Chương4: Khởi đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

——-Niệm Tư ———-
Chương 4
Cánh cửa từ từ mở ra, Nhất Khúc bưng một khay thức ăn tới:
-Đệ mau ăn sáng rồi chuẩn bị đồ đạc tới Thiền Tâm Tự.
Đường Phong chỉ gật một cái, đỡ lấy khay thức ăn trên tay Nhất Khúc rồi đóng cửa lại.
Khoảng một canh giờ sau, Đường Phong bước ra sảnh chính. Có vẻ như trong nhà sắp có đại sự, quan khách đi lại dày như nêm, khung cảnh ồn ào, trên mặt ai cũng ngập tràn hỉ sắc. Bỗng bị thần sắc của Tam công tử làm cho yên lặng. Vẻ tuấn nhã ấy quả giống với bậc thánh hiền, sắc da trắng ngần, chân mày đậm, đôi ngươi đen trắng rõ ràng chỉ là có phần nhạt nhòa. Tướng mạo vô cùng tinh khôi.
Biết hài tử ghét ồn ào, ưa thanh tịnh, Vân Trung lão gia cũng không ép cậu ở lại. Quan khách còn chưa hết trầm trồ về vẻ đẹp anh tuấn của Vân Trung Đường Phong thì đã bị dung mạo diễm lệ, thanh tao quý phái của tỷ muội Nhất Khúc, Nhất Giao làm cho những người xung quanh phải nín thở vì sợ sẽ kinh động đến hai vị tiên tử ấy. Vài vị công tử trẻ tuổi như đang bị vẻ đẹp ấy câu hồn đoạt phách mà trở nên ngờ nghệch, miệng há hốc. Một đám "trâu già" cũng không kém, chẹp chẹp miệng đưa hai tay xoa xoa vào nhau. Chứng kiến cảnh tượng ấy, Vân Trung lão gia cũng mừng thầm, Vân Trung gia trang coi như hôm nay nở mày nở mặt.
-Phụ thân, chúng hài tử xin được tới Thiền Tâm Tự thỉnh giáo một vài điều với Tịnh Tâm thiền sư, cũng là để tam đệ có thể...
Câu nói chưa rứt, Vân Trung lão gia đã mỉm cười, gật đầu:
-Chuyện này, mẫu thân các con đã bàn với ta, ta rất ưng thuận, các con mau lên đường kẻo muộn.

-Dạ thưa phụ thân, vậy chúng hài tử xin cáo lui.
Đoạn nói rồi quay sang hành lễ, cúi chào một lượt sau đó ba người ra khỏi sảnh chính đi tới chiếc xe ngựa đã được chuẩn bị sẵn, khởi hành tới An Lâm Sơn. Trên đường đi không biết bao nhiêu thắng cảnh đã hiện ra trước mắt ba người, dù đã nhìn thấy nhiều danh lam thắng cảnh nhưng cũng không khỏi thán phục cảnh đẹp nơi rừng trúc An Lâm Sơn. Từ âm thanh róc rách của suối, tiếng chim hót líu lo, cho đến những tiếng xào xạc của lá cây,... tất cả những điều ấy thật dễ rung động lòng người.
-Tam đệ, đệ thấy tâm trạng sao rồi?
-Trống rỗng.
-Kìa, đại tỷ có ý quan tâm đệ như vậy, đệ không thể trả lời dài hơn một chút sao?
-Hoàn toàn trỗng rỗng.
-Khá lắm. Nhất Khúc nhíu mày, léo xéo tam công tử.
-Ta thiết nghĩ, sau này, khi ta chết đi có được thanh thản không? – Đại tiểu thư ủ rũ, tuy nhiêu cái vẻ mặt ủ rũ ấy không tồn tại được lâu bởi nụ cười của nàng đã che đi vẻ mặt ấy.
-Đại tỷ, tỷ bớt nói mấy lời không hay đó được không.
-Được được, coi như ta sai.
Vân Trung Đường Phong thở dài, xuất thần nhìn ra ngoài, cỗ xe ngựa đều đều, chầm chậm mà di chuyển, cảnh vật cũng chuyển động chậm dần theo cái nhịp chầm chậm ấy của xe ngựa khiến cho người ta nhìn mãi cũng không thấy chán.
-Đại tỷ, muội có chuyện không hiểu.
-Là chuyện gì?
-Muội nghe nói ở An Lâm Sơn từng có một nữ tử dung mạo diễm mỹ tuyệt luân vô cùng tốt bụng nhưng đột nhiên mất tích, sau đó lại bỗng hóa hung tàn.
-Đây là muội nghe nói vậy thôi, đó chỉ là những lời gió thoảng mây bay, tất thảy đều không đáng tin. Nếu có một nữ ma đầu như vậy xuất hiện ở An Lâm Sơn, lẽ nào Tịnh Tâm thiền sư lại bỏ qua.
-Nhưng ả không ở trong chùa, hơn nữa dường như cũng không hề lui tới Thiền Tâm Tự.
-Vậy sao muội biết cô nương ấy với nữ ma đầu đó là một
-Tên gọi và dung mạo.
-Vậy muội nói xem, ả tên gì? Sao ta lại chưa từng nghe tới/ Nhất Giao nheo mắt, nhíu mày như đang gắng gượng nhớ điều gì đó.
-Hải Chu Sa.
-Là ả ta?
#còn


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy