Lạnh lùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 - Anh gọi gì ?

- Hả ? 

Trong tình huống này, nếu không nói sợ là nói dối 

Đúng , anh rất sợ 

Sợ hơn cả lúc nghe tin cô đã ra đi 

- Anh gọi tên tôi có việc gì không ? 

Daniel thẫn thờ ngước lên, lắp bắp lên tiếng 

- Là...là em...? 

Trước mặt anh không ai khác là Park Jihoon 

Cô đang chăm chú nhìn anh 

- Em...em là ma..? 

Jihoon nhẹ lắc đầu  

- Em...em còn sống ? 

Anh lảo đảo đứng dậy , chạm nhẹ vào khuôn mặt cô 

Được thôi . Là ma cũng được

Mềm mại 

Không phải ma  

Trong một tích tắc, anh bắt đầu sợ hãi bản thân

Hay anh khóc nhiều quá nên hóa điên rồi ?

 Cô ấy rõ ràng đã chết rồi kia mà 

Hay chính anh cũng đã chết ? 

Hay...hay anh có siêu nặng lực nói chuyện và cảm nhận được người chết ? 

Hay..cô chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng điên cuồng của anh ? 

- Anh có sao không ? 

Jihoon đẩy anh ra xa, cô nhìn đồng hồ 

- Nếu không có việc gì thì tôi đi trước  

- Đừng mà Jihoon, anh xin em 

Daniel không làm chủ được bản thân mà bật khóc 

- Anh...anh không tin nổi...anh...anh cứ nghĩ sẽ chẳng bao giờ được gặp em nữa..anh..anh xin lỗi...anh ....

Jihoon có chút bối rối , cô không nghĩ anh lại yếu đuối đến vậy 

Bàn tay khẽ lau những giọt nước mắt trên mặt anh 

Giây phút bàn tay cô chạm vào người, tim anh như muốn vỡ tan ra từng mảnh, hô hấp trở nên khó khăn 

- Daniel ? 

Nghe tiếng gọi thân thương ấy, ai đó như vỡ òa , mọi cảm xúc cứ rối tung 

Anh chẳng hiểu bản thân làm sao 

Đã cố gắng phải mạnh mẽ , đã cố gắng không bật khóc 

Ấy mà, chỉ đơn giản là cô gọi anh, trái tim lại bỗng chốc mềm nhũn 

Có lẽ do anh yêu cô nhiều quá ?

Có lẽ do anh đã vô cùng nhớ cô ?

- Tôi có khăn này, anh mau lau nước mắt đi, tôi phải đi đây

Quân tử tự nói chỉ cần nhìn cô là đủ 

Tiểu nhân vùng dậy ngăn cản , mong muốn chiếm hữu cô bùng cháy 

Cuối cùng, tiểu nhân hoàn toàn chiến thắng 

Bàn tay ai đó lúc trước còn run rẩy giờ đã mạnh mẽ kéo bàn tay còn lại , ôm thật chặt  

Còn chưa kịp phản ứng , cơ thể ai đó đã bị ghì chặt , đến thở cũng khó khăn 

Vẫn mùi hương ngào ngạt của hai loại nước hoa anh dùng 

Prada Luna Rossa Eau de Toilette kết hợp với Creed Aventus 

Mùi hương oải hương của Toilette và bạc hà nhè nhẹ của Creed , là mùi hương quen thuộc ấy, là mùi hương đã ám ảnh cô suốt mấy năm qua  

- Jihoon ! 

Lại đến cảm xúc của ai đó rối tung 

Jihoon không chống cự, cơ thể cô bỗng chốc mềm nhũn, đứng còn không vững 

Việc này thật không đúng chút nào, nhưng giọng nói và vòng tay ấm áp của anh không khác gì ma túy độc hại , không thể chối bỏ 

- Anh xin lỗi, anh xin lỗi....

Vốn không thể tha thứ cho anh, trái tim yếu mềm của cô bỗng cứng lại 

Vội vã đẩy anh ra, giọng nói bỗng chốc lạnh lùng 

- Tôi không thể 

Có người đau lòng muốn chết , nhưng anh đáng bị như vậy, đành thôi 

.............................

Tại hành lang ảm đạm của bệnh viện

Có hai bạn trẻ cứ bám riết lấy nhau 

Một kẻ một mực đuổi đi 

Một kẻ cứ nằng nặc đòi đi theo 

- Sao anh cứ đi theo tôi thế ? 

- Anh không muốn mất em nữa 

- Tránh ra đi ! 

- Anh đi cùng tôi sẽ gây hiểu lầm 

- Anh lại thích thế 

- Tôi không cần hộ tống, anh đứng im ở đấy đi ! 

Ai đó đứng im tầm ba giây, lại lạch bạch chạy theo cô gái đằng trước

- Em đang đi đâu ? 

- Tôi cần nói với anh à ? 

Jihoon gắt gỏng , cô chạy thật nhanh để cắt đuôi tên phiền phức đằng sau 

Ai ngờ , tên đó chân dài quá, cô chạy nhanh đến mấy cũng chỉ bằng hắn đi bộ 

- Tôi cần vào đây lấy đồ, anh mau về đi 

- Anh đợi em ngoài này 

Ai đó lạnh lùng bỏ đi để lại kẻ ngốc nào đó ủ rũ , đau đớn 

Đây vốn là hậu quả anh phải nhận 

Anh cũng đã chuẩn bị tinh thần cho điều ấy  

Ấy mà sao vẫn đau ? 

Đau đến tê tái 

Nói là đợi nhưng sao có thể nhẫn nại ngồi im ? Đợi cô vào một lúc, anh cũng rón rén khẽ đẩy cửa liếc vào . Cô đang cười cười nói nói cùng một bác sĩ nam . Rất chi là tình tứ ! Mặt ai đó nóng bừng, ngứa ngáy toàn thân, chỉ hận không đấm được tên bác sĩ kia một cái . 

Khẽ đẩy rộng chút nữa, anh thấy cô đang chăm chú đọc một cuốn sổ 

Là cuốn nhật kí ở hiện trường 

Chắc cô đến để lấy cái đó 

- May quá, tôi cứ tưởng mất rồi . Cuốn sổ này rất quan trọng với tôi ! 

- Mà sao cô lại để quên sổ ở hiện trường thế ? 

- À...chiếc xe bị rơi xuống vực đúng là xe của tôi nhưng là tôi cho một cô nhân viên trong công ty và bạn trai của cô ấy mượn . Thật xấu số cho cô gái ấy ! 

- Cô ấy cũng tên là Park Jihoon , bằng tuổi cô ? 

- Ừ, thật trùng hợp đúng không ? 

- Có lẽ cô ấy đã cứu tôi một mạng ....

Nói đến đây, cô đứng dậy, cúi chào bác sĩ  

Anh mau chóng đóng cửa, ngồi vào chỗ 

Trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi , vậy đúng là cô chưa chết 

Thật may mắn ! 

'' Cạch '' 

Cánh cửa phòng bật mở 

Cô gái bước qua chàng trai, không thèm ngoảnh lại 

Để lại ai đó ngỡ ngàng, hụt hẫng 

- Jihoon..? 

- Anh đến rồi ! 

Jihoon cười , nụ cười của hạnh phúc 

Nụ cười ấy vốn không dành cho anh 

Cô đang mỉm cười với người đàn ông khác 

- Em tìm thấy rồi , Woojin !

- Giỏi quá, để anh thưởng cho em nha 

Chàng trai cúi xuống hôn lên má cô gái, cô gái cũng không phản ứng, đơn giản chỉ mỉm cười 

Cũng đủ giết chết Daniel  

Não ai đó bỗng chốc ngừng hoạt động, tất cả bỗng dưng tối sầm 

..............................

Các cô thích HE hay SE ???













Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net