31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng mười hai, sau khi Jeon Vương dẹp loạn Ảnh môn, mừng chiến thắng hồi kinh. Jeon đế hạ chỉ ngợi khen, ban thưởng ba tòa thành thuộc quyền sở hữu của Jeon Vương, thăng lên làm Jeon quốc công, quan viên đi theo người nào cũng được thăng cấp. Bộ khoái Kim Seok Jin có công dẹp loạn, thăng quan tứ phẩm, ban thưởng ngự tiền hành tẩu. Kim Seok Jin kiên quyết từ chối, Jeon đế hạ chỉ truyền Kim Seok Jin vào nội điện yết kiến.

"Hoàng Thượng vô cùng ôn hòa, ngươi khỏi phải cần để ý." Trong phủ Jeon Vương, Jung Kook hồi kinh trở về đang tự mình mặc triều phục nhìn thấy Seok Jin nghe được tin tức có chút bối rối, cười nói, "Không ngờ chúng ta mới vừa quay về kinh hắn liền triệu kiến ngươi. . . . . . Chắc có lẽ Woojin đã nói cho hắn, Jin, nếu lát nữa Hoàng Thượng có nói gì thì ngươi cũng đừng tức giận."

Seok Jin cũng nghĩ tới việc này, quả thức Woojin đúng là thị vệ Hoàng Thượng phái đi bảo hộ Jung Kook, vậy có bao nhiêu chuyện liên quan tới mình Woojin tất nhiên đều báo cáo. Nghĩ đến đây trong lòng bất an, Seok Jin biết rõ đương kim hoàng thượng rất sủng ái đứa cháu này, hắn sẽ đối đãi mình như thế nào? Có thể vì mấy lần mình đả thương Jung Kook mà dùng phương thức xử trí mình? Tuy nói mình không sợ chết, cũng không để ý đến hư danh, nhưng thân là bộ khoái, vẫn không hy vọng bị quốc luật xử trí a.

Jung Kook đương nhiên nhìn ra cậu đang băn khoăn, liên tục an ủi. Seok Jin len lén vào phủ nha trộm bộ khoái y, bên ngoài đã có Jung Kook canh gác cho cậu. Bọn họ đi liền mấy ngày, tối hôm qua mới vừa tới kinh thành, thật sự mệt mỏi mà ngủ gục trong xe ngựa, bởi vậy buổi sáng Seok Jin mới phát hiện mình ở trong một căn phòng vô cùng hoa lệ, hơn nữa phòng cậu kế bên phòng Jung Kook, nhưng gian phòng này bố trí. . . . . . quả thực cứ như là tẩm cung Vương phi.

Nghĩ đến đây, mặt Seok Jin đỏ lên, vội đem quần áo mặc. Quần áo này là may theo số đo của cậu, vốn rất thích hợp với mình, giờ đây mặc lại có vẻ lớn, quần áo bên trong có vẻ trống trải. Tay phải chân trái đong đưa có thể thấy được, Seok Jin nhìn vào gương đồng đau khổ cười, quần áo như trước, mà người đã thay đổi.

Ra phòng, Jung Kook đang đứng ở bên ngoài chờ cậu, thấy cậu nhãn tình hắn liền sáng lên: "Seok Jin nhà ta thật sự là mặc cái gì cũng đẹp! Chính là. . . . . ." Hắn thoáng nhăn mi lại, "Sao quần áo lại lớn như vậy, có vẻ ngươi rất gầy ——"

Jung Kook vội vàng đình chỉ, trong bụng tự mắng mình ngàn lần. Seok Jin nhìn hắn cười cười: "Lớn sao? Mấy tháng trước ta mặc bộ quần áo này cũng thật vừa vặn."

Jung Kook nhớ tới lần đầu tiên mình gặp bộ dáng của Seok Jin, giờ nhìn lại người yêu trước mắt, thật là khó có thể so sánh. Lúc trước Seok Jin hăng hái tiêu sái tự nhiên, bây giờ gầy yếu tàn tật, thần sắc hiên nét buồn. Trong thoáng chốc Jung Kook đau lòng đến tột đỉnh, đầu ngón tay hơi hơi phát run.

Là ta, là ta hại Jin, ta làm cho người mình yêu biến thành như vậy, gầy yếu không hề có sức sống. . . . . . Jin thật bất hạnh, mỗi một điểm đều là do ta tạo thành, vết thương trên tay Jin chân của Jin. . . . . . mọi tứ đều bù lại không được, cho dù ta có xoay chuyển trời đất, nhiều lắm cũng chỉ chữa ngoài da, mà vết sẹo tạo thành đã sớm khắc sâu tâm linh.

Huống chi ngay cả thân thể Jin ta cũng chưa điều trị tốt. . . . . . Như vậy cũng dám nói mình thương Jin, thật sự là vớ vẩn.

Jung Kook nhìn Seok Jin chằm chằm, trong lòng suy ngĩ phải cố làm sao mà dưỡng Seok Jin mập thành trư thì mới được thôi. Thẳng đến Seok Jin thấy hắn cứ ngẩn người quá lâu, lại sợ Hoàng Thượng chờ nên vội thúc giục Jung Kook, lúc này hắn mới tỉnh.

"Ngươi không cần lo lắng, cho dù đợi tới sáng mai Hoàng Thượng cũng sẽ không trách tội ngươi đâu." Jung Kook nhẹ nhàng nở nụ cười, "Ta để cho lão chờ một câu thôi mà đợi mười năm, chỉ có vài ngày thì lão làm sao mà chờ không được?"

Trong lòng lẩm bẩm: Thúc phụ, ta tha thứ người. Hy vọng người cho ta một ít vận khí, mười năm hai mươi năm gì cũng cho ta để ta lấy lòng người này, thứ lỗi ta.

Nhưng cuối cùng so với ngươi ta hạnh phúc hơn rất nhiều, vì người vẫn còn sống, bởi vậy ta vĩnh viễn có hi vọng. Có mắc sai lầm lớn thì vẫn được tha thứ.

Nghĩ đến như vậy, kỳ thật người tàn nhẫn nhất chính là phụ thân đi.

Jung Kook thầm nghĩ.
..................

Tuy nhiên Jeon đế không có ở chính điện triệu kiến bọn họ mà là ở tẩm cung. Bất quá tẩm cung cách chính điện quá gần, đi một lát là đến. Seok Jin thấy có chút kỳ quái, trong ấn tượng của cậu tẩm cung hoàng đế hẳn là được đính ngọc lúc bảo, mái ngói vô cùng hoa lệ, vả lại hậu cung ba nghìn còn được xây cả một tòa riêng, mà tẩm cung Jeon đế chính là một tòa thiền điện hiu quạnh nằm cạnh chính điện. Tuy rằng kiến trúc trong hoàng cung không phải đơn giản, nhưng tẩm cung này coi như là một đường đi tới khó gặp mộc mạc.

"Thúc. . . . . . Hoàng Thượng nguyên bản có nhất Hậu tam phi, hơn mười năm trước hoàng hậu bị phế, tam phi cũng bị đưa vào lãnh cung, rồi sau đó theo lệnh vua ban hậu cung không tuyển chọn thêm phi tần." Jung Kook nhìn ra sự nghi hoặc của Seok Jin, chậm rãi nói, "Hoàng Thượng vì phương tiện nên ở bên cạnh chính điện. Từ các triều đại trước, có lẽ Hoàng Thượng này là người giản dị nhất. . . . . ."

Hắn dừng một chút, nói: "Kỳ thật có chuyện cũng không có gì giấu diếm, cả đời Hoàng Thượng chỉ có yêu một người, sau khi người nọ mất, một nửa của lão cũng chết theo."

Seok Jin sửng sốt: "Ta chưa bao giờ nghe nói qua có một nữ tử như vậy." Theo lý mà nói, có thể được Hoàng Thượng lưu luyến si mê như vậy thì cũng đã nghe dân gian truyền tụng rồi chứ.

