Chương 8: Truy Hương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Niệm Tư
Chương 8
Nhưng cái hình ảnh trước mắt dường như đã khiến Vân Trung Đường Phong cực kì kích động, tay nắm chặt lại,gân xanh nổi lên, y lập tức lao vào giữa đám người một quyền xuất ra khiến con chó dữ bắn xa vài ba thước. Mấy cô cậu con nhà thế gia dùng chó bắt nạt tiểu a đầu thấy thế vừa sợ hãi vừa tức giận:
-Ngươi là ai, có tin ta...
Tiểu thư nhỏ tuổi chanh chọe ấy chưa nói dứt lời liền bị tiểu a đầu vừa bị chó cắn cho hai bạt tai:
-Ta nói cho ngươi hay, ta chỉ sợ chó chứ cái thứ rác rưởi như ngươi ta khinh.
Tuy trên mặt tiểu nha đầu còn sót vài giọt lệ chưa khô nhưng thần sắc lại cứng rắn đanh đá vô cùng. Chưa hả dạ, tiểu a đầu đạp cho tên công tử một cái:
-Ngươi hống hách tiếp đi, có giỏi thì mắng ta nữa đi.
Lũ trẻ thế gia được nuông chiều từ nhỏ vốn không đấu lại tiểu a đầu nên chỉ có thể dựa vào con chó. Nay con chó kia đã bị đạp xa vài thước, lũ trẻ ấy căn bản đấu không lại tiểu a đầu.
-Ngươi...ngươi chờ đó, bọn ta sẽ trở lại.

-Hừ. – giậm chân một cái, tiểu a đầu thị uy.
Khi mọi người tản hết, tiểu a đầu quay đầu lại, hơi liếc nhìn ân nhân đoạn khom người đa tạ hết sức trang trọng giống hệt mấy nhi nữ con nhà thế gia:
-Đa tạ hai vị ca ca.
-Không có gì, cơ mà muội tên gì, nhà muội ở đâu, tại sao lại bị chúng bắt nạt?
-Muội tên Truy Hương, từ nhỏ đã lang thang đầu đường xó chợ nên bị người ta bắt nạt cũng không có gì là lạ.
Hải Lâm ái ngại nhìn vết thương đang rỉ máu ở đùi của Truy Hương do con ác cẩu lúc nãy gây ra, thân hình gầy guộc, mặt mũi nhem nhuốc, đôi mắt còn hơi sưng. Có lẽ đã khóc rất lâu rồi và chưa có lấy một giấc ngủ ngon.
-Truy Hương, muội có muốn tới Thiền Tâm tự không?
-Không được đâu, nơi như vậy sao muội có diễm phúc bước vào chứ. Chỉ những người có gia thế mới được phép tới đó.
-Ai nói? Đều là con người vốn không phân biệt.
-Thật sự muội được phép tới đó sao?
-Đương nhiên.
-Vậy được, muội muốn tới đó, muốn thoát khỏi nơi này.
Thế là Hải Lâm cõng Truy Hương trên lưng trở về tự. Có vẻ như hành động này của Hải Lâm khiến Đường Phong cảm thấy khó chịu, vậy nên suốt dọc đường y không nói, không rằng, ánh mắt thi thoảng nhìn họ một cách hằn học.
-Sư phụ à, sư phụ, người cho Truy Hưởng lại đi, muội ấy còn nhỏ, đâu tính là nữ nhi. Hơn nữa lại là một cô nhi không nơi nương tựa.
-Quy định là quy định.
-Cạnh chùa có một ngôi nhà nhỏ, bỏ trống đã lâu...
Như đã hiểu ý đồ đệ, Tịnh Tâm thiền sư gần đầu "ừ" một tiếng.
Hải Lâm đưa Truy Hương đến căn nhà nhỏ ấy, khi nàng tắm xong, bước ra với một diện mạo hoàn toàn khác. Dung mạo thanh tú, dáng người thanh mảnh, sắc da hồng hào, chân mày lá liễu, tuy mặc trên người y phục nam nhân nhưng Truy Hương vẫn có dáng điệu của một tiểu cô nương yểu điệu thướt tha. Vẻ đẹp ấy chưa đến mức được coi là câu hồn đoạt phách nhưng cũng là một vẻ đẹp hiếm có chốn nhân gian. Hải Lâm thẫn thờ nhìn nàng, đôi mắt không chớp, hồi lâu bị Từ Văn cốc đầu:
-Biến thái.
-Ta...ta đâu có làm gì?
-Huynh còn nói không? nhìn chằm chằm cô nương nhà người ta như thể muốn ăn tươi nuốt sống còn nói không!
Truy Hương che miệng cười, giọng điệu tinh nghịch.
-Muội mới 14 tuổi thôi tiểu thúc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy