02. Không nói cho chú biết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đỗ Khánh Tú tự mình quyết định chỗ ngủ của Phác Xán Liệt.

Biên Bá Hiền cũng không phản đối điều này, nhưng tự hỏi tại sao chú của mình đột nhiên hiếu khách đến vậy.

Dù sao Đỗ Khánh Tú người này có ý thức lãnh địa rất mạnh, ngay cả thư phòng cũng không cho dì giúp việc đi vào quét dọn, toàn bộ đều tự mình làm.

Bây giờ không chỉ để một người xa lạ ngủ trong phòng mình, mà còn là ở trên giường của mình, Biên Bá Hiền không thể không nghi ngờ, chờ Phác Xán Liệt vừa đi, chú của cậu sẽ vứt cả chăn lẫn ga giường đi.

Đỗ Khánh Tú hợp tình hợp lý nói, "Phòng của cháu quá nhỏ, giường cũng là giường đơn, hai nam sinh ngủ thì hơi chật, Phác Xán Liệt thế nào cũng là khách, để cho cậu ấy ở thoải mái là chuyện nên làm."

Nói vô cùng có lý, Biên Bá Hiền mơ màng gật đầu.

"Cháu đi ngủ sớm đi, bài tập về nhà làm xong chưa?" Đỗ Khánh Tú đi qua, lại sờ đầu Bá Hiền một cái, "Làm không xong thì thôi, ngày mai làm tiếp cũng được."

"Sắp rồi ạ." Vẻ mặt Bá Hiền đau khổ, "Cháu còn thiếu một xíu nữa, anh Phác viết xong rồi."

Đỗ Khánh Tú bày tỏ sự thông cảm sâu sắc.

Khi anh còn học ở trường y, bài tập về nhà so với Bá Hiền chỉ nhiều hơn chứ không ít, cho dù có cưng chiều đứa nhỏ, anh cũng không thể giống như lúc Bá Hiền còn học trung học, nói ra những câu như vậy.

Nên chỉ có thể vỗ về Bá Hiền, "Cố lên."

Biên Bá Hiền thậm chí còn buồn hơn.

Phác Xán Liệt tựa vào cửa, thấy một màn này nhịn không được cười.

Hai chú cháu nhà này, diễn "phụ từ tử hiếu" giỏi thật.

Nhưng chỉ nhìn bề ngoài, Đỗ Khánh Tú tuyệt đối không giống chú của Biên Bá Hiền, tuy rằng đã ba mươi ba tuổi, nhìn lại không khác gì hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, nhất là đôi mắt vô cùng xinh đẹp, sáng như nước mùa thu, nhìn không thấu, nhưng tính tình lạnh nhạt lãnh đạm, đứng ở nơi đó mặc áo lam trong nhà, giống như trồng trúc dưới trăng.

Hai người đứng chung một chỗ, nói là anh em chắc mọi người ai cũng tin.

Đỗ Khánh Tú an ủi Biên Bá Hiền xong, cũng không ở lại lâu, nói chúc ngủ ngon xong thì rời đi, lúc đi qua cửa, anh dùng ánh mắt ý bảo Phác Xán Liệt đi theo.

Phác Xán Liệt ngoan ngoãn đi theo sau anh.

Hai người đi đến phòng Đỗ Khánh Tú.

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, Đỗ Khánh Tú kỳ thật là có chút hối hận, lẽ ra anh không nên để Phác Xán Liệt ở lại, mà nên ném Phác Xán Liệt ra ngoài thì hơn.

Anh thực sự không thích người lạ chạm vào giường của mình.

Nhưng anh cái gì cũng không nói, đặt mặt sau của chiếc ghế sofa vải màu xám trong phòng ngủ xuống, biến nó thành một cái giường đơn giản.

"Cậu đi rửa mặt trước đi, trong phòng tắm có đồ ngủ, quần lót mới," Đỗ Khánh Tú thản nhiên nói, "Là tôi mua nhầm size lớn hơn, chắc vừa với size của cậu."

Phác Xán Liệt nhìn anh một cái, "Quần lót cũng là size lớn sao? "

Cậu ta liếc nhìn Đỗ Khánh Tú đầy ẩn ý, "Cháu nghĩ size của chú có lẽ không vừa với mình đâu ạ?"

"......"

"Cậu muốn mặc hay không thì tùy" Đỗ Khánh Tú nghiến răng nghiến lợi nói, "Không mặc thì ở trần đi. "

"Cháu mặc." Phác Xán Liệt buồn bực cười một tiếng, đi vào phòng tắm.

Đỗ Khánh Tú ngã xuống ghế sofa, cảm thấy thể xác và tinh thần mình đều mệt mỏi.

Một lần nữa anh càng thêm chắc chắn, anh thực sự không có cách nào đối phó với Phác Xán Liệt.

Chờ Phác Xán Liệt tắm rửa xong, Đỗ Khánh Tú buông sách xuống, xách đồ dùng của mình đi vào.

Anh có chút kháng cự sử dụng phòng tắm người khác vừa dùng qua, cho dù đây là địa bàn của mình, trong lòng cũng sẽ có chút mâu thuẫn.

Nhưng khi bước vào, anh phát hiện bên trong sạch sẽ, ngay cả vết nước cũng đã được lau sạch, giống như có người biết anh thích sạch sẽ, cố ý quét dọn một lần.

Đỗ Khánh Tú đóng cửa lại, suy nghĩ đối với Phác Xán Liệt có một chút thay đổi -- còn rất biết điều.

Anh cẩn thận tắm xong, tóc đã sấy khô một nửa, không còn chảy nước nữa, lúc đi ra muốn đi đến giường sofa, nhưng lại thấy Phác Xán Liệt đã nằm trên đó.

"Cậu đang làm gì vậy?" Anh hỏi, "Không phải bảo cậu ngủ trên giường sao?"

Phác Xán Liệt đang nhìn điện thoại di động, "Không cần đâu, chú ngủ quen trên giường rồi thì ngủ đi, cháu ngủ sofa cũng được."

Đỗ Khánh Tú liếc hắn một cái, không nói gì, thấy cậu ta không phải đang vờ khiêm tốn bèn nghĩ, đàn ông đại trượng phu ngủ trên sofa cũng chả sao cả.

Phác Xán Liệt trả lời xong tin tức, đang muốn nói chuyện với Đỗ Khánh Tú, ngẩng đầu lại sửng sốt.

Đỗ Khánh Tú mặc áo ngủ lụa màu xám, vừa mới tắm rửa xong, làn da bị hơi nước thấm qua, hai má hơi hồng, ngay cả mắt cũng ẩm ướt, tóc không sấy khô hoàn toàn, rũ xuống mềm mại, so với ban ngày mặc quần áo chỉnh tề nghiêm trang, thì có thêm một tia dịu dàng, yếu ớt.

Hầu kết Phác Xán Liệt lăn một cái, quay đầu che giấu cảm xúc.

Đỗ Khánh Tú không chú ý tới sự thất thố của cậu ta, ngồi xuống bên giường, nằm lên, hài lòng thở dài một tiếng.

Anh quả thật rất thích ngủ trên giường.

"Ngủ ngon," Anh nói xong thì tắt đèn phòng đi, chỉ để lại ánh sáng của chiếc đèn tường trên tường đối diện.

Phòng ngủ im lặng.

Phác Xán Liệt ngày thường ngủ rất ngon, nhưng hôm nay hiếm khi mất ngủ.

Hắn quay đầu nhìn về vị trí của Đỗ Khánh Tú trên giường.

Đỗ Khánh Tú ngay cả tư thế ngủ cũng quy củ, nằm trong chiếc chăn rộng rãi mềm mại, nhắm chặt mắt lại, lông mi đen dày có thể đếm được.

Phác Xán Liệt yên lặng nhìn một hồi lâu.

Đỗ Khánh Tú nghe thấy hắn muốn ngủ cùng Biên Bá Hiền, bộ dáng rõ ràng như gặp kẻ thù, hiện tại lại yên tâm cho phép hắn ở lại phòng mình.

Không biết đây mới chính là dẫn sói vào nhà.

Ngốc nghếch, Phác Xán Liệt hừ một tiếng, người này đã ba mươi mấy tuổi rồi, ngay cả sự cảnh giác cũng sai hướng.

Hắn thu hồi tầm mắt, đang định chìm vào giấc ngủ lần nữa, lại nghe thấy thanh âm Đỗ Khánh Tú lạnh lùng vang lên trong phòng.

"Cậu còn muốn nhìn bao lâu nữa?"

Phác Xán Liệt sửng sốt, lúc ngẩng đầu thì phát hiện Đỗ Khánh Tú đã mở mắt ra, ánh mắt trong veo nhìn hắn, mang theo cảm giác khó chịu khi bị người quấy rầy.

"Chú chưa ngủ ạ?" Phác Xán Liệt hỏi.

Đỗ Khánh Tú cáu kỉnh vò đầu bứt tóc, anh không thích ứng được việc trong phòng có nhiều người, nhất là người này còn nhìn chằm chằm vào mình, khiến anh cảm giác như mình đang ngủ trên đống kim châm vậy.

"Ngủ thì cũng bị cậu nhìn chằm chằm mà tỉnh lại." Đỗ Khánh Tú ngồi thẳng người, cầm lấy bình nước ở đầu giường rót một ly nước, lại hỏi Phác Xán Liệt, "Cậu có muốn uống không?"

Phác Xán Liệt lắc đầu.

Đỗ Khánh Tú chậm rãi uống cạn nửa cốc, hai người một người ngồi trên sofa, một người ngồi ở trên giường, rõ ràng ở trong cùng một phòng ngủ, nhưng bầu không khí im lặng đến đáng xấu hổ.

Đỗ Khánh Tú đau đầu nghĩ, trong nhà vẫn nên thu dọn để một phòng cho khách, tránh cho tình trạng tiến thoái lưỡng nan như bây giờ.

Phác Xán Liệt cũng nhận ra sự phiền não của Đỗ Khánh Tú.

Mặt hắn áp vào chiếc chăn màu xám mềm mại, đây là thứ Đỗ Khánh Tú bình thường hay dùng, phía trên còn có một mùi hương nhàn nhạt, vào ban đêm mùa hè có cảm giác rất dễ chịu.

Nhưng Phác Xán Liệt chẳng những không tĩnh tâm được, còn bởi vì mùi hương này mà xao động.

Cậu ta nhìn chằm chằm Đỗ Khánh Tú, đột nhiên nhẹ giọng hỏi, "Chú Đỗ, có phải vì ghét cháu, nên ở cùng phòng mới cháu, chú mới không ngủ được."

Đỗ Khánh Tú thiếu chút nữa bị sặc nước, anh lấy tay che miệng, ho khan vài tiếng, không rõ sao có người thẳng thắn như vậy.

Nhưng Phác Xán Liệt vẫn đang cười với anh, giống như một trò đùa vô hại.

Nhưng Đỗ Khánh Tú không phải là học sinh ngây ngô, anh có thể nghe được sự chân tình dưới trò đùa.

Phác Xán Liệt chân dài, tay dài nằm trên sofa, thân hình cao lớn cuộn mình trên chiếc giường nhỏ này cảm thấy có chút ngột ngạt, đôi mắt màu hổ phách nhìn anh không chớp.

Đỗ Khánh Tú không hiểu sao mình lại có chút mềm lòng.

Phác Xán Liệt bây giờ, so với ban ngày có tính công kích thì nhu thuận hơn nhiều, giống như một chú chó săn vô hại.

Anh còn chưa nói gì, Phác Xán Liệt đã tìm bậc thang xuống trước, "Cháu nói giỡn thôi, chú Đỗ đừng để ở trong lòng."

Nhưng Đỗ Khánh Tú không tiếp nhận bậc thang này, anh buông cốc thủy tinh xuống, thấp giọng nói, "Không có, tôi cũng không thể nói là ghét cậu."

Phác Xán Liệt vẫn bất động nhìn anh.

Đỗ Khánh Tú mím môi, nghĩ cách giải thích.

Thật ra, rất lâu trước khi Phác Xán Liệt cùng Bá Hiền đến nhà, anh cũng đã gặp qua Phác Xán Liệt một lần, ở trong ngõ nhỏ tối tăm nào đó.

Đèn đường hư hỏng nửa bật nửa tắt, Phác Xán Liệt đứng dưới ánh đèn với vẻ mặt thù địch, khuôn mặt trẻ trung, đẹp trai nhưng lại không khác gì tu la tràng, trên tay còn nắm cổ áo một người, hung tợn nhìn chằm chằm đối phương, mà đối phương hoàn toàn không phản kháng, giống như bị liệt ngã vật lên tường.

Anh lúc ấy chỉ là đi ngang qua, vừa thấy tình cảnh liền kinh hãi, nhanh chóng tiến lên ngăn cản, người kia cũng nhân cơ hội này chạy trốn. Mà Phác Xán Liệt âm trầm nhìn hắn một cái, không khỏi tức giận, đi qua anh không nói lời nào.

Sự việc này để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng anh, sau đó ở nhà nhìn thấy Phác Xán Liệt, thấy rõ ngũ quan đẹp đến diễm lệ kia, anh thoáng cái đã nhớ lại.

Nhưng Phác Xán Liệt có lẽ không nhớ rõ anh, dù sao ngày đó anh vừa từ bệnh viện trở về, tóc tai rối bời, đeo khẩu trang, mặc áo lông cồng kềnh, đừng nói Phác Xán Liệt, ngay cả Biên Bá Hiền tới cũng không nhận ra.

Cho nên ấn tượng ban đầu của anh đối với Phác Xán Liệt thật sự rất tệ.

Đỗ Khánh Tú nhìn Phác Xán Liệt một cái, lại nói, "Thật ra, tôi đã nhìn thấy cậu trước khi Bá Hiền đưa cậu về. Lúc đó cậu đã đánh nhau với người ta, rất hung dữ."

Phác Xán Liệt giật mình, "Khi nào ạ?"

Nhưng hắn lập tức nhớ lại, mình đánh nhau không ít, rất khó để nói là trận nào, lập tức lại giống như chim cút co rụt trở về.

Hắn buồn bực nghĩ, mình cũng đâu có bắt nạt kẻ yếu, những kẻ hắn đánh đều đáng bị đánh.

Đỗ Khánh Tú cảm thấy hơi buồn cười khi thấy hắn như vậy.

"Sau đó cậu đến nhà nhiều lần, tôi phát hiện cậu quả thật là người rất có thể gây chuyện, bạn bè nhiều, phiền toái cũng nhiều, hôm nay đua xe, ngày mai đi dạo quán bar, cuộc sống riêng tư hình như cũng rất phức tạp, bên cạnh lúc nào cũng dính một đống oanh oanh yến yến, nam nữ đều đủ cả. Cậu nghĩ tôi nên có thái độ như thế nào với cậu?"

Phác Xán Liệt lần này nhịn không được, thật muốn biện hộ cho mình vài câu, "Không phải, cháu không có..."

Hắn thật sự không phải là người thích làm loạn, cái khác có thể không giải thích, nhưng cái này nhất định phải nói rõ ràng.

"Nhưng tôi cũng không mù." Đỗ Khánh Tú cắt ngang lời của hắn, "Tiếp xúc với cậu nửa năm nay, tôi phát hiện cậu là người dễ gặp chuyện thị phi, nhưng tâm không xấu, làm việc cũng coi như là quang minh lỗi lạc, rất nhiều lần vì nghĩa quên thân, đối xử với Bá Hiền cũng rất tốt."

Đỗ Khánh Tú nhìn về phía Phác Xán Liệt, đôi mắt trong trẻo, lạnh lùng ấm áp hơn ban ngày một chút, "Tổng thể thì, cậu mặc dù không phải chính nhân quân tử, nhưng cũng không phải người xấu. Tôi thừa nhận tôi không đủ thân thiện với cậu, cũng cảm thấy tính cậu không hợp với mình, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi ghét cậu."

Anh vẫn cảm thấy Phác Xán Liệt trong ngõ nhỏ ngày đó rất đáng sợ, nhưng với sự hiểu biết của anh đối với Phác Xán Liệt, anh cảm thấy Phác Xán Liệt không phải là người vô duyên vô cớ ức hiếp người khác.