"Không phải nữ tử." Jung Kook nghiêng đầu đi, lộ ra một tia xấu hổ, "Tuy nói trước kia Jeon gia không theo truyền thống, nhưng đã trôi qua hai đời thật ra chuyện này cũng bình thường. . . . . ."

Seok Jin lập tức hiểu được, mặt liền đỏ. Da mặt cậu mỏng, nên cũng biết xấu hổ không hỏi nữa, chỉ lẳng lặng đi theo phía sau Jung Kook vào thiền điện.

Thiền điện hoàn toàn trái ngược bức tranh tô vẽ hoàng cung mạ vàng, nhìn vào bên trong điện là một mảnh trắng thuần khiết, như đặt mình vào giữa băng tuyết. Trong điện có một cái bàn được chế tạo từ gỗ, thoạt nhìn có chút cũ, hiển nhiên là đã sử dụng qua nhiều năm. Trong Thiền điện chỉ có hai người, hầu hạ bên ngoài hiển nhiên là công công, mà mặc áo choàng minh hoàng đứng đưa lưng về bọn họ hẳn đó là Jeonn đế .

Jeon đế đang ngắm một bức tranh treo trên tường, người nhìn hết sức chăm chú, Jung Kook và Seok Jin vào gây chút tiếng động khiến người bừng tỉnh. Seok Jin đang muốn quỳ xuống thăm viếng, Jung Kook lôi kéo cậu, cao giọng nói: "Thần Jeon Jung Kook và Kim Seok Jin yết kiến!"

Nói là yết kiến, nhưng giọng điệu có vẻ ít cung kính. Jeon đế nghe giọng hắn quay đầu, nói: "Jung Kook con đã đến rồi? Mau ngồi." Nói xong ngón tay chỉ về chiếc ghế dựa.

Jung Kook nhíu mày: "Chỉ có một cái ghế dựa?"

Jeon đế sửng sốt, lập tức tỉnh lại: "Để trẫm tìm thêm một cái nữa."

Seok Jin há hốc mồm, cho dù Hoàng Thượng có bình dị gần gũi cách mấy thì cũng không thể hạ mình như thế này chứ? Mà bản thân Jung Kook còn không chịu nhúc nhích, vả lại còn không biết thẹn. Cho dù không đề cập tới thân phận hoàng đế của người trước mắt này, nhưng thân là đến bái phỏng vãn bối, sao lại có thể khiến cho trưởng bối động thủ được?

Nghĩ đến đây, Seok Jin vội vàng đứng dậy đi ngăn cản Jeon đế: "Hoàng Thượng, để ta. . . . . . Để thảo dân đến lấy." Nói xong cầm lấy cái ghế dựa, thầm vận nội lực, ghế dựa bay đến bên Jung Kook. Jeon đế quay đầu cười với cậu: "Làm phiền."

Tướng mạo Jeon đế vô cùng phi phàm, mặt mày có chút tương tự Jung Kook, tuyệt mỹ như hắn. Hai bên thái dương của người đã hoa râm, mi tâm hiện vài nếp nhăn, thật không tương xứng với tướng mạo người. Seok Jin thầm ngưỡng mộ thiên nhan, bất quá cậu cũng không có ràng buộc bởi luân thường đạo lý gì về quân thần phụ tử, cũng không phải sợ hãi hoặc khẩn trương. Ánh mắt vừa đảo qua nơi vừa rồi Jeon đế xem bức họa kia.

Khi nãy Jeon đế đã che mất bức tranh nên bởi Seok Jin cũng không biết bức tranh vẽ cái gì, giờ mới nhìn thấy rõ ràng, Seok Jin không khỏi chấn động, suýt nữa hô lên.

Bức tranh được vẽ nhàn nhạt bằng vài nét bút thảo một Bạch y nhân đứng nghiêng người, tướng mạo tuyệt lệ, chính xác là Jung Kook.

Seok Jin lập tức nghĩ đến lời Jung Kook vừa mới nói khi nãy, chợt trong đầu hiện lên ý nghĩ: chẳng lẽ Hoàng Thượng yêu cháu mình? Nghĩ đến đây trong lòng cậu như bị chận bởi vật gì, cảm giác rất khó chịu. Nghĩ lại Jung Kook nói người nọ đã sớm qua đời, chẳng lẽ. . . . . .

