01. Cháu có thể giải thích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đỗ Khánh Tú vừa về đến nhà, anh nhận thấy có hai đôi giày thể thao kích cỡ khác nhau được đặt dưới bậc thềm của lối vào.

Đôi nhỏ hiển nhiên là của Biên Bá Hiền, mà đôi còn lại, Đỗ Khánh Tú nghĩ, hơn phân nửa là Phác Xán Liệt.

Cháu trai Bá Hiền của anh đang học năm hai ở đại học A, bởi vì nhà gần, cứ dăm ba hôm lại về một lần, Phác Xán Liệt là người có quan hệ tốt nhất trong đám bạn cùng phòng của Bá Hiền, nên thường xuyên tới đây chơi.

Nói chung, Đỗ Khánh rất hoan nghênh bạn bè của Bá Hiền tới chơi, tuy anh thích thanh tĩnh, nhưng bạn bè của Bá Hiền cũng là người biết điều, sẽ không quấy rầy quá mức.

Nhưng duy chỉ có Phác Xán Liệt, Đỗ Khánh Tú nghĩ, thật ra cậu ta không cần đến thường xuyên như vậy.

Anh thay giày xong, đi lên bậc thang, quả nhiên nhìn thấy Phác Xán Liệt và Biên Bá Hiền ngồi cạnh nhau trên sofa, hai người không biết đang tán gẫu cái gì, trên đầu gối đều đặt máy tính, Biên Bá Hiền khoa tay múa chân, mặc một chiếc áo thun màu trắng, trên cổ đeo ngọc Quan Âm mà Đỗ Khánh Tú mua cho, lắc lên lắc xuống.

Phác Xán Liệt chống một tay lên sofa, thần sắc nghiêm túc nhìn chằm chằm Biên Bá Hiền, hơi nhíu mày, ánh mắt màu hổ phách phản chiếu ánh đèn, chuyển động như dòng suối trong veo.

Hai người trẻ tuổi này đều là trời sinh tướng mạo tốt, ngồi cùng một chỗ cũng rất vui mắt.

Nhưng điểm khác biệt chính là, Bá Hiền tuy rằng ngũ quan tinh xảo, nhưng lại là kiểu khuôn mặt búp bê ngây thơ chưa trải sự đời, diện mạo chỉ có thể nói là đáng yêu, mà không phải đẹp trai, rõ ràng đã hai mươi tuổi, thế mà vẫn luôn bị coi là học sinh trung học.

Phác Xán Liệt thì khác, cao gần một mét chín, vai rộng, eo hẹp, chân dài, khuôn mặt đường nét rõ ràng, sắc sảo không chê vào đâu được, nhưng cũng là đôi mắt lại đào hoa đa tình, đồng tử có màu hơi nhạt, khi nhìn người khác nói chuyện, sẽ ánh lên vẻ trêu chọc khiến lòng người rối loạn.

Nói chung là, nhìn rất không vừa mắt.

Tất cả những điều trên xuất phát từ những suy nghĩ chủ quan của Đỗ Khánh Tú.

Không còn cách nào cả, khí chất của anh và Phác Xán Liệt vẫn luôn khác nhau.

Anh xách túi đi vào, hai người trên sofa nghe thấy động tĩnh cùng nhau quay lại.

Bá Hiền thấy anh lập tức đứng dậy từ sofa, vui vẻ nhào tới, vùi đầu lên vai anh, "Chú!"

Đỗ Khánh Tú mỉm cười, sờ sờ đầu Bá Hiền.

Biên Bá Hiền nói là cháu trai của anh, nhưng không khác con ruột anh là mấy, chị gái và anh rể anh mất sớm, Bá Hiền tám tuổi đã mất cả cha lẫn mẹ, sau đó vẫn luôn đi theo anh, cũng coi như một tay anh luôn lớn.

Anh không kết hôn nhiều năm, cũng có một phần nguyên nhân là từ Bá Hiền, luôn sợ người khác đối với Bá Hiền không tốt, lại sợ Bá Hiền cảm thấy mình bị bỏ rơi, cuối cùng thì cứ trì hoãn như vậy, anh cảm thấy độc thân cũng rất tốt.

Đỗ Khánh Tú vỗ vỗ Bá Hiền, ý bảo cậu xuống khỏi người mình, ngẩng đầu nhìn thấy Phác Xán Liệt đứng ở phía sau, vẻ tươi cười bèn nhạt đi, "Xán Liệt cũng đến à."

Phác Xán Liệt ngược lại rất lễ phép, nở nụ cười vô hại, "Cháu lại tới quấy rầy chú Đỗ rồi."

