Chương3:Đường Phong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

—————- Niệm Tư ——————
Chương 3
Đôi mắt long lanh trìu mến như làm tan chảy tảng băng vô cảm kia, Đường Phong lạnh lùng đương nhiên không phải sinh ra đã lạnh. Tất cả mọi việc ở nhân gian đều có nhân, quả. Nhân là mười năm trước, khi Đường Phong chỉ là một tiểu hài tử, vô tình gặp phải chó dữ, cậu đã bị lũ cho cắn đến thương tích đầy mình, dù miệng không ngừng cầu cứu những người xung quanh nhưng tuyệt nhiên không có lấy một ai giúp đỡ. Đứa trẻ nhem nhuốc bởi đất, nhớp nháp bởi máu tươi đã hi vọng rằng có người tới cứu bao nhiêu thì lại càng chìm đắm vào tuyệt vọng bấy nhiêu bởi thay vì cứu đứa trẻ ấy, họ- những người đứng xung quanh đó chỉ biết ái ngại nhìn, họa chăng là có chút lòng thương cảm nhưng lòng thương cảm ấy không đủ để họ lao vào cứu một đứa nhỏ không quen không biết như cậu. May thay, có người đã nhận ra cậu nên đã báo lại với Vân Trung lão gia. Đến bây giờ, Vân Trung Đường Phong đã trở thành một thiếu niên tâm lạnh tựa băng, thần sắc thờ ơ tựa khói chiều không màng đến mọi sự việc. Phàm là những việc không liên quan đến bản thân, y tuyệt nhiên không để tâm ngoại trừ nữ nhân trước mặt- người đã lấy thân mình che chở cho y, dù đau đớn đến mấy vẫn ôm chặt đệ đệ, không để y phải chịu thêm một vết cắn nào.
-Đại tỷ, tỷ mau thoa thuốc cho đệ đệ. Nhất Giao vội vã đi vào với vẻ mặt đầy lo lắng. Nhất Khúc đỡ lấy hộp thuốc, dịu dàng thoa lên vết bầm tím do tụ máu trên đôi tay nõn nà kia.
-Đệ đói bụng rồi đúng không? Tỷ mang đậu hũ nóng tới cho đệ đây.
Thiếu niên 18 tuổi ấy dù cho bên ngoài có trưởng thành, cao ngạo tới đâu thì lúc nào cũng chỉ như một tiểu hài tử mới lên ba khi ở bên hai vị tỷ tỷ của mình.
-Nhị tỷ, lâu rồi ta chưa được nghe tỷ đàn.
-Nếu hôm nay đệ đã có hứng như vậy, ta sẽ đàn cho đệ nghe.
"Khúc Giao Phong"- khúc nhạc mang tên ba tỷ đệ gia tộc Vân Trung là khúc nhạc Đường Phong thích nhất. Tiếng đàn vừa cất lên liền như muốn thâm nhập vào tâm can, gỡ rối tâm tư vốn đang rối bời của y. Âm thanh ấy vừa trong trẻo như đang vút bay trong không gian rộng lớn của căn phòng ấy, lúc thuần khiết như một nữ tử yếu đuối, lúc mạnh mẽ, khảng khái như một chính nhân quân tử, tuyệt nhiên không có lấy một nhịp khiến người nghe phật ý. Thiếu niên ngồi bên cửa sổ không biết đã thiếp đi tự bao giờ, khuôn mặt anh tuấn ấy chưa bao giờ khiến người nhìn phải thất vọng. Vẻ đẹp của thiếu niên ấy có thể ví như một bức tranh thủy mặc, không nổi bật, không màu mè khoa trương, đẹp trang nhã, ẩn ý. Trăng đêm ấy đẹp, sao lấp lánh đầy trời. Bộ hắc y điểm pha lê ấy đã lâu rồi chưa đẹp đến vậy, cũng lại chưa từng có nét bút nào khuấy động tâm can bức tranh thủy mặc kia.
Trong phòng riêng,Vân Trung phu nhân trò chuyện với nhi nữ:
-Nhất Khúc, Nhất Giao, hai con đừng nuông chiều đệ đệ của mình như vậy nữa.
-Chúng hài tử vốn không nuông chiều đệ đệ.
-Còn nói không?

-Thực ra đệ đệ vẫn luôn chăm chỉ luyện tập võ công, trên người đệ ấy đã có không ít thương tích.
-Ngày mai, hài nhi muốn đưa đệ đệ tới Thiền Tâm Tự một chuyến.
-Đi đi, để Phong nhi ở chỗ Thiền sư Tịnh Tâm ta cũng an lòng.- Bà lặng lẽ đưa ánh nhìn ra ngoài.
Gió thổi nhẹ, ánh đèn cầy khẽ lay, phải chăng nó cũng giống như tâm tư của Vân Trung phu nhân không thể quyết liệt giáo huấn hài tử nhưng lại càng không thể bỏ mặc không lo.
Hai vị tiểu thư trẻ tuổi như già đi khi sự lo lắng cho đệ đệ bao trùm tâm trí.
-Nhất Khúc, theo tỷ tại sau tiểu đệ lại kịch liệt phản đối chuyện phụ mẫu ép học võ công nhưng lại học lén như vậy?
-Muội còn không hiểu tính tình Phong Nhi sao? Lúc nào nó cũng cao ngạo, lúc nào cũng muốn hình tượng của mình trong mắt người khác thật cao lãnh, hơn nữa, tính đệ ấy ưa sạch sẽ, muội nghĩ đệ ấy lại chịu mặc một chiếc áo ướt đẫm mồ hôi hay sao?
-Chưa tính chuyện phụ mẫu ép đệ ấy uống rượu để cái gì mà giống nam nhân, cái gì mà khí khái của một chính nhân quân tử khiến đệ ấy vô cùng khó chịu nên phản kháng là điều tất yếu. Giờ thì muội hiểu.
-Khuya rồi, muội mau đi nghỉ đi.
-Dạ.
Chim trên cành bắt đầu hót, hồ điệp bay lượn trong vườn hoa, vài tia nắng rọi vào phòng đã đánh thức nam tử ba phần văn nhã, bảy phần anh tuấn kia dậy. Nhìn bộ dạng mới ngủ dậy của y còn tưởng y là một nữ tử liễu yếu đào tơ, thật"mỏng manh" khiến người ta không kìm được mà phải đem vào lòng yêu chiều y hết mực.
Có tiếng gõ cửa, giọng điệu thanh khiết, trang nhã của nữ nhân ngoài cửa vọng vào:
-Tam đệ, đệ dậy chưa?
-Chờ chút.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy