#16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bà nội, bà nội, bà nội..." Mẫn Mẫn lắc lắc tay bà nội Mạc làm nũng, "Bà cho bé Mẫn theo với..."

"Bé Mẫn ngoan nào, bà đi lễ Phật mà. Hay con kêu Chính Nhiên dẫn con đi chơi đi, thằng nhóc đó thương con như vậy chắc chắn đồng ý thôi."

"Con không muốn gặp A Nhiên!" Nhắc tới Mạc Chính Nhiên thì cô rất tức giận, hai mắt đỏ lên nhanh chóng, Hạ Tuyết Mẫn ôm tay bà nhỏ giọng nói, "A Nhiên có người khác, A Nhiên vẫn thích Nhan Lệ, thích đến như vậy." Nói đến đây cô không cầm được nước mắt, cô khóc thút thít, hai tay ôm chặt tay bà nội Mạc.

"Cái gì????" Bà nội Mạc quát, dường như nhận ra giọng mình hơi lớn, bà nhanh chóng bình ổn cảm xúc, bà nội Mạc nhẹ giọng hỏi, "Bé Mẫn đừng khóc, nói cho bà biết xảy ra chuyện gì, bà nội làm chủ cho con."

Hạ Tuyết Mẫn nghe bà nội Mạc nói như vậy, cô chớp chớp đôi mắt sưng đỏ nhìn bà, nức nở nói, "Hôm, hôm nay con vẫn như thường ngày đưa cơm cho A Nhiên, khi bước vào phòng làm việc của anh ấy. Con liền, liền thấy hai người bọn họ hôn nhau. Bà nội, con phải làm sao đây? Con còn có thể giành lại A Nhiên không? Nhan Lệ đã quay lại rồi. A Nhiên chắc chắn ở cùng với Nhan Lệ. Bà nội, bà nội dẫn bé Mẫn đi đi, được không?" Hạ Tuyết Mẫn đau đớn nói. Hiện tại, cô phải làm sao đây?

"Chính Nhiên dám? Thật tức chết bà rồi." bà nội Mạc tức giận gõ mạnh quyền trượng xuống sàn. Sau đó, bà đưa tay xoa đầu Mẫn Mẫn, ôn nhu nói, "bé Mẫn ngoan, một lát Chính Nhiên về bà nội sẽ lấy lại công bằng cho con, ngoan, đừng khóc."

Hạ Tuyết Mẫn sụt sịt mũi, hướng đôi mắt đỏ au nhìn bà, "Bà nội, Mẫn Mẫn muốn về phòng."

"Bé Mẫn mau lên phòng đi, nhớ lau mặt rồi ngủ một giấc, ngủ dậy sẽ hết chuyện thôi." Bà nội Mạc đưa tay xoa xoa đầu Hạ Tuyết Mẫn.

Hạ Tuyết Mẫn ngoan ngoãn 'dạ' một tiếng rồi đi lên lầu, đang đi trên cầu thang thì bắt gặp dì Trần đi xuống, dì Trần thấy cô khóc sưng mắt liền nhíu mày, "Mẫn Mẫn sao vậy? Hay là để dì Trần nấu đồ ăn ngon ngon cho con được không?"

"Con không sao mà. Dì Trần, xế chiều con muốn ăn bánh canh cua dì nấu, con rất thèm đó." Hạ Tuyết Mẫn nhanh chóng mỉm với dì, lại làm nũng muốn ăn đồ ăn ngon.

"Được rồi, buổi chiều sẽ có bánh canh cua. Mẫn Mẫn mau rửa mặt đi, nếu không sẽ không có  bánh canh đâu nhé!" dì Trần trêu Hạ Tuyết Mẫn.

"Con biết rồi mà dì Trần." Mẫn Mẫn miễn cưỡng cười trả lời dì Trần rồi đi về phòng mình.

Hạ Tuyết Mẫn bước vào căn phòng nhỏ  của cô. Bày trí trong phòng vẫn không thay đổi, vẫn khiến người khác ấm áp, nhưng tại sao cô vẫn cảm thấy lạnh như vậy, lạnh từ trái tim lan đến toàn thân, cô nhịn không run rẩy, Hạ Tuyết Mẫn tìm gấu bông của mình, lúc này đây chỉ có nó mới khiến cô yên tâm được. Cô ôm gấu nhỏ ngồi ở một góc. Bao nhiêu cô đơn, bao nhiêu ủy khuất, giờ đây cô mới hoàn toàm bộc lộ ra ngoài. Cô ngồi ở đó, đèn không phòng bật, dường như cô muốn mượn bóng tối che giấu sự sợ hãi cùng hoang mang của mình. Hạ Tuyết Mẫn ôm chặt gấu nhỏ trong lòng. Gấu bông đã khá cũ kỉ mang đầy vết tích của thời gian, nhưng cô không hề ghét bỏ nó. Bởi vì, nó là món quà được người bạn đầu tiên tặng, cô nhớ lại quá khứ, lúc ở nhà trẻ cô thường xuyên bị bắt nạt, cô không dám nói với bà nội, cũng không dám nói với Mạc Chính Nhiên bởi vì anh bận việc học, khi ấy Mạc Chính Nhiên đã vào tiểu học. Cô không dám quấy rầy anh. Hạ Tuyết Mẫn cứ mặc cho bọn trẻ bắt nạt mình, một mình chịu đựng, cho đến một ngày, có một cậu bé đi đến và đánh cho bọn họ một trận, sau đó cậu vì dỗ cô vui nên đưa con gấu bông cho cô, cô vẫn nhớ như in lời cậu nói.

Cho em nè, đừng khóc nhé! Anh học lớp lá 1, sau này bọn họ có bắt nạt liền tìm anh. Anh sẽ bảo vệ em.

Lúc ấy, cô ngồi ôm gối khóc ở gốc cây, bỗng nhiên có một nói non nớt vang lên làm cô giật mình. Sau đó, trước mặt liền xuất hiện con gấu bông nhỏ. Cô nhìn chằm chằm vào nó. Giọng nói non nớt ấy lại vang lên lần nữa.

Đây là phần thưởng cô giáo khen tặng anh đó. Bây giờ cho em. Đừng khóc nhé!

Đến bây giờ, thật nhiều năm đã trôi qua, cô vẫn cảm thấy ấm áp. Nhưng mà sau sự việc cậu tặng cô gấu nhỏ ấy, cô cũng không gặp lại cậu nữa.

Cho nên khi gặp chuyện không vui cô liền ôm gấu nhỏ vào lòng, nó cho cô cảm giác an ủi, giống như năm xưa ở nhà trẻ vậy.

Hạ Tuyết Mẫn ngồi co ro ở góc phòng đã lâu, chân có chút tê, cô muốn đứng lên liền nghe thấy tiếng mở cửa phòng.

Khi thấy thân ảnh của Mạc Chính Nhiên cô liền khẩn trương, cô ép mình không được nghĩ đến chuyện lúc nãy, nhưng đại não không nghe lời cô, hình ảnh Mạc Chính Nhiên và Nhan Lệ hôn nhau khiến cô đau đớn đến thở không nổi, cô nhịn không được bật khóc, Mạc Chính Nhiên thấy Hạ Tuyết Mẫn cô đơn ngồi ở một chỗ rơi lệ, tim anh lúc này như có một bàn tay bóp chặt lại. Mỗi tiếng nức nở của cô, trái tim Mạc Chính Nhiên như muốn vỡ vụn.

Mẫn Mẫn của anh, cục cưng của anh vì anh đau lòng, vì anh rơi lệ, anh nhẹ nhàng tiến đến ôm cô vào trong ngực.

