Q2- Chương 4: Cái chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nơi quỷ quái này càng ngày càng không ở nổi nữa!" Lehi oán giận nói, ném điều khiển từ xa trong tay xuống.

Trong căn cứ đồ ăn đã sắp hết, thế nhưng vẫn không có ai tới đưa đồ ăn mới, hôm nay tín hiệu bị cắt đứt, đến TV cũng không xem được. Bọn họ làm việc ở trong căn cứ, không thể dùng di động, nhưng có thể xem TV, tốt xấu còn hiểu biết tình huống bên ngoài.

Dù trong TV những tên đáng chết đó sẽ không truyền phát ra tin tức về tình hình thực tế "Người ngoài hành tinh đã chiếm lĩnh địa cầu, mọi người đều sắp cùng nhau xong đời", ít nhất nghe những bình luận về thế giới hoà bình, mọi người đều có thể sống thoải mái, cũng có thể làm người ta cảm thấy an ủi.

Bây giờ thì hay rồi, tình huống càng ngày càng không ổn.

"Pull, anh nói xem không phải là bên ngoài đang rối loạn chứ? Bởi vì Không Hải mang đến tai họa, cho nên bên ngoài đang là tận thế, mới có thể không có ai tới quản chúng ta, giống như là bộ phim nổi tiếng tang thi tận thế, chúng ta ở đây cái gì cũng không biết, chờ đến lúc đi ra mới phát hiện bên ngoài đã bị bao vây?"

Dù có đang đắm chìm trong yêu đương, Lehi cũng cảm thấy sợ hãi bất an.

Pull ôm cô ta vào trong ngực, hôn mặt cô ta, buồn cười mà lắc đầu, "Ừm, bảo bối, em thật là nghĩ quá nhiều. Được rồi, nếu như em lo lắng, chúng ta bây giờ liền rời khỏi nơi này, đi ra bên ngoài nhìn xem sao lại thế."

"Anh thật sự muốn trèo tường? Nhưng tường quá cao, anh thật sự có thể nhảy qua sao?" Lehi được người yêu an ủi liền lộ ra gương mặt tươi cười, nhắm thẳng cơ ngực cường tráng của hắn mà cọ xát.

Pull tự tin cười, trước mặt người phụ nữ mình thích, đàn ông đều muốn biểu hiện ra một mặt cường đại của mình, còn thích chơi soái, đây là căn bệnh chung của đàn ông.

"Bảo bối, em không tin anh? Vậy anh đây liền biểu diễn cho em xem."

Hắn vén tay áo, hoạt động gân cốt một chút, nhìn dáng vẻ là sắp bắt đầu trèo lên bức tường cao.

Ở bên cạnh vẫn luôn nghe bọn họ nói chuyện buồn nôn, Tần Minh Hoàng bưng một đĩa bắp rang, ra tiếng ngăn cản hắn, "A, chờ đã!"

"Làm gì!" Pull không nói, Lehi bất mãn trước. Mấy ngày nay ả càng ngày càng không thích đồng nghiệp này. Cô ta thật sự ăn quá nhiều! Tủ đông vốn dĩ không còn bao nhiêu thức ăn, cô ta còn không biết tiết kiệm, ăn còn nhiều hơn so với Barry và Pull, ăn ăn ăn, sao không béo chết đi!

Tần Minh Hoàng làm như không thấy sự bất mãn của ả, chỉ kiến nghị: "Các người nên tắt điện lại trước đi, nếu không chẳng may hàng rào điện trên tường đột nhiên bùm, anh ấy liền chín."

Lehi bị một tiếng bùm dọa sợ, sau khi lấy lại tinh thần thì nổi giận đùng đùng, "Hàng rào điện đã sớm hỏng rồi, căn bản vô dụng, chỉ là để hù dọa người ta! Có phải cô cố ý nói lời này trù ẻo bạn trai tôi?!"

Pull ngăn cản một chút, "Bảo bối đừng nóng giận, cô ấy mới tới, khả năng không biết việc này."

Hắn liếc mắt nhìn Tần Minh Hoàng một cái, đi cắt điện toàn bộ căn cứ, sau đó lại lần nữa đi đến ven tường động đậy tay chân, không dùng bất cứ thứ gì cứ như vậy bật cao lên 3 mét, nhảy lên túm một cây gai sắt.

Từ thân thủ hắn xem ra, hắn tự tin là có đạo lý. Lehi trong mắt đều là bạn trai mình, "Wow! Pull quá tuyệt vời!"

Pull bắt lấy những gai sắt và hàng rào điện, từng chút bò lên trên, rất nhanh đã tới gần đầu tường, còn quay đầu lại làm cái dấu oke với Lehi, lại đón lấy một đợt hoan hô từ bạn gái.

Tần Minh Hoàng nhai bắp rang, nghĩ thầm sao mình đi đâu cũng đều phải ăn cơm chó. Cô ăn đồ ăn chỉ cảm thấy càng ăn càng ngon không no bụng, nhưng đối với cơm chó, nhìn thêm một tí hai mắt đều cảm thấy ăn không tiêu.

Cô nghĩ nghĩ, trong lúc vô tình ngẩng đầu, nhìn thấy một cái camera gần đó.

Lúc trước camera hình như không phải là vị trí này?

Trong lòng cô xẹt qua ý niệm này, bỗng nhiên giật mình. Camera có điểm đó, nó vẫn đang mở! Vừa rồi toàn bộ căn cứ không phải đều đã cắt điện sao?

Nghĩ vậy, cô đột nhiên quay đầu, nhìn về phía tường cao.

Cùng lúc đó, Lehi thét một tiếng chói tai.

Hàng rào điện mà bọn họ nghĩ là đã hỏng đột nhiên khởi động! Bỗng nhiên sáng lên ánh điện màu lam, thậm chí ở trong tối dưới ánh mặt trời âm trầm có cảm giác chói mắt, bị hàng rào điện bao vây Pull đến một tiếng động cũng không thể phát ra, người đã từ trên tường ngã xuống, vẫn không nhúc nhích quỳ rạp trên mặt đất.

Lehi kinh hoàng chạy tới, Tần Minh Hoàng cũng cau mày đi qua. Cô ngồi xuống xem xét, phát hiện Pull đã chết, chết hoàn toàn, cơ bắp thậm chí xương cốt đều bị nướng khô, có thể thấy hàng rào điện có bao nhiêu uy lực.

"Ối, trời ạ! Pull! Pull! Anh tỉnh lại, cứu mạng! Cứu mạng, ai có thể cứu anh ấy! Đừng làm em sợ, Pull!" Lehi khóc kêu, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, chạy vào trong phòng lấy ra máy truyền tin, dùng cái này có thể liên lạc người phụ trách căn cứ, nhưng mấy ngày nay đều không gọi được, hiện tại cũng vậy.

Cô ta cũng phát hiện Pull đã chết, nhưng không muốn chấp nhận. Tần Minh Hoàng không vạch trần, đi sang một bên, không nhìn cô ta tuyệt vọng kêu khóc.

Một người không thân chết ở trước mắt, tuy rằng lấy tính cách của cô thì không đến mức thương tâm, nhưng tâm tình cũng không tốt theo. Càng quan trọng hơn là chuyện này để lộ ra một chuyện, căn cứ này có âm mưu.

Nhìn qua hoàn cảnh bất ổn, kỳ thật cất giấu đủ loại nguy hiểm. Bọn họ thật sự đã hoàn toàn bị nhốt ở đây, nhất định có người nào ở sau lưng giật dây, không biết là xuất phát từ mục đích gì.

Cô bưng một chén bắp rang ngồi ở bên bờ hồ tự hỏi, hôm nay cô lấy từ tủ đông ra hai trái bắp ngô tự chế biến thành bắp rang, vừa rồi còn rất thơm, nhưng hiện không còn khẩu vị ngon nữa.

Tùy tay nhặt một viên ném vào trong ao.

Bắp rang nổi lềnh bềnh lấy một quy luật kỳ quái quay quay chuyển chuyển trên mặt nước. Mặt nước bình tĩnh nổi lên gợn sóng, dường như phía dưới có thứ gì bơi lội. Cô lập tức biết, con bạch tuộc biến sắc đó hiện ra ở trong ao.

Cô lại ném xuống một viên bắp rang, muốn biết nó có thể ăn hay không.

Phía sau bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân và tiếng gió, Tần Minh Hoàng trong tâm nói các người một người hai người đều có tật xấu, thấy người ngồi bên bờ hồ liền muốn đẩy người ta xuống nước.

