Ai cùng tôi cạn chén?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạn bè và rượu đều cũ mới ngon.

Tôi cũng hiểu câu đó. Tôi thích bạn bè, thích uống rượu; chơi bời với một người bạn thân bao nhiêu năm nay, uống một ly Bạch Lan Địa để tám chục năm trời, thứ cảm giác ấy làm sao còn hình dung ra cho nổi? Chỉ tiếc là trong xã hội hiện đại này, cơ hội như thế càng lúc càng ít đi.

Xã hội càng tiến bộ, giao thông càng phát triển, chân trời xa nhau bỗng gần như mấy thước. Tối nay còn ở trong nhà người uống mấy ly, nói chuyện xa xưa với bạn bè, hôm sau rất có thể đã ở xa mãi tận chân trời.

Ai tới cùng tôi cạn chén?

—-

"Tình cảm đáng sợ nhất trên thế gian không phải là hận, mà là yêu, bởi có yêu mới có ghen tuông. Nó không những làm cho người ta biến thành kẻ ngốc, kẻ điên, mà còn có thể làm cho người ta biến thành kẻ mù."

—-

Vết thương trên thịt da có thể có trăm ngàn chỗ, còn vết sẹo trong lòng lại chỉ có một chỗ.

Vết dao trên mình tôi đầy rẫy, dao nào dao nấy chém trúng các chỗ khác nhau, đâu có ai chém đúng ngay vết thương cũ của mình.

Nhưng vết thương trong lòng lại khác, dao nào dao nấy cứ bửa đúng một chỗ, mà lưỡi dao đâu phải cố ý bửa đúng chỗ đó.

Nó chém trúng chỗ đó chẳng qua vì chỗ đó là chỗ dễ bị dao chém nhất, không muốn chém trúng chỗ đó cũng không được.

Bởi chỗ đó là chỗ yếu đuối dễ bị thương nhất trong tâm hồn mình. Cho dù vết thương đã hồi phục, chỉ cần vừa hồi tưởng tới là lại lập tức tái phát.

.

Tôi sợ âm nhạc, nó luôn khiến tôi nhớ tới những chuyện không nên nhớ.

Nó luôn làm cho vết thương cũ tái phát.

—-

"Trên thế giới này chỉ có một thứ chất lỏng quý báu, đó là rượu.

Bởi chỉ có rượu mới có thể khiến người ta quên đi những chuyện không nên nhớ, mà niềm bi ai lớn nhất của con người là cứ nhớ những chuyện không nên nhớ.

Ngoại trừ "chết" ra, chỉ rượu mới có thể khiến người ta quên đi những chuyện ấy.

- Chết, quý báu làm sao, chỉ có một, tuyệt đối chẳng có hai"

—-

Nếu sống chân thành, bạn sẽ hiểu đôi khi phải buông tay để tình bạn ra đi - nhẹ nhàng trong luyến tiếc. Bởi thân mật một cách gượng ép - cốt để níu kéo một mối quan hệ đã nhạt nhòa - sẽ chỉ tạo nên những vết hằn xấu xí trên gương mặt hồn nhiên của kỷ niệm.

Chi bằng cứ trả tình bạn ấy về đúng chỗ của nó - trong một ngăn ký ức của ta - để mỗi lần nhớ đến ta đều thấy lòng mình rung lên bởi chút bồi hồi rất nhẹ.

[Nếu biết trăm năm là hữu hạn - Phạm Lữ Ân]

—-

Có đôi khi, bạn chọn giữ khoảng cách với ai đó, không phải vì không quan tâm, mà là vì bạn biết rõ một điều người ấy không thuộc về bạn.


Đừng mơ tưởng nữa, có lẽ nỗi nhớ đẹp nhất chính là mãi mãi không gặp nhau. Trong tim mỗi người đều có một tòa thành, và có một người ở đó, người ấy từng đi qua tuổi xuân của bạn, dù chỉ một khoảng thời gian nào đó nhưng lại ở trong ký ức của bạn cả đời.

-Weibo-

—-

"Trong một bức ảnh có mặt bạn và nhiều người khác, người đầu tiên bạn nhìn đến chính là bản thân mình. Vậy đừng nên lầm tưởng sự quan tâm của người khác sẽ dành cho bạn đầu tiên. Dù bạn có quan trọng với họ thế nào thì cũng chỉ có thể đứng sau cái tôi cảu họ mà thôi"

-Facebook-

—-

Không ai quy định để yêu một người phải mất bao nhiêu thời gian. 

Có thể một cái nhìn lướt qua cũng thấy nhớ nhung khôn nguôi.

Có thể mất cả đời mới nhận ra mình yêu một người sâu đậm đến thế.

Hay như chỉ một câu nói chạm đến trái tim đã thành tôi yêu người mất rồi. 

Tình yêu đến nhanh hay chậm, đến bằng cách nào đâu có biết trước được.

Yêu rồi thì chấp nhận là yêu thôi. Yêu là không lý do.

-Sưu tầm-

—-

Tất cả chúng ta đều là những con cá nhỏ trong một đại dương rộng lớn, gặp nhau rồi lại chia tay, chia tay rồi cũng sẽ có duyên gặp lại, hoặc là không...

Nhưng tôi chắc chắn một điều, dù điểm xuất phát, hành trình, và điểm đến của mỗi người có khác nhau thế nào, thì chúng tôi - biết đâu cả bạn nữa - cũng đã gặp nhau, và làm nên vài điều kì diệu nho nhỏ nào đó.

{ Những con cá giữa lòng đại dương - Hikaru }

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net