Jung Kook nhìn thấy ánh mắt Seok Jin chớp động, sợ cậu hiểu lầm, vội vàng nói: "Jin, ngươi xem người trên bức ảnh kia giống ta không? Đó là gia phụ."

Seok Jin buồn cười: "Là ngươi giống lệnh tôn mới đúng đi."

Jung Kook thấy Seok Jin tươi cười, cả người liền ngây ngốc. Đáy lòng dâng lên thỏa mãn thật lớn, nghĩ tới nụ cười này là dành cho mình, là bởi vì lời nói mới rồi của mình mà hiển lộ ra, tim hắn đập không khỏi gia tốc, thân thể thậm chí có chút nóng lên, nếu không phải đang ở thiền điện, trước mắt lại có Jeon đế, hắn lập tức liền nháo đến bên Seok Jin hôn lên nụ cười tươi này.

Bất quá trong lòng hắn cũng có chút lo lắng, vì thế thì thầm bên tai Seok Jin: "Ách. . . . . . Từ nhỏ Hoàng Thượng và cha ta cùng nhau lớn lên, sức khỏe của Hoàng Thượng không tốt nên cha ta rất chiếu cố hắn. Hai người ở chung với nhau cả một khoảng thời gian dài, vì thế Hoàng Thượng. . . . . . ờ, ngươi cảm thấy ghê tởm sao?"

Seok Jin hơi nhíu mi nhìn Jung Kook: "Ghê tởm?"

"Bọn họ là . . . . . huynh đệ, cái kia. . . . . ." Jung Kook chưa bao giờ để ý người khác thấy mình thế nào, nhưng không thể nào không thèm để ý đến sự suy nghĩ của Seok Jin, sợ Seok Jin giống những người khác cảm thấy ghê tởm —— vì hắn biết địa vị của mình ở trong lòng Seok Jin rất thấp, nhưng cũng không thể vì mỗi cái nguyên nhân mà đầu hàng a.

Seok Jin nói: "Tay áo đều chặt đứt, còn nói gì tới việc có quan hệ huyết thống hay không à?"

Jung Kook đã quên Seok Jin xuất thân từ đâu, trong lòng hắn cũng không để ý tới quy phạm luân lý gì hết, trong mắt hắn việc nam nam và nam nữ bất đồng nhưng nam nhân cùng nam nhân chỉ không sinh ra đứa nhỏ thôi, bởi vậy lại càng không tồn tại vấn đề quan hệ huyết thống. Jeon đế nghe được cậu nói, chấn động toàn thân, đau khổ cười rộ lên.

"Jung Kook, xem ra con so với trẫm may mắn hơn." Jeon đế mở miệng nói, đáy mắt là tràn đầy ưu thương, "Nếu người kia có một nửa thông suốt như người yêu con. . . . . ."

"Người vẫn không hiểu cha ta." Jung Kook lắc đầu, "Người cho rằng cha ta chính là loại người để ý thế tục sao? Ngay từ đầu người đã sai lầm rồi, chỉ có tính tình cha ta không độ lượng giống Jin y." Thầm nghĩ Seok Jin khoan dung độ lượng như vậy đến nay còn chưa có tha thứ mình, còn đối với tính tình của cha có cừu tất báo oán mà thể tha thứ thì quả thật là gặp quỷ a.

Sắc mặt Jeon đế thoáng chốc trắng bệch, Seok Jin có thể nhìn thấy hắn đang run, cảm thấy không đành lòng, huých huých Jung Kook. Jung Kook quay đầu gặp ánh mắt khẩn cầu của Seok Jin, trong lòng nóng lên, nắm lấy tay cậu, chậm rãi mở miệng nói: "Trong đầu cha ta cũng không có ý tưởng gì về tình ái, nếu người bắt buộc sẽ khiến cha nghĩ người chỉ muốn ham dục, kỳ thật cha luôn coi trọng người nhất. Nhưng bởi vì người luôn bắt buộc, nên từ nay về sau cha không thể tha thứ ngươi. . . . . . Thúc phụ yêu cha ta chính là như vậy, khi người đem cha cuốn vào thế tục, cũng chính là lúc cha rời khỏi người. Có lẽ hiện tại người sẽ hối hận, sẽ nghĩ lại quả thật làm huynh đệ đã đủ. Nhưng lúc đó mỗi ngày người đối mặt cha không chút để ý, người biểu lộ ra nỗi thống khổ, hận không thể lập tức đem cha biến thành của mình. Cho nên, từ đầu tới cuối người không có đường khác để đi."

