, một cái chi quấn ở trên đùi cô. Cái chi này không giống bình thường chỉ nhẹ nhàng dán như vậy, mà mang theo lực đạo mạnh mẽ, nháy mắt liền kéo cô vào trong nước.

Thân thể bay lên không đập vào hồ nước một khắc kia, Tần Minh Hoàng phản ứng lại, "Mẹ nó!"

Trong lòng cô nháy mắt hiện lên một loạt suy đoán đáng sợ, bạch tuộc lớn không phải là muốn ăn người đi? Lúc trước không muốn ăn thi thể Lehi bởi vì đã chết, hiện giờ nó muốn ăn thịt sống?

Rơi vào trong nước, Tần Minh Hoàng lập tức bơi lên trên, nhưng trên eo cô cuốn một cái chi, lại kéo cô xuống đáy nước. Nhãi ranh này, cuốn lấy gắt gao, cô thật vất vả rút tay ra, muốn lấy dao giấy dưới giày, tay lại bị một cái chi khác cuốn lấy.

Cô ở trong nước giãy giụa sờ soạng, chỉ cảm thấy chạm vào tất cả đều là thịt mềm giống thạch trái cây, có ảo giác bị mãng xà cuốn lấy, các chi quấn lấy cô cũng không dùng sức như mãng xà cuốn lấy con mồi.

Con bạch tuộc này không phải là muốn dìm cô chết đuối chứ!

Nín thở sờ soạng đến lưỡi dao dưới giày, Tần Minh Hoàng trở tay liền dùng sức chém lên cái chi cột lấy mình kia, lưỡi dao áp vào thịt mềm.

"Rầm!"

Tần Minh Hoàng từ trong ao bò dậy, cũng không quay đầu lại chạy ra khỏi hồ nước trong nhà, chạy về ký túc xá.

Cô kinh hồn mà phun ra một hơi, nhìn về cái chi bạch tuộc mình cầm trong tay dần dần hiển lộ ra màu sắc. Vừa rồi cái chi quấn ở trên người bị cô cắt đứt, thuận tay cầm về.

Tần Minh Hoàng nhìn chân bạch tuộc: "....."

Nói thế nào đây, chân bạch tuộc này dường như đang tản ra một hương vị rất thơm ngon. Mấy ngày này cô đều ăn cá, đã thật lâu không đổi khẩu vị.

Buổi chiều bởi vì đau bụng cũng chưa ăn cái gì, hiện giờ cảm thấy hơi đói.

Đương nhiên, cô biết, tên kia còn không nhất định là sinh vật ngoài hành tinh hoặc là quái vật từ phòng thí nghiệm gì đó, tốt nhất không nên ăn bậy.

Nhưng Tần Minh Hoàng nhịn không được nuốt nước miếng.

Đối với ăn, cô chính là thích nếm thử!

Cô trải qua một phen lăn lộn mới lấy được chiến lợi phẩm, lấy đã lấy về, nếm thử hương vị có làm sao.

Thành công thuyết phục bản thân, Tần Minh Hoàng thay quần áo ướt xong đi xuống nhà bếp.

Đêm khuya dưới phòng bếp, rất nhanh tỏa ra mùi thịt bạch tuộc nướng trên vỉ sắt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net