Đỗ Khánh Tú không nói tiếp, chỉ gật đầu.

Cũng may hai người kia cũng biết tính tình lãnh đạm này của anh, không để ý cho lắm.

Bá Hiền lại nói với Đỗ Khánh Tú, "Chú ơi, hôm nay Xán Liệt sẽ ở nhà chúng ta."

Đỗ Khánh Tú nhướn mày theo bản năng, "Vì sao? "

Nhưng rất nhanh anh nhớ tới Phác Xán Liệt vẫn ở bên cạnh, lập tức lại khôi phục vẻ mặt lạnh lùng.

"Hôm nay bọn cháu phải làm bài tập về lập trình, nếu chưa xong, cháu đành phải để anh Phác ở lại." Bá Hiền không cảm thấy được sự rối rắm của chú mình, coi đó là điều đương nhiên, "Cũng chỉ mất hai mươi phút đến trường vào ngày mai, gần mà."

Đỗ Khánh Tú nhất thời không nói gì.

Anh ngẩng đầu nhìn Phác Xán Liệt, rất hy vọng Phác Xán Liệt có thể biết điều một chút, tự mình lượn đi.

Nhưng Phác Xán liệt xưa nay không ăn ý với anh, hoàn toàn không lĩnh hội được ý tứ của anh, ngược lại còn cười tủm tỉm nhìn anh.

Đỗ Khánh Tú đành phải gật đầu, "Được rồi, vậy buổi tối nhớ đừng ngủ quá muộn."

Bá Hiền đáp ứng, "Vâng ạ, bọn cháu sẽ không gây ồn đâu ạ."

Đỗ Khánh Tú trở lên lầu thay quần áo mặc ở nhà, sau khi xuống lầu, phát hiện Phác Xán Liệt và Biên Bá Hiền đều không còn ở trong phòng khách nữa.

Anh tìm thấy họ trong nhà bếp, cả hai đang đứng trước bàn bếp.

Anh gõ cửa thể hiện sự tồn tại của mình, "Hai đứa đang làm gì vậy?"

"Có làm gì đâu ạ, Xán Liệt đang chuẩn bị cơm tối," Bá Hiền trả lời, "Hôm nay cậu ấy nhận làm."

Đỗ Khánh Tú lúc này mới chú ý tới, trong tay Xán Liệt có một củ khoai tây đang gọt dở vỏ.

Anh không ngờ Phác Xán liệt còn có thể nấu cơm, bèn bước qua nhìn vài cái.

Phác Xán Liệt thành thạo đánh trứng, thái rau, băm thịt, nấu canh, bận rộn nhưng vẫn rất có trật tự, vừa nhìn đã biết là một cao thủ.

Đỗ Khánh Tú không thể không đánh giá lại Phác Xán Liệt.

Anh nhớ điều kiện trong nhà Phác Xán Liệt rất tốt, xuất thân là đại thiếu gia, ngậm thìa vàng mà lớn, anh còn tưởng Phác Xán Liệt còn không phân biệt được năm loại ngũ cốc, năm đầu ngón tay không phải động nước, nhưng không ngờ lại rất có căn bản.

Bá Hiền ở bên cạnh cũng nhìn với vẻ mặt ngạc nhiên, "Anh Phác, em quen anh hơn một năm, không ngờ anh còn biết nấu ăn đó."

Xán Liệt cúi đầu, "Hồi học trung học phải ở bên ngoài một thời gian, nên cứ thế học được thôi."

Biên Bá Hiền trông có vẻ nóng lòng muốn thử cũng muốn nhúng tay vào, lại bị Phác Xán Liệt đẩy ra ngoài.

"Cậu ra ngoài ăn chút đồ ăn vặt đi." Phác Xán Liệt nói, "Cậu vốn dĩ không biết nấu cơm, bị bỏng lại mất công chú Đỗ xử lí giúp cậu."

Đỗ Khánh Tú cũng nói, "Cháu ra ngoài đi."

Nhưng anh lại xắn tay áo lên hỗ trợ, anh là chủ nhà, há có thể không biết xấu hổ thật sự để cho khách một mình nấu cơm.

Anh lấy rổ rau bên cạnh, tỉ mỉ rửa sạch dưới dòng nước, xuất phát từ sự nghiêm cẩn của bác sĩ, ngay cả đồ ăn của anh cũng phải rửa qua mấy lần.

Phác Xán Liệt cũng không làm bộ làm tịch muốn Đỗ Khánh Tú đi ra ngoài, mà phối hợp ăn ý với anh, một người nấu, một người rửa, vô cùng có trật tự.

Hai người đứng trong gian bếp rộng lớn, nhưng không nói gì cả, chỉ có tiếng nồi niêu xoong chảo va chạm vào nhau.

Một lúc sau, Phác Xán Liệt nhìn chằm chằm bánh khoai tây ở trong lò nướng, thấp giọng nói, "Chuyện lần trước, cảm ơn chú Đỗ, vẫn chưa có cơ hội nói trực tiếp với chú."

Động tác lau tay của Đỗ Khánh Tú dừng lại, nhanh chóng nhìn thoáng qua tay Phác Xán Liệt, nơi đó có một vết sẹo nhàn nhạt, đã sớm lành lại.

Anh biết Phác Xán Liệt nhắc đến chuyện gì.

Đỗ gia mở bệnh viện tư nhân, tháng trước, anh chuẩn bị tan làm, ở trong bệnh viện nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, Phác Xán Liệt ngồi trên ghế, một cánh tay bị thương, băng gạc nhuộm đầy máu tươi, nhưng cậu ta lại chẳng quan tâm cho lắm.

Đỗ Khánh Tú đi qua, tiện tay giữ y tá đi ngang qua, hỏi, "Người bên kia vì sao bị thương?"

Y tá cũng đã lớn tuổi, thở dài, lắc đầu nói, "Còn có thể là gì nữa, người trẻ tuổi đánh nhau đến nhập bệnh viện, chắc lại đi đánh nhau tranh giành tình cảm rồi."

"Nhưng bên kia có vẻ còn thảm hơn," Y tá ngẫm lại, than thở một câu, "Đầu bị rách phải khâu lại. Học sinh bây giờ, liều quá mà."

Đỗ Khánh Tú nghiêng đầu nhìn Phác Xán Liệt vài lần, nhưng không quá ngạc nhiên, bởi vì đây có vẻ giống với chuyện Phác Xán Liệt sẽ làm ra.

Anh ở bên cạnh yên lặng nhìn trong chốc lát, cho dù Phác Xán Liệt không bị thương nặng, nhưng chắc cũng rất đau, thế mà cậu ta vẫn bình tĩnh cúi đầu chơi điện thoại di động, coi như người bị thương không phải là mình.

Mà bên cạnh hắn lại là một thiếu niên khôi ngô tuấn tú, mới mười tám mười chín tuổi, đôi mắt đỏ hoe, so với người bị thương là Phác Xán Liệt thì nhìn thiếu niên đó còn có vẻ khó chịu hơn.

Đỗ Khánh Tú nhìn trong chốc lát, không nói gì, cũng không cố ý đi tới trước mặt Phác Xán Liệt tỏ vẻ quan tâm, chỉ dặn dò y tá mở một phòng đơn cho Phác Xán Liệt nghỉ ngơi, tiện thể miễn tiền thuốc men.

Anh cũng chẳng trông mong gì Phác Xán Liệt trả ơn, dù sao cũng chỉ là cái nhấc tay, nếu như Phác Xán Liệt không đề cập đến, anh đã sớm quên rồi.

Nhưng hiện tại nếu Phác Xán Liệt tự mình nhắc tới, Đỗ Khánh Tú lau sạch tay, nhịn không được lại nói thêm vài câu, "Chuyện này không tính là gì, không cần để ở trong lòng. Nhưng người trẻ tuổi của các cậu nếu đi quán bar, ít nhất phải có người lớn đi cùng, đừng lúc nào cũng chỉ biết đánh nhau, đối với cậu và cả những người xung quanh đều không tốt."

Anh nhìn Phác Xán Liệt từ sau cặp kính cận màu bạc, đôi mắt trong trẻo xinh đẹp, đuôi mắt nhẹ nhàng cong lên, lúc nhìn người giống như lông vũ khẽ vuốt ve trái tim, gãi đến ngứa ngáy.

Thực ra anh cũng không thích khoa tay múa chân với cuộc sống của người khác, người trẻ tuổi bốc đồng là chuyện không hiếm thấy, anh cũng chẳng có năng lượng mà đi quản lý từng người một.

Nhưng dù sao Phác Xán Liệt cũng là bạn thân của Bá Hiền, lần đầu tiên anh nhìn thấy Phác Xán Liệt chính là đang đánh nhau, lần này vẫn là bởi vì đánh nhau, với cương vị là phụ huynh của Bá Hiền, anh hy vọng Phác Xán Liệt ít đi gây chuyện một chút, tránh cho ngày nào đó ảnh hưởng đến Bá Hiền.

Tuy Đỗ Khánh Tú đã rất cố gắng kiềm chế lại, nhưng Xán Liệt vẫn mơ hồ cảm nhận được, danh tiếng của hắn hình như lại bị giảm xuống rồi.

Bản thân Phác Xán Liệt cũng rất bất đắc dĩ.

Hắn không dám nói mình là tuýp người người gặp người yêu hoa thấy hoa nở, nhưng từ nhỏ đến lớn cũng được coi như là chúng tinh phủng nguyệt, từ bạn bè cùng trang lứa đến thầy cô, chỉ cần hắn muốn, đều có thể lấy được yêu thích của đối phương.

Duy chỉ có Đỗ Khánh Tú, cũng không biết là vì sao, từ lần đầu gặp mặt đã dùng một loại ánh mắt đề phòng nhìn hắn.

Nhưng để mà nói thái độ của Đỗ Khánh Tú đối với hắn tệ đến mức nào, thì cũng không thể nói rõ được, Đỗ Khánh Tú vẫn luôn lịch sự với hắn, cũng không ngăn cản Biên Bá Hiền tiếp xúc với hắn, cũng chẳng bao giờ nói xấu sau lưng hắn với Biên Bá Hiền.

Rất mâu thuẫn, nhưng lại có chút đáng yêu, giống như một con mèo Ba Tư coi trọng lãnh địa, cao ngạo, kiêu căng, đối với người ta khinh thường một chút, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ dơ móng vuốt.

Phác Xán Liệt suy nghĩ một chút rồi giải thích, "Cháu không đánh nhau với người khác vì thích, lần trước đánh nhau, là do có người cố tình thuê côn đồ đến gây rối tại cửa hành của bạn cháu vì cạnh tranh làm ăn, thậm chí còn đánh cả nhân viên phục vụ của cửa hàng bọn họ, cháu vừa vặn ở đó, mới động thủ. Hơn nữa cháu cũng không phải đánh thua, mà bị người ta đánh lén."

Hắn nói xong không nhịn được, lại bổ sung một câu, "Sau đó bọn cháu cũng báo cảnh sát rồi."

Hắn cũng là công dân biết tuân thủ pháp luật đó nha? Đâu có phải là tên côn đồ đánh nhau gây sự trong tưởng tượng của Đỗ Khánh Tú.

Đỗ Khánh Tú đánh giá hắn từ trên xuống dưới, cảm thấy lời giải thích này miễn cưỡng đáng tin.

"Vậy lần sau nên báo cảnh sát sớm một chút," Anh kiễng chân, lấy một chiếc cốc trong tủ, "Nếu có chuyện gì cứ để cảnh sát giải quyết, một đám học sinh các cậu cứ làm ầm lên làm cái gì, đến lúc đó người chịu thiệt không phải vẫn là các cậu à."

Phác Xán Liệt cười cười, dịu dàng đáp lại, "Chú nói đúng."

----------------

Tay nghề của Phác Xán Liệt cũng không tệ lắm.

Đỗ Khánh Tú chỉ làm một ít salad, những món khác như thịt bò hầm, bánh khoai tây Tây Ban Nha, đậu phụ và tôm sốt cà chua, còn có canh sườn, đều do một mình Phác Xán Liệt làm.

Nhưng không biết có phải là ảo giác của Đỗ Khánh Tú hay không, thoạt nhìn qua, hình như đều là món anh thích ăn.

Chắc là trùng hợp thôi, Đỗ Khánh Tú nghĩ, dù sao Bá Hiền ăn cũng rất vui vẻ.

Nhưng sau khi anh uống xong hai bát canh sườn, trong bụng cảm thấy vô cùng mỹ mãn, cảm thấy Phác Xán Liệt cũng không phải không thuận mắt.

Giữ cậu ta lại cũng không thiệt thòi.

Ăn cơm tối xong, ba người mỗi người một nơi.

Đỗ Khánh Tú ở trong thư phòng nghiên cứu trường hợp của bệnh nhân, tập trung đến mức quên cả thời gian, khi nhìn lên lần nữa, nước trong ly đã lạnh ngắt.

Đã ba giờ trôi qua kể từ khi anh bước vào phòng.

Anh vươn vai, cầm cốc lên, chuẩn bị xuống lầu hâm một ít sữa.

Đến phòng bếp, lại phát hiện Phác Xán Liệt cũng ở đây, đang cầm bình dưỡng sinh không biết định nấu cái gì.

Phác Xán Liệt chú ý tới anh bèn hỏi, "Chú cũng đến rót trà sao?"

Đỗ Khánh Tú nhìn thoáng qua, phát hiện trong ấm là trà hoa quả, lập tức đưa chén qua, "Ừ, cho tôi một cốc."

Trong quá trình chờ trà hoa quả pha xong, Đỗ Khánh Tú đột nhiên nhớ tới vấn đề ngủ buổi tối.

Nhà bọn họ tuy là một biệt thự nhỏ hai tầng, nhưng trong quy hoạch không có nhiều phòng, ngoài phòng ngủ và phòng làm việc của anh và Bá Hiền, chỉ có một phòng ngủ nhỏ dành cho khách trên tầng hai.

Nhưng phòng ngủ kia đã bị dì giúp việc gia đình coi như phòng tạp hóa, chất đầy đồ đạc, muốn ở thì cần phải thu dọn một chút.

Đỗ Khánh Tú nhìn Phác Xán Liệt một cái, "Buổi tối cậu định ngủ ở đâu? Tôi quên mất, trong phòng dành cho khách chất quá nhiều đồ, không có chỗ để ngủ."

Anh cúi đầu liếc mắt nhìn thời gian, lúc này để cho Phác Xán Liệt ra ngoài thuê phòng cũng có chút vô nhân tính, trong lòng thực lo lắng.

Không nghĩ tới Phác Xán Liệt trả lời như một lẽ đương nhiên, "Cháu ngủ cùng với Bá Hiền cũng được."

Răng rắc.

Đỗ Khánh Tú nghe thấy thanh âm lý trí của mình nứt ra.

Anh không thể tin nhìn Phác Xán Liệt, "Cậu và Bá Hiền ngủ cùng nhau? Hai người chung một chiếc giường á."

Phác Xán Liệt cảm thấy rất kì quái, "Bọn cháu ngủ chung giường có vấn đề gì sao, hai đứa đều là con trai, ở ký túc xá cũng là bạn cùng phòng, đâu có gì bất tiện đâu."

Vấn đề rất lớn đó được không.

Đỗ Khánh Tú nhất thời không nói gì, khoanh tay nhìn chằm chằm ấm trà hoa quả, trong đầu lại bắt đầu xoay chuyển nhanh chóng.

Nếu như là nam sinh khác ngủ với Bá Hiền, anh nhất định sẽ không nghĩ nhiều, nhưng Phác Xán Liệt thì không được.

Nửa năm anh tiếp xúc với Phác Xán Liệt, đã sớm chú ý tới người theo đuổi Phác Xán Liệt có cả nam lẫn nữ, lần trước Phác Xán Liệt vào bệnh viện, đi theo bên cạnh cũng là một cậu trai đáng thương, nước mắt lưng tròng nhìn Phác Xán Liệt, vừa nhìn đã biết quan hệ không rõ ràng.

Tựu chung lại, là ăn cả nam lẫn nữ.

Hiện giờ cậu ta muốn ngủ cùng Bá Hiền trong một phòng, Bá Hiền lại đơn thuần, đó không phải là dâng dê vào miệng hổ hay sao.

Đỗ Khánh Tú đang rối rắm, chợt nghe thấy điện thoại di động của Phác Xán Liệt vang lên.

Phác Xán Liệt mở ra nhìn, ngón tay chạm vào phần voice chat, thanh âm trực tiếp phát ra.

Đối diện vừa nghe chính là thanh âm ồn ào của quán bar, một giọng nam giống như vịt đực hỏi, "Anh Phác hôm nay có đến ngõ Nam không, hôm nay ở đây có rất nhiều mỹ nam đó nha, bảo đảm anh..."

Lời còn chưa dứt, đã bị Phác Xán Liệt ấn tắt đi.

Nhà bếp rơi vào sự im lặng chết chóc.

Phác Xán Liệt lẳng lặng nhét điện thoại di động vào trong túi, liếc mắt nhìn Đỗ Khánh Tú một cái, "Cháu có thể giải thích..."

Đỗ Khánh Tú giơ tay lên, "Không phải giải thích, không quan trọng."

Anh đẩy kính, cố gắng bình tĩnh nói, "Tôi vừa nhớ tới, phòng tôi rất lớn, sofa bên trong cũng có thể làm giường, cậu cứ ngủ ở chỗ tôi đi, tôi ngủ trên sofa."

Tóm lại, đừng hòng nghĩ đến việc ngủ trong phòng Bá Hiền.

-------------------------

Chúng tinh phủng nguyệt - 众星捧月 - zhòng xīng pěng yuè (chữ trong Luận ngữ; phủng có nghĩa là bưng, nâng, bế, ôm; đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng, tiếng Anh: all the stars twinkle around the moon-regard something or somebody as a core).

*Note: Đỗ Khánh Tú và Biên Bá Hiền là chú cháu nhưng không cùng họ là vì Bá Hiền theo họ bố đó, Bá Hiền là con trai của chị gái Khánh Tú nha.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net