Yêu lại từ đầu ( Phần 1 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Daniel có uống bao nhiêu chai whisky hạng nặng đi nữa thì vẫn không thể vứt được hình ảnh của Jihoon. Rõ đến từng chi tiết 

'' Anh có sao không ?'' 

Dẫu biết đó chỉ là bản năng của Jihoon, cô vẫn luôn quan tâm đến mọi người , dẫu biết lời nói lạnh lùng ấy không hề có chút quan tâm ...nhưng sao trái tim anh lúc ấy vẫn có chút ấm áp ? 

Rồi cái cảm giác mềm mại từ bàn tay nhỏ nhắn ấy chỉ chạm hờ vào khuôn mặt anh vẫn khiến trái tim anh đập loạn 

'' Daniel?'' 

Chỉ một câu nói , chỉ là cô gọi tên anh ....nhưng sao ...nó lại ngọt ngào đến vậy ...? 

Anh đã cố xóa cái thuốc mê hạng nặng ấy ra khỏi người, anh đã nghĩ đơn giản chỉ là câu chào khi gặp lại , anh đã cố tỏ ra bình thản, chẳng là không hiểu sao, thứ thuốc ''tình'' độc hại ấy cứ bám lấy tâm trí anh, cứ khiến con tim anh phải rộn ràng

Khi anh lấy hết can đảm xin tha thứ từ cô, lại vô cùng thất vọng 

'' Tôi không thể '' 

Khó khăn lắm Daniel mới kìm được bản thân khỏi ''òa khóc''. Thật sự rất đau, đau tê tái. Nhưng anh là cái quái gì mà được cô tha thứ ? Là cái thứ ngu xuẩn, là thằng chồng khốn nạn, là thằng bố vô tâm . Sao cái thứ rác rưởi ấy có thể nhận được khoan hồng ? 

- Cho tôi thêm chai nữa...

Đầu Daniel đau như búa bổ, kí ức mà anh không muốn nhớ tới nhất lại cứ nườm nượp ùa về . Jihoon cười, cô rất xinh, rất dễ thương . Nụ cười ấy khiến anh say lòng ....nhưng lại không dành cho anh. Mà dành cho một người đàn ông khác . Anh hận, anh hận không thể đấm , không thể băm tên kia ra trăm mảnh .Nghĩ suy thật nhiều, cho đến khi cô lên xe của kẻ khác, chả hiểu theo bản năng hay suy nghĩ ''nông nổi tạm thời'', ai đó vội chạy vào bãi đỗ xe, lén lút theo dõi. Anh không trách cô, anh cũng không trách Woojin, dù sao anh ta cũng từng cứu cô một mạng ...thứ anh trách là bản thân. Anh căm ghét bản thân, anh ghét , anh ghét,....

Đêm đó, có người đã uống say đến nỗi phải nhập viện, chỉ muốn quên đi tất cả. Mà càng uống, càng cố quên thì càng nhớ, ngay cả trong giấc mơ, càng rõ ràng, càng hiện hữu....những yêu thương...khao khát...những đắng cay....bản năng thèm muốn như tìm được sơ hở liền trỗi dậy...não bộ tạm thời ngừng hoạt động , để lại cho bản năng, ai đó vẫn đang truyền nước liền trốn viện, chạy đến chung cư cô ở 

Vô duyên hết mức 

........................................

'' Sau đây là bản tin thời sự nửa đêm 

Có một chú chó đã xông vào Nhà trắng và cắn rách quần tổng thống Donald Trump vào tầm 9 giờ sáng , cảnh sát vẫn đang xét nghiệm xem chú chó có bị dại hay không và làm sao nó có thể thoát khỏi vùng an ninh chặt chẽ của Nhà trắng....''

Jihoon chép miệng, cái trái đất này, chuyện gì cũng có thể xảy ra

Cô khẽ xỏ đôi dép con thỏ, lấy trong tủ lạnh một chai nước ép đào thơm phức, loại yêu thích của Jihoon 

'' Hiện tổng thống Trump đang điều trị tâm lý tại bệnh viện, ông cũng đã được an ủi tinh thần bằng những món quà nhỏ là hơn 1000 chiếc quần từ nhân dân các nước gửi tới.....''

Tiện tay làm một bịch bỏng ngô

Đã hơn 11 giờ đêm, cô vẫn luôn như thế, giữ thói quen ''ngủ quên trong lúc xem tivi'' 

'' KÍNH COONG ''

Tiếng chuông cửa làm Jihoon giật bắn mình , suýt thì đổ chai nước đào 

- Aisss...cái quái gì .....

Cô mặc kệ, muộn thế này...

'' KÍNH COONG '' 

Chắc lại là mấy thằng trẻ con hàng xóm 

'' KÍNH COONG '' 

'' KÍNH COONG '' 

'' KÍNH COONG '' 

Tiếng chuông ngày một chói tai , Jihoon bực mình rời khỏi chiếc ghế sofa ấm áp , uể oải mở cửa 

Mặt mũi còn đang ngái ngủ, tèm lem hết cả nên không định vị được tên khốn nào đang ôm chặt mình 

- Á...anh là ai ...sao lại ...

- Anh xin lỗi 

Cô ngây người, là Daniel . Cô không nhận ra được mùi của anh vì nó chỉ còn nồng nặc vị rượu, mà cô còn dị ứng với thứ mùi khó chịu ấy 

Nhưng lời xin lỗi ấy, có vẻ đã có tác dụng, Jihoon bỗng chốc tỉnh cả ngủ , cả người bỗng trở nên ấm áp lạ kỳ , sống mũi bỗng chốc cay xè, mắt tèm lem gỉ cũng nhòe đi chốc lát 

- Sao em lại khóc ? Anh xin lỗi...

Daniel càng ôm chặt người đối diện , còn tiện thể hôn lên má vài cái , không tự chủ được lại lấn sang đôi môi dính đầy bỏng .....Jihoon căng cứng người..sợ hãi....

- Tránh xa tôi ra 

Giọng cô nghèn nghẹn , khẽ lách khỏi tay anh , cô đứng ra xa 

Daniel đau lòng, anh biết, cô vẫn ám ảnh về đêm ấy 

- Anh..anh xin lỗi...

- Thôi được rồi, anh đến đây làm gì ? Mà sao anh biết tôi ở đây 

Cô nhìn anh đầy nghi ngờ , người anh còn nồng nặc mùi rượu , gợi cho cô nhớ tới mùi hương ''đêm ấy'' 

Daniel tránh gương mặt đang nhăn nhó của cô, lảng sang cái khác 

- Em từ bao giờ đã biết đuổi khách thế ? Được rồi, anh về...ah...đau bụng quá 

Anh giả vờ ôm bụng tỏ vẻ đau đớn 

- Anh đừng giả vờ, mau đi ra 

Jihoon đẩy nhanh Daniel ra ngoài cửa , ai ngờ tên kia bỗng nôn thốc nôn tháo, hại cô sợ phát khiếp, lóng ngóng đỡ Daniel vào giường  

- Ê...anh sao thế...anh..anh mau nằm xuống..

Daniel mừng thầm , trước khi đến đây anh đã uống chút thuốc kích thích nôn ọe , may là tác dụng kịp thời 

- Thật là, anh nhớ nằm im đấy ! 

............................

Các cô ơi, còn phần 2 nha :))) 

Hè là tôi lười vllll luôn ấy :((( 





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net