Chỉ là từ nhỏ anh đã là học sinh ngoan, sau khi lớn lên cũng bình tĩnh, tự giác. Phác Xán Liệt lại hoàn toàn không giống anh, bình thường cười hì hì nhìn như rất dễ ở chung, nhưng khi tức giận thì hung hãn như một con sư tử, khiến cho người ta rất khó nắm bắt.

Vì vậy, họ không thích hợp để làm bạn.

Đỗ Khánh Tú ấn vào sống mũi, "Được rồi, đừng nghĩ lung tung nữa. Tôi cũng chỉ là phụ huynh của bạn cậu, tôi không có quyền can thiệp vào suy nghĩ của cậu, nên không cần quá để tâm đâu."

Phác Xán Liệt híp mắt, không ngờ rằng mình bị Đỗ Khánh Tú đánh giá là người như vậy.

Hắn bất động nhìn Đỗ Khánh Tú.

Đỗ Khánh Tú khép hờ hai mắt, ngồi thẳng lưng trên đầu giường, quả thật giống như một công tử kiều quý được nuôi dưỡng trong thâm trạch đại gia, trời sinh đã thích hợp cầm dao phẫu thuật, cứu người bị thương.

Một lúc lâu sau, hắn cười một tiếng, "Chú Đỗ, chú nói sai một chỗ. Ý kiến của chú đối với cháu rất quan trọng. "

Đỗ Khánh Tú nhíu mày, không tin lắm.

Nhưng anh cũng lười quản Phác Xán Liệt nghĩ gì, uống nước xong thì chui vào chăn.

Anh chỉ định nói chuyện cho buồn ngủ rồi sẽ ngủ lại, nhưng Phác Xán Liệt lại giống như có ý định không để cho anh dễ chịu, lại đến quấy rầy.

"Chú Đỗ, có một chỗ cháu phải sửa lại, chú làm bác sĩ phải cẩn trọng một chút, sao chú lại cảm thấy cuộc sống riêng tư của cháu hỗn loạn, ngay cả nụ hôn đầu cháu còn chưa mất, cháu vô tội mà, cháu còn chưa từng yêu đương nữa đấy, thủ thân như ngọc đến bây giờ."

Đỗ Khánh Tú: "..."

Anh lặng lẽ đảo mắt trong nội tâm.

Ai tin?

Cậu ta là học sinh tiểu học đấy à?

Về phần điện thoại di động bận rộn của Phác Xán Liệt, động một chút cũng có người ở đối diện nhiệt tình gọi anh Phác, nếu Phác Xán Liệt mà vô tội, tên anh sẽ viết đảo ngược lại.

Anh không muốn nói về chuyện này, nhưng Phác Xán Liệt không chịu từ bỏ, tiếp tục huyên thuyên, "Dù sao cũng không ngủ được, chúng ta nói chuyện phiếm đi, chú Đỗ, chú nói chuyện yêu đương với bao nhiêu người rồi?"

Đỗ Khánh Tú cũng không quá loạn, hai mắt mở ra một chút.

"Cậu hỏi cái này làm gì?"

"Tò mò thôi ạ." Phác Xán Liệt kéo dài thanh âm, người cao gần một mét chín, làm nũng cũng không làm cho người ta chán ghét, "Chú Đỗ, nhìn chú nghiêm túc như thế, vừa nhìn đã biết là người tốt, yêu đương với chú hẳn là rất hạnh phúc rồi."

Phác Xán Liệt nhắm mắt lại khi nói điều này.

Thật ra hắn có nghe Biên Bá Hiền nhắc qua một chút tình trạng tình cảm của Đỗ Khánh Tú, nhưng không hiểu sao hắn luôn muốn nghe anh tự mình nói.

Đúng là tự ngược mà, rồi lại từ đáy lòng sinh ra hâm mộ.

"Không có gì để nói," Đỗ Khánh Tú nói, "Đầu tiên là hồi còn đi học, khi đó chị gái và anh rể vừa qua đời, tôi muốn chăm cháu trai lại phải xử lý chuyện gia đình, không muốn chậm trễ người ta, thì chia tay. Sau khi đi làm có từng yêu đương với một người, cũng là bác sĩ, cả hai đều quá bận rộn, lại chia tay. Sau đó thì đi xem mắt, đi xem vài lần cũng không gặp được người thích hợp, dứt khoát độc thân đến giờ."

Phác Xán Liệt: "..."

Thật là súc tích, một chút kiều diễm cũng không nghe ra, giống như đang làm báo cáo công tác.

Hắn bất đắc dĩ nghiêng đầu nhìn Đỗ Khánh Tú một cái, khuôn mặt xinh đẹp như vậy, khiến người ta thích như vậy, lại không hiểu được phong tình.

Không hổ là Đỗ Khánh Tú.

"Chú Đỗ", Phác Xán Liệt thấp giọng nói một tiếng, "Lúc chú yêu đương sao lại nghiêm túc và ngắn gọn như công việc thế."

Đỗ Khánh Tú không cảm thấy lịch sử tình yêu của mình có vấn đề gì.

Thái độ của anh đối với các mối quan hệ luôn rất có trách nhiệm, nhưng anh chưa từng có loại tình yêu lãng mạn, triền miên trong phim truyền hình, anh cho rằng cuộc sống nên bình thản dịu dàng, bạn đời nắm tay nhau trải qua mấy chục năm, cuối cùng đều quy về tình thân.

Thật không may, những người khác dường như không nghĩ như vậy, vì vậy cả hai người bạn gái đều bỏ rơi anh.

Anh nhìn Phác Xán Liệt đang ngủ trên sofa, trong lòng lại có chút tò mò, không biết Phác Xán Liệt có thích ai hay không.

Tuy rằng anh luôn muốn giữ khoảng cách với Phác Xán Liệt, nhưng cũng không thể không thừa nhận Phác Xán Liệt thật sự quá bắt mắt khiến người ta muốn lại gần, còn lộ ra vẻ lười biếng và gợi cảm trong xương, nhẹ nhàng nhướng mày là có thể quấy rối một ao nước xuân.

Kiểu người như Phác Xán Liệt sẽ luôn được săn đón, chỉ cần hắn muốn, một ngày đổi một đối tượng thì đến năm sau cũng chưa hết.

Nhưng thái độ Phác Xán Liệt với mọi người lại vô cùng hờ hững, không thấy hắn đặt ai vào trong lòng.

Đỗ Khánh Tú không nhịn được hỏi, "Cậu hỏi tôi loại vấn đề này, là có người trong lòng rồi sao? "

Như chúng ta đều biết, những người rơi vào vòng xoáy cảm xúc thì thường thích hỏi các câu hỏi về tình yêu nhất.

Tuy rằng bề ngoài có bình tĩnh, kiềm chế đến bao nhiêu, nhưng bác sĩ Đỗ, một thanh niên có tư chất và học hành xuất sắc, thật ra rất thích hóng hớt.

Phác Xán Liệt bị hỏi đến thở không ra hơi.

Hắn ngẩng đầu nhìn Đỗ Khánh Tú một cái.

Đỗ Khánh Tú tò mò nhìn hắn, mái tóc mềm mại ôm lấy khuôn mặt, làn da trắng nõn, đôi môi trái tim hồng hào, không giống với vẻ nghiêm túc đứng đắn ban ngày, còn có một chút đáng yêu.

Hắn chỉ nhìn Đỗ Khánh Tú như vậy, tim đã gần như muốn nhảy ra ngoài.

"Có," Hắn chớp mắt, nhẹ nhàng nói, "Cháu thích người đó rất nhiều, thích đến ngay cả bản thân mình cũng phải giật mình."

Ồ, phải không?

Lỗ tai Đỗ Khánh Tú dựng thẳng lên, trông mong nhìn Phác Xán Liệt, "Là ai vậy, cậu tỏ tình chưa, bị từ chối rồi à?"

Còn rất vui vẻ khi có người gặp họa.

Phác Xán Liệt bất đắc dĩ cười cười, ánh mắt nhìn anh lại vô cùng dịu dàng.

"Không nói cho chú biết."

-----------

*Note: Là chú đó, chú Đỗ, dê vào miệng cọp rồi. (cười trộm)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net