Chương 5: Sốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kwang Soo đứng câm lặng nhìn thi thể nằm sấp trên nền đất trắng nay đã bị nhuốm đỏ bởi dòng máu thẫm từ thái dương chảy xuống.Thi thể người đàn ông nằm trên nền đất lạnh nhắm nghiền mắt như ngủ....khiến anh không thể không chạnh lòng.

Park Ho Nam 45 tuổi....là một cảnh sát không ưu tú nhưng cũng không hề có một vết nhơ trong hồ sơ.Trông anh ta trẻ hơn tuổi thật rất nhiều,hơn nữa khuôn mặt lại vô cùng đẹp trai với sống mũi thanh mảnh,còn độc thân chưa lập gia đình!Tại sao lại chọn cho mình con đường tàn khốc như thế này?Những người kia rốt cuộc đã gây ra thù oán gì,tại sao lại nhẫn tâm ra tay tàn độc như thế?Và rút cuộc tại sao lại chọn cách này để giải quyết vấn đề?Chẳng phải là anh hùng....mà là hèn nhát!Một người dám làm,dám gây ra chuyện mà lại không dám chịu!Như vậy là hèn nhát!

Nhưng Kwang Soo không tin anh ta là một kẻ hèn nhát!Kẻ mà dám thách thức cánh sát,điềm nhiên không chốn chạy mà ngồi chờ cảnh sát như anh ta thì không thể là một kẻ hàn nhát.Hơn nữa gương mặt của anh ta quá bình thản,Kwang Soo không nhìn thấy bất cứ nét sợ hãi nào trên gương mặt kia,đôi mắt nhắm nghiền đó.....tại sao lại có thể bình thản như vậy?Đó là gương mặt của một kẻ sợ hãi vì tội danh cấp độ 1 ư?

_Vậy là vụ án giải quyết xong!Kết luận: Kẻ giết người lao từ trên tầng cao xuống tự tử!_Ji Hyo đứng dậy khỏi hiện trường vụ án và vươn người lên dãn cơ xương,tháo đôi găng tay cao su ra khỏi đôi tay.

_Là kẻ tình nghi!_Kwang Soo không nhìn cô mà nhẹ hẫng nói,đôi mắt cậu nheo lại.

_Lại cái gì nữa đây Kwang Soo?Không phải quá rõ ràng rồi sao?Hắn ta sau khi bị cảnh sát thẩm vấn,do sợ hãi phải đối mặt với tội danh của mình mà đã lao từ trên tầng cao của tòa nhà xuống dưới đất nhằm tránh tội dẫn đến thiệt mạng!Còn có thể cái gì khác nữa vậy Kwang Soo?_Ji Hyo cau mày nhìn Kwang Soo và lớn tiếng,cô quá mệt mỏi với cái kiểu lúc nào cũng nghĩ một thành hai của Kwang Soo rồi!

_Chị.....chị nghĩ mà xem!Cậu ta làm cảnh sát được bao nhiêu năm rồi?Là 20 năm rồi đấy chị!Chẳng lẽ cậu ta không tự biết lúc đó đang ở độ cao bao nhiêu hay sao?Chẳng lẽ cậu ta không biết nếu sảy chân ngã xuống sẽ dẫn dến cơ sự gì hay sao?Tại sao lại chọn phương án này?Nếu muốn thoát thân tại sao không làm một cách đơn giản là bắt cóc chị rồi uy hiếp Jong Kook huynh và Gary huynh rồi lên xe cảnh sát bỏ trốn!Đến nơi nào đó thả chị xuống hoặc mang chị theo luôn!Tại sao phải chọn cách tệ nhất như thế này?_Kwang Soo nóng giận lên tiếng,lần đầu tiên trong đời cậu lớn tiếng với Ji Hyo.

