#15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mẫn Mẫn, cục cưng của anh, hôm nay anh cũng rất vui." Mạc Chính Nhiên nhân lúc cô không chú ý liền nhân cơ hội hôn lên cổ Hạ Tuyết Mẫn, anh một lúc lại hôn, một lúc lại gặm cắn cổ, "Mẫn Mẫn..."

"A Nhiên..." Hạ Tuyết Mẫn làm sao mà không biết bây giờ Mạc Chính Nhiên muốn gì chứ. Nhưng mà bây giờ là ban ngày ban mặt lại còn, lại còn ở trong phòng làm việc nữa chứ. Cô hiện tại rất ngượng ngùng, cô không biết phải như thế nào nữa. Mẫn Mẫn hơi nghiêng người trốn tránh cái người đang gặm cắn cổ cô.

"Cục cưng..." Mạc Chính Nhiên thì thầm bên tai Hạ Tuyết Mẫn, hai tay anh xoa nhẹ thắt lưng của cô, giọng anh khàn khàn lại pha chút dịu dàng, hơi thở ấm nóng liên tục phả vào mặt cô.

"Không được, A Nhiên đây là nơi làm việc mà." Hạ Tuyết Mẫn xấu hổ lãng tránh anh, cô thật không muốn đâu. Nếu như... Nếu như giữa chừng bị người khác xong vào nhìn thấy thì. Cô thật không muốn bị người khác nhìn mình cùng ông xã diễn Xuân cung đồ đâu.

Dường như, Mạc Chính Nhiên nhìn thấu băn khoăn của cô, anh khẽ cắn cổ Mẫn Mẫn, nhẹ giọng dụ dỗ, "Mẫn Mẫn, không có lệnh của anh không có ai dám tuỳ tiện bước vào đâu."

"Không được mà." Hạ Tuyết Mẫn vẫn không thể nào chấp nhận được. Huhu... Cô thật không có ý định ấy ấy trong phòng làm việc đâu. Nhìn thấy hộp cơm cô đem tới cho A Nhiên, mắt cô sáng lên, "Ông xã, em mang cơm trưa tới cho anh nè. Anh mau ăn đi, không phải lúc nãy than đói bụng sao?" Nói xong, cô nhanh chóng cầm lấy rồi mở ra, canh nóng, mùi cà ri thơm phức, cơm trắng dẻo.

"Ông xã." Cô làm nũng gọi anh.

Mạc Chính Nhiên hít sâu một hơi, áp chế dục vọng của mình xuống. Không thể để Mẫn Mẫn thất vọng được. Cục cưng của anh đã có lòng làm cơm trưa mà còn đem đến cho anh nữa thì còn gì bằng.


"Ông xã muốn Mẫn Mẫn đút cho anh cơ." Mạc Chính Nhiên dường đang làm nũng với cô, anh lại cuối đầu gặm gặm cổ Hạ Tuyết Mẫn.

Nghe anh nói vậy, cô liền phì cười, Hạ Tuyết Mẫn chu môi nói, "A Nhiên đã 30 tuổi rồi còn muốn người khác đút nữa hả?" Cô vừa nói vừa đưa tay chọt chọt mặt Mạc Chính Nhiên.

"Anh mới 29 tuổi rưỡi vẫn chưa tới sinh nhật 30 tuổi nhé!" Mạc Chính Nhiên không vừa lòng phản bác.

"Được, được là em nói sai, không phải 30 tuổi là 29 tuổi rưỡi, hì hì..." Mẫn Mẫn hôn phớt lên má A Nhiên một cái rồi xoay người trốn khỏi anh.

"Dám trốn anh sao? Dễ gì." Mạc Chính Nhiên nhanh mắt liền lẹ tay kéo ngược cô trở lại bên mình. Anh cưng chiều điểm nhẹ chóp mũi Mẫn Mẫn, "Bà xã một mình làm cơm cho ông xã sao?"

"Hì hì... A Nhiên thích không?"

"Thích, Mẫn Mẫn làm gì anh cũng thích." Mạc Chính Nhiên mỉm cười nhìn cô.

Gương mặt này, đôi mắt này cuối cùng, cuối cùng cũng hướng về cô. Cảm xúc của Mẫn Mẫn hiện tại thật sự rất vui sướng. Rốt cuộc, A Nhiên cũng yêu cô...

Hạ Tuyết Mẫn cuối đầu lặng lẽ rơi nước mắt. Mạc Chính Nhiên nghe tiếng thút thít nho nhỏ của cô liền lo lắng, anh nâng mặt cô lên nhìn, hai hàng nước mắt chảy dọc theo gò má của cô, anh nhìn thấy đau lòng không thôi, A Nhiên yêu thương hôn lên đôi mắt đẫm lệ của Mẫn Mẫn, "Lúc nãy đang tốt mà, sao lại khóc chứ? Cục cưng sao lại khóc rồi? Có phải ông xã không tốt với cục cưng đúng không? Đừng khóc mà. Mẫn Mẫn là bé khóc nhè." Mạc Chính Nhiên nhỏ giọng trêu chọc, hai tay anh ôm trọn vào lòng, cúi đầu hôn lên tóc Hạ Tuyết Mẫn.

Nghe anh dỗ dành mình thì mọi ủy khuất lúc trước cô phải chịu liền lập tức vỡ oà ra, cô khóc càng dữ dội hơn, hai tay ôm xiết lưng Mạc Chính Nhiên. Cả văn phòng làm việc rộng lớn chỉ nghe thấy tiếng khóc của Mẫn Mẫn, cô vừa khóc vừa oán trách anh, "Hic... Tại anh hết... Hic... Đồ xấu xa, đồ vô lương tâm... Oa..."

"Đúng vậy, là tại ông xã hết, ngoan, không khóc nhé!" Nghe cô trút hết mọi tủi hờn mà cô phải chịu thì tim anh như có ai đang bóp chặt lại, khiến anh thật đau đớn không thôi. Anh vuốt vuốt lưng cô, "Cục cưng à, ông xã lúc trước rất rất rất xấu xa, tại sao em lại thích một tên cặn bã như ông xã chứ? Tại sao hết lần này đến lần khác anh tổn thương em, nhưng em vẫn thích anh chứ? Đúng là bé ngốc mà. Về việc của Nhan Lệ, anh biết không phải lỗi của em. Lúc trước là anh mù quáng tin tưởng cô ta, em chỉ là người bị hại nhưng mà anh lại trút hết mọi sự giận dữ lên người em, thậm chí hận em. Cục cưng, em có biết không? Lúc anh phát hiện sự thật Nhan Lệ phản bội anh thì anh không thể nào chấp nhận được. Ngay sau đó, anh đi uống rượu uống đến say bí tỉ chẳng biết trời chăng mây gió là gì, qua ngày hôm sau tỉnh lại, anh liền thấy em ngồi co rút ở góc giường trong phòng anh, quần áo không chỉnh tề. Lúc đó, anh liền coi em là kẻ đầu sỏ của việc Nhan Lệ phản bội anh. Anh tự gạt chính mình rằng em đã cố ý ly gián anh và Nhan Lệ, làm cho cô ta rời bỏ anh theo người đàn ông khác. Anh không thể nào chấp nhận được thất bại lúc ấy, liền đem em thành bao cát trút giận, đem mọi sự nhục nhã bấy giờ đẩy hết trên người em. Khi bà nội biết giữa hai chúng có quan hệ liền bắt ép anh kết hôn với em. Khi anh thấy em vui vẻ như vậy, anh liền khẳng định suy nghĩ lúc ấy của anh là chính xác. Cho nên, mỗi lần thấy em liền nhịn không được nói những lời tổn thương em, anh cứ tưởng nhìn thấy em khóc, nhìn thấy em đau khổ anh liền vui sướng. Nhưng không, anh không cảm thấy vui vẻ chút nào. Cho đến một lần khi thấy hai đầu gối em chảy máu, anh liền tức giận tột cùng, anh giận dữ nói lời đả thương em, sau đó bắt dì Trần đổ hết thức ăn đi không cho em ăn, anh đi lên phòng đóng sập cửa lại. Ngay lúc đó anh không hiểu lại có ý nghĩ phạt không cho em ăn cơm, anh nghĩ rằng không cho em ăn cơm, em liền sợ, sau đó sẽ không làm bản thân mình bị thương nữa. Anh ở trong phòng suốt đêm không ngủ được. Đến nửa đêm thì anh lén lút sang phòng em nhìn xem vết thương trên đầu gối em thế nào, lúc ấy có một bé ngốc nào đó ngay cả vết thương cũng không xử lí liền lập tức đi ngủ, khi đó em biết anh muốn làm gì không?" Mạc Chính Nhiên ngừng một lúc đợi cô trả lời.

Hạ Tuyết Mẫn sụt sịt mũi, cô nâng đôi mắt sưng đỏ nhìn anh, nức nở hỏi, "Lúc... Lúc đó anh làm gì?"

Mạc Chính Nhiên đưa tay lau nước mắt cho cô, anh lại nói tiếp, "Lúc đó anh một bụng tức giận, anh lập tức muốn lôi em dậy mắng cho một trận thoả đáng."

"Sau đó thì sao?" Hạ Tuyết Mẫn hỏi.

"Sau đó thì anh lấy hộp y tế băng bó cho bé ngốc nào đó, rồi lặng lẽ đi về phòng." Mạc Chính Nhiên nói đến đây thì dừng, anh đưa hai tay xoa mặt Mẫn Mẫn.

"Sau đó, sau đó nữa, A Nhiên nói tiếp đi." Hạ Tuyết Mẫn đã ngừng khóc, cô hứng thú nhìn anh, thúc giục anh kể tiếp.

"Sau đó anh về phòng ngủ." Mạc Chính Nhiên nhìn cô, trong mắt loé lên một điều gì đó liền nhanh chóng biến mất.

Đương nhiên là không nói cho cô biết khi anh băng vết thương cho cô xong và ra khỏi phòng liền bị dì Trần bắt gặp. Nếu để người nào đó biết liền bị cười nhạo cho xem.


"A Nhiên... Mẫn Mẫn không trách anh mà." Cô nhẹ nhàng hôn lên cánh môi đanh mím chặt của anh.


"Cục cưng của anh, ông xã hứa với em, sau này không tổn thương em nữa, tin anh được không?"

"Được." Hạ Tuyết Mẫn gật đầu chắc nịch.

"Cảm ơn Mẫn Mẫn của anh."

Hạ Tuyết Mẫn vui vẻ hôn lên cằm anh, "Ông xã mau ăn cơm đi, để nguội không ngon đâu."

"Được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net