"Bà xã, đừng khóc." Mạc Chính Nhiên hít sâu một hơi áp chế đau đớn trong lòng mình. Anh dịu dàng ôm Hạ Tuyết Mẫn đến bên giường, anh để cô ngồi lên chân mình. Hai tay ôm trọn cục cưng của anh, Mạc Chính Nhiên cúi đầu hôn lên đôi mắt đẫm lệ của cô, anh ôn nhu thì thầm bên tai Hạ Tuyết Mẫn.

"Cục cưng, đừng khóc, chuyện lúc nãy là lỗi của anh. Anh không tránh kịp nụ hôn của Nhan Lệ. Là anh không đúng, anh không nên đứng quá gần cô ta, xin lỗi Mẫn Mẫn. Em muốn anh thế nào cũng được, chỉ cần đừng rời xa anh, không cần cùng anh li hôn, Mẫn Mẫn muốn thế nào liền thế đó." Nói rồi Mạc Chính Nhiên dùng sức kéo Hạ Tuyết Mẫn vào người mình, anh cúi đầu hôn trán cô.

"A Nhiên..." Giọng Hạ Tuyết Mẫn bởi vì khóc mà trở nên khàn đặc. Mạc Chính Nhiên nghe cô gọi anh liền vui mừng nhìn cô.

"A Nhiên thật không thích Nhan Lệ nữa sao?" Hạ Tuyết Mẫn dè dặt hỏi. Cô có chút khẩn trương khi chờ đợi anh trả lời. Nếu như anh nói anh vẫn thích Nhan Lệ thì sao? Cô có nên rút lui không? Nghĩ đến việc ấy thôi Mẫn Mẫn liền muốn rơi lệ.

Mạc Chính Nhiên nhìn bảo bối trong ngực mình mím môi sắp khóc đến nơi liền đau lòng không thôi, A Nhiên ghé đến bên tai Mẫn Mẫn trả lời, "Ông xã chỉ thích mỗi mình Mẫn Mẫn thôi. Nhan Lệ là quá khứ, Mẫn Mẫn chẳng lẽ ghen với bạn gái cũ của ông xã mình sao?" Dứt lời Mạc Chính Nhiên liền xấu xa thổi khí bên tai Hạ Tuyết Mẫn, khiến cô thấy ngưa ngứa đưa tay lên gãi gãi.

"Em ghen thì thế nào? Chẳng lẽ thấy người đàn ông của mình cùng người phụ nữ khác thân mật thì cười hì hì sau đó nói 'ngại quá, hai người cứ tiếp tục' sao hả?" Hạ Tuyết Mẫn tức giận hướng Mạc Chính Nhiên hỏi, tuy nhiên với dáng vẻ hai mắt hồng hồng, đôi mắt ngập nước, thì chẳng thấy có vẻ tức giận nào cả. Ngoài ra Mạc Chính Nhiên còn cảm thấy cô đang giận dỗi, bộ dáng này đáng yêu chết mất.

Mắt thấy A Nhiên vẫn nhìn mình chẳng có vẻ gì là nhận lỗi, cô liền mím môi xoay mặt không nhìn anh.

"Mẫn Mẫn lúc đó sao không đứng trước mặt Nhan Lệ nói lớn 'Mạc Chính Nhiên là người đàn ông của tôi, cô mau cút đi', như vậy đó." A Nhiên làm bộ dáng như là ghen tuông, ngữ điệu và biểu cảm y hệt mấy người phụ nữ chanh chua.

"Ai biết được người nào đó rất hưởng thụ nụ hôn của người tình cũ thì sao? Em đi vào như vậy khác gì phá hoại đúng không?" Hạ Tuyết Mẫn vừa nói vừa lườm người đàn ông trước mặt mình.

"Bà xã, A Nhiên biết sai rồi, bỏ qua cho anh đi."

"Để coi đã, em buồn ngủ rồi."

"Cục cưng mệt rồi, mau ngủ đi." Mạc Chính Nhiên ôm Hạ Tuyết Mẫn cùng nằm xuống ngủ, anh kéo cô vào trong ngực, tay vỗ nhẹ lưng cô dỗ cô ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net