Ji Hyo cũng bị vẻ mặt của cậu làm cho sợ hãi.Cô khựng lại một chút.....lời Kwang Soo nói không phải là không có căn cứ!Lúc đó thật sự trong phòng chỉ có cô và hắn,đối với một người như hắn ta,việc khống chế cô không có gì là khó!Nhưng hắn lại mở cửa sổ lao ra ngoài trước mắt cô như vậy....khiến cho Ji Hyo không kịp phản ứng,chỉ kịp hét lên một tiếng thất thanh mà thôi!

Cô không phải là một cảnh sát vô trách nghiệm!Nếu là một người vô trách nhiệm thì không bao giờ cô lựa chọn vào công việc pháp y đòi hỏi tính cẩn trọng như thế này.Nhưng cho dù cô có cố gắng tỏ ra mình mạnh mẽ thế nào,cho dù cô có thật sự cứng cỏi đến đâu thì rút cuộc cô vẫn chỉ là một cô gái,cũng biết đau biết sợ!Trong khi những cô gái khác lên mạng tra thông tin về những màu son môi đẹp,những dòng son thượng hạng thì cô cần mẫn rửa những tử thi không còn nguyên vẹn bằng focmandehit;khi những cô gái khác dạo phố mua sắm giầy dép quần áo thì cô chăm chú ngâm vào bình axit những nội tạng người;khi những cô gái khác hẹn hò bạn trai thì cô một mình trò chuyện cùng xác chết!Thử hỏi ngày  nào cũng nhìn thấy những cỗ xác bị lột trơ thịt đỏ au rỉ máu như thế này.....cô không phải thần kinh thép thì cũng phát điên!

_Ji Hyo là bác sĩ pháp y,đương nhiên không thể rõ về chuyên ngành tâm lý tội phạm như cậu!Làm sao cậu phải lớn tiếng với cô ấy như vậy?

Gary từ phía sau cau mày trách Kwang Soo.Nhìn Ji Hyo giật mình sượng sùng vì bị Kwang Soo trách mắng anh không thể không cầm lòng mà bênh vực cô.

_Là tại tôi nóng vội!Xin lỗi mọi người!Tôi đưa tử thi về Sở trước!

Ji Hyo không màng tới lời nói của Gary mà chỉ lạnh giọng nói một lời rồi bước đi,bỏ lại Kwang Soo đằng sau.Kwang Soo thở dài....cậu biết cô giận mình nhưng cậu không nói lại một lời,có lẽ cứ để cô giận như vậy!Mất lòng trước nhưng sẽ được lòng sau!

_Cậu không thể nhẹ nhàng hơn được sao?Dù biết việc phá án như cứu hỏa,nhưng cô ấy là con gái!Lại là cô gái duy nhất trong nhóm chúng ta,cậu nặng lời như vậy giải quyết vấn đề gì cơ chứ?

_Em xin lỗi!_Kwang Soo lạnh giọng nói và  ngồi xổm xuống đất,ngước mắt nhìn lên tầng nhà nơi nghi phạm gieo mình xuống....đắn đo suy nghĩ hồi lâu nhưng vẫn không thể nghĩ ra được rút cuộc lý do tại sao nghi phạm lại làm như vậy!

_Đang suy nghĩ gì vậy Kwang Soo?

Kwang Soo ngước lên,thuận tiện đón được ánh mắt Jong Kook nhìn mình.Trong lòng cậu ấm áp lạ,Kwang Soo nở một nụ cười tươi rói chói mắt,dưới ánh nắng lấp lánh lên.Cậu đứng lên,lập tức dáng người cao vươn dài hơn hẳn Jong Kook,rồi khẽ giọng nói.

_Là em suy nghĩ xem tại sao nghi phạm lại tự vẫn như vậy!

_Vậy nghĩ ra chưa?_Jong Kook hỏi Kwang Soo.

_Vẫn chưa!Công việc thì dậm chân tại chỗ....đã thế còn làm cho Ji Hyo nona tự ái bỏ về Sở trước rồi ạ!_Kwang Soo đau khổ nói,thở dài đánh thượt.

