Đau đớn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- '' Jihoon à, xin lỗi em , dạo này anh rất bận, đã thế còn vô tâm , cho nên mới không biết em có thai, anh...anh...'' 

- '' Không sao đâu mà, em cũng vô tâm nữa'' Jihoon khẽ gật đầu, hôn nhẹ lên trán người đối diện 

- '' Mình đi dạo nhé '' 

- '' Nhưng...anh có cuộc họp '' 

- '' Được rồi, anh cứ đi đi, em tự đi một mình được '' Cô mỉm cười, cô biết thời gian này anh rất bận, nên cũng không bận tâm mà vui vẻ đi dạo  

Nhưng thật lòng, cô vẫn muốn có ai muốn đi cùng 

Jihoon bước đi chậm chạp, cô chưa từng thấy ngày nào đẹp như hôm nay 

Bầu trời trong xanh lạ thường, ánh nắng không quá chói chang mà nhẹ nhàng sưởi ấm trái tim cô . Tiếng chim hót, cánh bướm dập dờn khiến tâm trạng cô thêm vui vẻ 

Cô đã có thai 

Đứa bé đã được vài tuần tuổi 

Cô đặt nhẹ tay trên bụng , một sinh mệnh bé nhỏ đang ngủ ngon . Chỉ mấy tháng nữa thôi, sẽ có một thiên thần nhỏ xuất hiện , không biết cô sẽ giống cô hay giống anh 

......................................

- '' Được , cho cô đau, dù sao đó cũng đâu phải con tôi ? '' 

Trước mắt cô không còn là khung cảnh thơ mộng 

Mà là một con quái vật đang xâm chiếm cơ thể cô 

- '' Anh là ai, mau thả tôi ra !'' 

Cô vùng vẫy, khóc lóc trong đau đớn 

- '' Không được động đến con tôi !'' 

Mặc cho cô gào thét, con quái vật ấy vẫn không ngừng cấu xé, nuốt trọn cơ thể cô  

Ăn ngấu nghiến cơ thể nhỏ bé đáng thương của Jihoon 

Từng dòng, từng dòng 

Máu chảy lênh láng 

- '' Mẹ ơi cứu con..hu hu...mẹ ơi...'' 

Có tiếng nói yếu ớt van xin 

Cả người cô bỗng chốc lạnh toát, run lẩy bẩy 

- '' AAAAAAAA '' 

Jihoon ngồi bật dậy, cảm giác đau đớn vẫn bủa vây 

- '' Em có sao không ? '' 

- '' Tôi...'' 

Jihoon đau đớn ôm đầu 

- '' Đây..đây là đâu ?"

- '' Nhà anh '' 

Vô thức đặt tay lên bụng, cảm giác có chút hụt hẫng, trống trải 

Cô đã mất đi thứ gì ? 

Bần thần ngước nhìn gương mặt đối diện , cô rất muốn một câu trả lời từ anh 

- '' Anh...xin lỗi '' 

Cô cười trống rỗng , cười rất to 

- '' Haha...anh đùa hay thật ..haha '' 

-'' Anh xin lỗi...'' 

Woojin quay mặt, anh thật không muốn đối mặt với cô một chút nào 

Giá như, giá như,.....anh đến sớm hơn một chút 

Giá như, anh không phải để cô đau đớn tự mình lết thân đến bệnh viện 

Giá như, anh đã có ở đó 

Jihoon lắc đầu, tuyệt vọng nhắm nghiền mắt, cô cắn môi để khỏi bật khóc 

Nhưng dường như quá đau đớn, những tiếng khóc nức nở cứ to dần 

- '' Anh...anh xin lỗi, em đừng khóc nữa..'' 

Woojin khẽ ôm người con gái , anh an ủi 

- '' Em còn trẻ mà, còn có thể mang thai, không cần lo lắng'' 

Woojin âu yếm nhìn vào đôi mắt sưng húp, trống rỗng của cô , khẽ vỗ vai 

- '' Hay để anh gọi cho Daniel nhé '' 

Jihoon mở to hai mắt, lắc đầu nguầy nguậy 

Giãy dụa khỏi vòng tay Woojin, cô lảo đảo đứng dậy, đã năm ngày, năm ngày cô bất tỉnh 

Cũng là năm ngày cả thế giới của cô sụp đổ 

Jihoon bụm mặt, kẽ ngón tay chảy dài những giọt nước mặn chát vốn không muốn trào ra

Cô khẽ ngồi xuống giường 

Thẫn thờ , đau đớn 

Cô không nghĩ mọi chuyện lại trở nên như vậy 

Con cô 

Đứa bé đáng yêu mà cô chưa được ôm vào lòng 

Mà cũng sẽ chẳng bao giờ.....

- '' Anh gọi cho Daniel nhé ?'' 

Một giọng nói trầm trầm truyền đến , phá vỡ dòng suy nghĩ bông lung của Jihoon 

- '' Không..'' 

Giọng cô khản đặc, khó lắm mới thốt ra được 

- '' ...Được..được rồi '' 

Woojin khẽ đẩy cô nằm xuống, đắp chiếc chăn nhỏ, nhẹ nhàng nói 

- '' Anh pha cho em cốc sữa , nghỉ ngơi đi '' 

Anh thở dài, đóng nhẹ cửa 

Cầm tờ bệnh án của cô trên tay, đau đớn khó tả 

Không chỉ mất đi đứa bé 

Khả năng có thai của cô còn trở nên rất mỏng manh 

Tất cả...chỉ tại anh 

.......................

Thả thính , thả thính 

Mai Lơ thi Toán- Anh nữa là xong rồi , các cô nhớ đợi nhe :))) 

( Các cô sống ở đâu ?) 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net