Chapter 3. Daniel

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seongwoo và Chungha rời đi xem phim dù lớp Đạo đức bắt đầu lúc 3h mà cả 4 người đều đáng nhẽ phải tham gia. Daniel có nhiệm vụ điểm danh cho Seongwoo, còn Sungwoon thì điểm danh cho Chungha, và vì cả hai cùng đến một lớp học nên hai người đã đi bộ cùng nhau, điều này chắc lại một phần nằm trong kế hoạch của Seongwoo và Chungha.

Tuy vậy thì việc đi chung này còn đỡ gượng gạo hơn 300% so với ngồi uống café với cả 4 người, Sungwoon gần như hoàn toàn mặc kệ 3 người còn lại còn Daniel thì ngồi đó trong tội lỗi nhìn Seongwoo và Chungha âu yếm hoặc nghe họ gợi ‎ý khéo về chuyện Daniel và Sungwoon hợp nhau đến thế nào.

"Em xin lỗi." Daniel nói, và cảm thấy như là mình chẳng làm được gì ngoài xin lỗi Sungwoon từ lúc hai người gặp nhau lần đầu tiên tới giờ.

Sungwoon thở dài nhấp một ngụm Americano lạnh. (Anh bắt Daniel phải mua cho mình một cốc sau khi Seongwoo và Chungha đã rời đi, gọi nó là stress caffeine). "Anh ước gì bạn của bọn mình để tâm tới chuyện của chính họ hơn là của hai anh em mình."

"Nghe này, nếu mà họ cứ tiếp tục, thì cứ bảo họ là anh không hứng thú với em. Em sẽ nói Seongwoo hyung để anh được yên."

"Uh-huh," Sungwoon gật đầu. "Em có khuyết điểm tính cách nào cực kỳ lớn không?"

"Cái gì?"

"Chungha không bỗng dưng tin nếu anh chỉ đơn thuần nói là anh không hứng thú với em đâu." Sungwoon đáp. "Anh cần một l‎ý do thuyết phục. Em có nghiện thuốc không? Thích phim con heo lông lá? Lén nghe nhạc Taylor Swift? Aiz. Anh cần một cái gì đó để làm l‎ý do chứ"

"Không có cái nào trong mấy cái đó cả." Daniel nói. "Em nghe nhạc Taylor Swift một cách công khai."

"Thật hả?" Sungwoon chun mũi lại. "Anh biết không ai hoàn hảo đến thế mà."

"Anh..." Daniel lúng túng. "... nghĩ em hoàn hảo?"

"Không, anh nói là em không hoàn hảo. Nghe cho kỹ đi, Daniel." Sungwoon nhanh chóng đáp lại.

"Ok... Thế cứ bảo cậu ấy là anh không thấy em cuốn hút."

"Ừ...." Sungwoon kéo dài giọng và nhìn Daniel một lượt. Cái nhìn đó làm Daniel thấy hơi lo lắng nhưng cũng thích thú một cách kỳ lạ bởi vì Sungwoon trông giống như thích điều anh vừa nhìn thấy vậy. "Anh sẽ bảo em ấy là anh với thị lực 20/20 nghĩ là em hoàn toàn không cuốn hút chút nào."

"Anh nghĩ em cuốn hút?" Daniel hỏi, thực sự tò mò.

"Trước khi anh biết em là một Swifty." Sungwoon nói và quẹt thẻ để vào tỏa nhà Khoa học xã hội nơi có lớp học của mình. "Nhanh lên. Em biết thầy Kim sẽ cho một trận nếu biết bọn mình đi trễ 2 giây đó."

"Swifty là cái quái gì?" Daniel chỉ lắc đầu và chạy theo.

Sungwoon nghĩ cậu cuốn hút sao?

Huh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net