Jeon đế cúi đầu, hai tay nắm chặt, mơ hồ có thể nhìn tơ máu lộ ra. Giọt nước mắt trong suốt chậm rãi rơi xuống, dần dần thấp trên bàn khăn trắng. Một lát, giọng người truyền đến: "Jung Kook, con thật sự tha thứ ta thật không?"

Jung Kook lắc đầu, sau đó hiểu Jeon đế đang cúi đầu không thấy động tác của mình, vì thế mở miệng nói: "Ta không thể tha thứ người."

Seok Jin nhíu mày, tuy rằng vẫn không rõ ràng lắm gút mắt giữa bọn họ nhưng tới tình huống này mà Jung Kook còn như vậy, thật sự có chút vô lý, vì thế nói: "Jung Kook, ngươi. . . . . ."

"Người có biết cha ta vì cái gì mà nói nhất định ta phải tha thứ người, nếu ta không nói tha thứ thì cho dù người có chết cha cũng sẽ không tha thứ người à?" Jung Kook siết chặt tay hơn, ngón tay nhẹ nhàng cọ cọ ngón tay Seok Jin, "Cha đúng là vẫn không đành lòng để người cùng chết nên mới đem ta phó thác cho người. Đương nhiên tình cảm nhợt nhạt như cha ta người cũng không biết, đôi khi còn sống so với chết lại càng thống khổ —— phải nói là chỉ có còn sống mới có thể cảm nhận sâu sắc nỗi thống khổ, đã chết thì cái gì cũng không có cảm giác."

"Ta lại không hiểu người ấy bằng con." Trong giọng nói của Jeon đế mang theo nghẹn ngào, dựa lưng vào ghế, đôi vai khẽ run. Jung Kook nhẹ giọng nói: "Kỳ thực lúc trước ta gặp được Seok Jin, ta cũng không hiểu. Ta chỉ biết Jin đạm mạc, không biết Jin chung tình. Cho đến khi ta yêu Jin, ta mới dần dần hiểu được tâm tình của Jin." Hắn cười cười, "Đương nhiên, tình huống của ta cùng cha ta hoàn toàn tương phản, có lẽ ngay từ đầu, ta so với tình huống của người thì sớm đã hỏng bét."

Seok Jin nghe được đề tài xả đến trên người mình, không khỏi quýnh lên. Jeon đế cũng đã ngẩng đầu lên, trên mặt mang theo chút lệ, ánh mắt lại vô cùng sắc bén, quan sát Seok Jin. Cuối cùng nhẹ nhàng cười: "Bổ thiên thảo hai tháng nẩy mầm, trẫm sẽ phái người đi hái. Jung Kook, hy vọng vận may con sẽ hơn trẫm."

Người quay đầu đi ngắm bức họa kia, tay trái đặt tại ngực, tay phải nhẹ nhàng chạm vào nó: "Mingyu, ngươi tha thứ ta sao? Ta sẽ không tìm cái chết, ta sẽ sống để chiếu cố Jung Kook. Ngươi nói cho ta biết ngươi tha thứ ta được không? Ta đã quá mệt mỏi . . . . . ."

"Ta tha thứ ngươi." Phía sau vang lên một thanh âm, bao phủ cả một vùng yên tĩnh. Jeon đế nở nụ cười, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Jung Kook, sau đó tầm mắt dừng trên người Seok Jin: "Kim công tử, cám ơn ngươi."

"Thần?" Seok Jin khó hiểu.

"Nếu không phải ngươi, Jung Kook làm sao sẽ nói ra lời này? Nó luôn luôn lãnh khốc và bốc đồng, mặc kệ người khác nghĩ như thế nào." Jeon đế cười nói, "Vả lại trẫm tất nhiên phải cảm tạ ngươi, nếu không nhờ ngươi, trẫm sợ là có chết cũng không dám đi gặp Mingyu."

Seok Jin có chút xấu hổ, Jeon đế tiếp tục nói: "Ngươi có công tiêu diệt Ảnh quân, trẫm đã phong tước nhưng ngươi lại khước từ, vậy trẫm nên làm thế nào cảm tạ ngươi. . . . . . A, như vậy đi, trẫm giúp ngươi báo thù, đem người hại ngươi bắt vô tù, giam cầm hắn, được không?"

Seok Jin cứng họng, thầm nghĩ người hại ta như vậy. . . . . . Kia không phải Jung Kook sao? Lại nghe Jung Kook cao thanh nói: "Tạ ơn Hoàng Thượng ân điển."

Jeon đế gật gật đầu: "Kim bộ khoái, mời ngươi đem phạm nhân áp giải hình bộ thẩm vấn."

"Thảo dân lĩnh chỉ. . . . . ." Seok Jin vẫn không nghĩ tới, lại nghe Jeon đế ban chỉ bọn họ rời đi, vì thế đứng dậy cáo từ. Quay đầu thấy Jung Kook cười đến vui vẻ, trong lòng cảm thấy thật kỳ quái. Vì thế ra thiền điện cậu liền hỏi Jung Kook: "Vì sao Hoàng Thượng giam ngươi mà sao ngươi lại cao hứng như vậy?"

"Vương tử phạm pháp đều đồng tội thứ dân. Ta lạm dụng hình phạt riêng đối với ngươi, mạnh mẽ giam cầm, còn có. . . . . . xâm phạm. . . . ." Jung Kook chần chờ một chút, chọn cách nói ôn hòa nhất để thuyết pháp. Thì ra là như thế, Seok Jin đã đỏ mặt một trận, nghiêng đầu đi. Jung Kook nhớ tới tình cảnh trước đây, cũng mê muội, một lát sau rồi nói tiếp: "Bất quá hình bộ thượng thư nhận thức ta, à, vậy nên dịch dung một chút đi. Đáng tiếc Lee Sam không có ở đây, bằng không ta nhờ lão hỗ trợ. Ta tự làm chỉ có thể qua loa một chút. . . . . . Tên cũng phải sửa, công văn viết tên Jeon Jeon là được. . . . . ."

Vừa nói hắn vừa xuất ra vài thứ cất trong ngực, ở trong cung tìm một chỗ không người rồi dịch dung. Seok Jin trợn mắt há hốc mồm, Jung Kook quay đầu hỏi cậu: "Đúng rồi, phán ta tội gì là thích hợp đây? Seok Jin, ngươi nghĩ xem. . . . . . năm năm có đủ không? Hay đánh một trăm trượng thế nào?"

Seok Jin ngốc tại chổ.

Tới hình bộ, thật ra hết thảy đều rất đơn giản, công văn giao tiếp, nhốt. Seok Jin vốn là bộ khoái, những chuyện này đều làm thành thục, chính là liên tiếp hỏi Jung Kook hắn làm cái gì hắn cũng không trả lời, Seok Jin mơ hồ cũng biết ý tứ của hắn, nhất thời luống cuống. Jeon đế hạ chỉ phong Seok Jin ở trong triều đình, hình bộ thượng thư nghe qua danh Kim Seok Jin, thực khách khí chiêu đãi cậu. Bất quá sự vụ bận rộn, ngồi không bao lâu liền xin lỗi đi xử lý chính vụ, trong lúc đó, Seok Jin do dự cũng không có nói cho hắn biết thân phận của Jung Kook.