Cô nghiêng sang bên cạnh, thấy Lehi xông tới, hét lên một tiếng muốn đẩy cô rớt vào trong nước.

Nhớ tới thủy quái bạch tuộc không rõ hình dáng trong nước kia, Tần Minh Hoàng lại thuận tay túm chặt Lehi kéo cô ta trở về. Nhưng Lehi mặt đầy nước mắt và hận ý, kêu to: "Vừa rồi mày nói tao sẽ bị điện giật chết, mày đã sớm biết có phải không?"

Nói rồi dùng tay cào mặt và mắt cô.

Tần Minh Hoàng bóp chặt cổ tay cô ta, kéo cô ta xoay người trên mặt đất, tay cũng phòng thủ sẵn.

"Người chị em, bạn trai cô đã chết, tôi cảm thấy đồng cảm sâu sắc, nhưng mà, phát tiết cảm xúc với người vô tội cũng không tốt." Cô gắt gao giữ Lehi đang giãy giụa, "Muốn giận chó đánh mèo người khác để phát tiết sự sợ hãi và bất an là bình thường, nhưng bảo bối à, tôi không phải người cô nên chọn, biết chưa?"

Thấy cô ta không giãy giụa nữa, Tần Minh Hoàng mới buông ra.

Người khóc lóc chạy đi, Tần Minh Hoàng có chút đau lòng mà nhìn bắp rang rơi đầy trên mặt đất, nhấc chân đá hết chúng nó vào trong ao.

Bắp rang bồng bềnh ở trên mặt nước biển thành một cái lốc xoáy xoay tròn, sau đó một viên lại một viên biến mất ở trong nước, chúng nó bị ăn hết.

Cũng tốt, như vậy cũng xem như không lãng phí.

Barry là người cuối cùng biết tin Pull chết, hắn nhìn thi thể cháy đen đó thì phát điên, khóc còn thương tâm hơn Lehi. Hai người đều đang khóc, làm Tần Minh Hoàng cảm thấy có phải mình quá máu lạnh hay không.

Bởi vì cô ở Tần thị nhìn người chết đã quen, bảo cô khóc là thật không khóc được.

Barry khóc không phải vì Pull, hắn và Pull quan hệ còn không tốt như vậy, hắn khóc là vì chính mình. nói không chừng tiếp theo hắn cũng phải chết ở chỗ này!

Mang theo tâm tình tuyệt vọng trở lại ký túc xá, Barry bỗng nhiên nghe được một đợt tiếng tích tích, đó là âm thanh của máy truyền tin trong căn cứ, từ người phụ trách đã mất liên lạc, hắn đã lâu chưa từng nghe thấy âm thanh này.

Phản ứng biết là ai, đôi mắt Barry bỗng nhiên sáng lên, nhào qua cầm lấy máy truyền tin, "A lô! Cứu mạng! Cứu mạng......"

Hắn nắm máy truyền tin, nghe thấy âm thanh bên trong, trên mặt mừng như điên và kích động đọng lại.

Cuối cùng, hắn hoảng hốt mà treo máy, trầm mặc một lát, trên mặt thần sắc từ do dự biến thành kiên định.

"Ta phải rời khỏi, ta nhất định phải sống sót rời khỏi nơi này!" Chỉ cần có thể sống rời khỏi căn cứ quỷ quái này, mặc kệ cái gì hắn cũng nguyện ý làm.

Người trong phòng điều khiển ngắt máy truyền tin trên tay, nhìn màn hình trước mắt cười ra tiếng.

Nếu nó đã lựa chọn ra người nó thích, vậy những người còn lại cũng chỉ có giá trị để làm thức ăn chăn mà thôi.

Nhìn sinh vật Không Hải mỹ lệ này, thật là thú cưng con người mà nó thích. Gã nhìn hình ảnh hiện trên màn hình, sinh vật lớn đó đang dùng cái vòi nhọn thô tráng chạm vào bắp rang trên mặt nước, nó đang "chơi đùa" cùng con người.

Gã tin tưởng, nó có tình cảm phong phú, giống như con người. So với con người nó càng thêm hoàn mỹ, trong một tháng nghiên cứu ngắn ngủi, gã đã phát hiện nó có cảm giác nhạy bén với hết thảy ngoại giới, đặc biệt là đối với sinh vật sống, bất kì thay đổi từ hơi thở nhỏ bé nào, nó đều có thể nắm giữ được.