_Thôi cố lên đi!Đằng nào cũng vậy!Em cứ về nhà trước đi!Anh cùng Gary qua nhà nghi phạm điều tra xem có thu thêm được bằng chứng nào nữa không!Rồi khi đó chúng ta tính tiếp!_Jong Kook nhìn theo dáng đi của Ji Hyo,bật cười rồi vươn tay vỗ vỗ vào vai Kwang Soo,gật đầu nói.

_Thời hạn phá án sắp hết mà em không làm được gì thế này.....thật sự thấy hổ thẹn!_Kwang Soo buồn bã nói,thở dài.

_Nói vậy khác gì chửi cảnh sát chúng tôi là kẻ vô dụng!Em đụng chạm đó Kwang Soo!_Jong Kook nhướn mày lên và vờ như tức giận mắng.

Kwang Soo mỉm cười hiền lành vì câu nói của anh,rồi cậu gật gật đầu dợm bước về phía chiếc xe ô tô cà tàng của mình.Cậu cũng cần về nhà một chút....cần về nhà nghỉ ngơi!

...................

Kwang Soo thò tay vào gói Chips & Chips khoai tây to gấp bốn lần gói khoai bình thường,vốc ra một vốc khoai tây miếng tròn và nhét vào cái miệng há rộng của mình.Những vụn bánh rơi lả tả xuống người cậu và Kwang Soo phủi bừa xuống sàn nhà,tay trái cầm điều khiển,tay phải bốc khoai tây.Kwang Soo gắn chặt mắt vào màn hình vô tuyến,vừa ăn vừa xem.Cậu bấm nút theo phản xạ và ăn và ăn.....rồi dừng khựng lại,bàn tay cho vào trong gói Chips khoai tây cũng khựng lại.

Cậu gắn chặt mắt vào màn hình vô tuyến.Trên đó đang chiếu bản tin thời sự.....trên bản tin là thông tin về vụ án nghi phạm nhẩy lầu tự tử ngày hôm nay.

Kwang Soo vội vàng đặt gói Chips & Chips xuống bàn và lao đi tìm một chiếc bút và một tờ giấy.Cậu quệt miệng của mình và bấm bút,bắt đầu ghi ghi chép chép một sơ đồ gì đó.Ngoài bút cứ liên tục liên tục di chuyển trên giấy với những nét hoạch định ương ngạnh.Kwang Soo cau mày lầm bầm gì đó,rồi ngẩng lên một chút.....rồi lại cúi xuống hí hoáy viết....cứ thế cứ thế lập đi lập lại không biết bao nhiêu lần,rốt cuộc cuối cùng cậu viết một dòng chữ trên giấy,rồi khoanh tròn lại thật đậm.Kwang Soo đặt vội cây bút xuống,chạy ra ngoài cửa thuận tay khoác tạm chiếc áo dày vào,xỏ giầy và ra khỏi nhà.

Trên tờ giấy,chữ được cậu khoanh tròn lại chính là : "CƯỠNG ÉP"!

...............

Kwang Soo lái xe phăm phăm đến nơi xảy ra án mạng lần đầu tiên,trong lòng vừa lo lắng vừa khấp khời mừng....cậu thật sự khá tin vào sự suy luận lần này của mình....vì thật ra cậu cũng không thể tin vào điều gì khác được nữa!

Cậu là người khác tin vào nhân duyên....tất cả những chuyện xảy ra trên đời....đều có nhân quả,đều thuộc vào chữ tùy duyên!Nếu như hôm nay cậu không xem bản tin đó,nếu như đài truyền hình NBS không phát bản tin đó....thì có lẽ bây giờ vụ án của cậu vẫn rơi vào bế tắc như thế,vẫn không thể tìm ra ánh sáng cuối đường hầm.

Kwang Soo tại sao lại đi một mình mà không gọi Jong Kook hay Gary huynh đi cùng,chính là muốn chứng tỏ bản thân mình cho các huynh và nona xem rằng....cậu không đơn giản chỉ là một cậu giảng viên tâm lý trói gà không chặt!Cậu cũng muốn làm cảnh sát,cũng muốn đóng góp công sức,cũng muốn một lần được đổ máu như Gary!Cậu chán việc suốt ngày ngồi văn phòng bên đống bằng chứng rồi vắt óc suy nghĩ rồi,cậu muốn chiếc áo sơ mi của mình không đóng thùng ngay ngắn từ trên xuống dưới khi về nhà cũng như lúc bước ra....cậu muốn được một lần thật sự đi điều tra tội phạm!

Chiếc xe cà tàng của cậu đỗ xịch một cái rồi im re,Kwang Soo tháo dây an toàn rồi bước xuống,đóng cửa xe lại.Cậu ngó trước sau rồi dậm bước đi đến nơi xảy ra án mạng,trong lòng khấp khởi một điều khó tả.

Nếu như suy luận này của cậu đúng.....thì nhất định chuyện này sẽ xảy ra!

Kwang Soo đứng nép sau một ngõ tối và nhìn ra phía hiện trường....đêm tối và lạnh,cậu run khẽ lên dưới thời tiết khắc nghiệt này.Kwang Soo dậm dậm chân một chút....và im lặng chờ đợi.

Cậu đã đợi rất lâu.....rất lâu......đợi đến khi gần như sắp ngủ gục.

Đột nhiên phía bên kia,một bóng người đậm thấp bước ra đường.Kwang Soo sực tỉnh táo,cậu nhìn đồng hồ.....đã là 12 giờ đêm!Xung quanh vắng tanh vắng ngắt,chỉ có một người ra đường.....đích thị là người cậu cần tìm!

Kwang Soo nhìn dáng người kia láo liên chỗ này chỗ khác rồi vội vã rời đi theo hướng trở về phía cậu,Kwang Soo vội vã nép mình vào bờ tường,nín thở.May mà chỗ cậu đứng là chỗ khuất,hơn nữa người kia lại đang vội vã nên cậu không bị phát hiện ra,người kia chỉ chăm chăm đi rất nhanh.....Kwang Soo nhìn theo,đếm từ một đến mười,và lặng lẽ bám theo.

Cậu giữ khoảng cách rất xa nhưng không để mất dấu....Người kia bước vội vã....rồi bất chợt rẽ vào một ngõ vắng,mất hút.

Kwang Soo dựng tóc gáy,vội vã rảo chân chạy đến nơi cuối đó,nhìn xung quanh và phát hiện ra một con ngõ nhỏ trống trơn,không suy nghĩ nhiều,cậu lao vào bên trong.

Xung quanh Kwang Soo tối om,cậu không nhìn nổi điều gì,chỉ có thể lắng tai nghe chờ cho mắt que dần với bóng tối mà thôi......Rồi bỗng nhiên,một tia điện léo sáng,Kwang Soo chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra,toàn thân cậu tê dại đi và cậu gục xuống,bất tỉnh.

_Thằng cảnh sát khốn khiếp!

Một giọng nói gằn vang lên.Người khi nãy bị cậu theo dõi đứng trước cậu,đút vào túi chiếc kìm trích điện và lấy mũi giày đá cậu lật sang một bên.Hắn hừ lạnh một tiếng,cúi xuống lục lọi người cậu và tìm thấy chiếc chìa khóa xe trong túi quần.Hắn quay lưng bỏ đi,để Kwang Soo nằm trơ ra đó.....Rồi một lát sau,một ánh đèn sáng quắc rọi đến.Gã lái xe cậu đến,đỗ cạnh con ngõ,xuống xe và vác cậu để vào trong ghế sau,đóng cửa lại,lên xe phóng đi!

....................


Hình như fic này mọi người không mấy đón chờ.....làm cho au viết fic cũng oải quá!

Hay có khi drop fic để tập trung viết fic khác nhỉ?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net