Bất quá Seok Jin nghĩ lại, Woojin luôn đi theo bên cạnh Jung Kook nên sao có chuyện để cho Jung Kook gặp chuyện không may, vì thế quay về Jeon Vương phủ. Trên đường Jung Kook nói con dấu Jeon Vương nằm trong một kết cấu ngầm ở ngăn tủ thứ hai tại phòng của Seok Jin, chuyện Jeon Vương phủ làm phiền Seok Jin trước thay hắn xử lý.

Seok Jin tâm loạn như ma, nghĩ hẳn là Jeon Vương phủ cũng không có chuyện gì quá lớn, cùng lắm thì giao cho Choi Il – Lee Sam – Jimin bọn họ là được, nên liền đáp ứng. Hơn nữa Jung Kook sẽ không bị giam lâu ở ngục, ngồi vài ngày sẽ xuất hiện —— kỳ thật thù hận trong lòng mình sớm đã phai nhạt, hắn cần gì phải làm vậy.

Seok Jin nghĩ nghĩ như thế, nhưng sự thật lại làm cho cậu phải giật mình—— công văn đưa tới Jeon Vương phủ không ít, phần lớn là lục bộ ba tỉnh trình đến, cần phải Jung Kook thẩm tra và ấn công văn. Công văn như vậy dĩ nhiên Seok Jin không dám xử lý, đi thương lượng với những người quen biết, bọn họ đều nói nếu Vương gia giao cho Kim công tử thì mọi chuyện đều do Kim công tử xử lý.

"Không phải ở trong triều Jeon Vương gia cũng chẳng phải làm chức vụ gì sao? Tại sao lại phải phê duyệt công văn nặng như vậy?" Seok Jin cảm thấy kỳ quái, cậu biết Vương gia cũng chỉ là hữu danh vô thực, Jung Kook cũng không có quan hàm, theo lý mà nói Vương gia thuộc loại chức quan nhàn tản nhất, như thế nào lại cần phê duyệt? Những công văn này đều do Hoàng Thượng xử lý mới phải, hơn nữa. . . . . Jeon Vương gia mới từ chiến trường trở về, cho dù hắn có phê duyệt thì cũng không nên dồn dập vậy chứ?" Hành động này là hướng về phía mình, hay là có ý khó xử?

Lee Sam – Jimin nhìn nhau, đều cười khổ: "Chính sự trong triều, thật ra có một nửa là từ Vương gia xử lý. Cho dù Vương gia ở Jeollabukdo, thì cũng phải xử lý chuyện phía Nam. . . . . . Jeon đế chỉ có hữu tướng, tả tướng kỳ thật đều chính là Vương gia. . . . . ."

Seok Jin nhíu mày: "Những công văn này ta xử lý không nỗi, bằng không giao cho các ngươi?"

Hai người lắc đầu như trống: "Vương gia đã bàn giao cho Kim công tử ngươi làm thì do ngươi xử trí. Chúng ta cũng không có đủ năng lực này."

Seok Jin thầm nghĩ thì ra đây là bức ta, tức giận nổi lên, ta sẽ không chịu thua mà chủ động cầu ngươi, ngươi dùng quốc gia bức ta, ta chỉ làJeonĩnh Ngạn đế đang chờ mình mềm lòng, chờ mình chủ động tha thứ Jung Kook, nhưng ép mình, đem quốc gia pháp quy làm như trò đùa sao?

Cậu cố tình không cho bọn họ như ý.

Dù sao Seok Jin cũng thông minh, tuy rằng địa vị bộ khoái hơi kém, coi như là quan viên triều đình. Có thể xử lý thì mình xử lý, không rõ thì chạy đến các phủ đi cầu giáo thương lượng. Mọi chỗ đều biết trước mắt cậu là người tâm phúc của Jeon Vương, dù không biết Jeon Vương gia tại sao lại không ở quý phủ mà đem sự tình giao cho người này, nhưng vẫn tận tâm chỉ bảo. Như vậy hơn mười ngày sau, năm mới cũng đến gần.

Vị quận chúa Jeon Somi từ Jeollabukdo đi vào Jeon Vương phủ, ngay khi nhìn thấy Seok Jin thì lúc này sắc mặt trở nên rất khó xem. Seok Jin thủy chung vì lúc trước nàng cứu giúp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net