Không hề nghi ngờ, nó có được năng lực cường đại, video nó cắn nuốt hai con cá mập còn đang ở trong bộ sưu tập của gã. Lúc bày ra năng lực cường đại, đồng thời nó lại tuyệt đẹp đến động lòng người như vậy.

Nhưng nó vẫn ôn thuần, đã lâu như vậy cũng chưa từng công kích con người sống chung quanh.

Gã đàn ông không rõ lắm, nó có thể phân biệt con người và động vật khác hay không, cho nên không ăn, hay là bởi vì nguyên nhân khác, gã vô cùng muốn biết điểm này.

Cách nó sống, phương thức sinh sôi nảy nở vân vân, hết thảy gã đều muốn biết! Giống như là giải mã bí ẩn, làm gã vô cùng hưng phấn.

___

Ban đêm, trong căn cứ càng thêm yên tĩnh. Trước đây còn có thể mơ hồ nghe thấy âm thanh Pull và Lehi chiến đấu hăng hái không dứt, hiện giờ chỉ còn lại sự trầm mặc hít thở không thông.

Barry từ ký túc xá của mình đi ra, hắn cầm dao, mang theo dây thừng, đứng ở trước cửa ký túc xá của Lehi, trên mặt đều là mồ hôi lạnh vì khẩn trương.

"Lehi, tôi không muốn giết cô, là ông ta yêu cầu, cô đừng có trách tôi. Tôi chỉ là, chỉ là muốn sống tiếp mà thôi, đừng trách tôi!"

___

Sáng sớm, Tần Minh Hoàng thức dậy chạy bộ, theo thói quen đi bên bờ hồ một vòng, đi đến bên cạnh cái hồ bên ngoài, cô dừng bước chân.

Người phụ nữ đang nổi trên mặt nước, xung quanh nước hồ hơi vấn đục, mang theo màu đỏ nhàn nhạt.

Tứ chi và mặt xanh trắng, ánh mặt trời sáng sớm chiếu xuống giống một khối gỗ mục không còn sức sống.

Cô yên lặng đi tới vớt thi thể lên. Tay cô xẹt qua dấu vết trên cổ và cổ tay trên thi thể Lehi.

Trong nước bỗng vang lên một tiếng động, sau đó lạch cạch một tiếng, có cái gì ẩm ướt đáp ở bên bờ hồ. Tần Minh Hoàng nhìn sang bên đó liền thu hồi ánh mắt, đứng dậy đi về ký túc xá.

Cửa ký túc xá bị đập vang, Barry mắt thâm đen đứng ở phía sau cửa, "Làm gì?"

Hắn nghe thấy người ngoài cửa kinh hoàng nói: "Barry! Barry, không ổn, Lehi cô ấy đã chết!"

"Chết thì chết, đừng phiền tôi!" Barry không khống chế được mà hô to. Nhưng ngoài cửa tiếng đập vẫn luôn không ngừng, như thể hắn không mở cửa thì vẫn luôn gõ tiếp như vậy, Barry bực bội mở cửa ra, "Mày đồ tiện....."

"Đùng!"

Cửa mới vừa mở ra một cái khe hở, Tần Minh Hoàng liền dùng lực đá văng ra, phía sau Barry bị cửa văng ra đập cho bay ngược ra té ngã trên đất, Tần Minh Hoàng nhào vào trong cửa, một chân đá về Barry muốn bò dậy, cũng nhanh chóng bó tay chân hắn lại, cột vào khung giường.

"Á...... mày làm...... mày làm cái gì..." Barry không ngờ tới, người phụ nữ này nhìn qua vừa không cao lại không mạnh mà lợi hại như vậy, hắn là một người đàn ông đến phản kháng đều không kịp đã bị người ta khống chế được.

"Lehi là anh giết?" Tần Minh Hoàng đá hắn một cước, "Không cần giảo biện, nơi này chỉ còn lại hai chúng ta, không phải tôi đương nhiên chính là anh."

"Để đảm bảo an toàn tính mạng, tôi trói anh vào đây, anh hẳn là không có ý kiến?"

"Không tao...." Không chờ Barry nói xong, Tần Minh Hoàng một cước sút vào miệng hắn.

"Anh hẳn là không có ý kiến."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net