03. Cơm nắm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bát quái còn chưa giải quyết xong, Đỗ Khánh Tú đã thấy rất đau lòng.

Nhưng Phác Xán Liệt hiển nhiên sẽ không nói tiếp, xoay người đắp chăn, nằm thẳng, ngẩng đầu cười với anh, "Ngủ ngon, Đỗ tiên sinh."

Sau đó nhắm mắt lại.

Chậc chậc.

Đỗ Khánh Tú nghĩ, Phác Xán Liệt chẳng đáng yêu một chút nào hết.

Anh thở dài, biết mình không hỏi được, cũng chỉ có thể im lặng đi vào giấc ngủ.

Lần này có lẽ không bị quấy rầy nữa, rất nhanh anh chìm vào giấc ngủ.

-----------------

Sáng hôm sau, do đồng hồ sinh học tốt nên Đỗ Khánh Tú tỉnh lại trước tám giờ. Anh khó chịu nhíu nhíu mày, tay mò mẫm cầm lấy điện thoại di động bên giường, mở một khe mắt nhìn lướt qua.

Bây giờ là 7:55, năm phút trước khi đồng hồ báo thức của anh reo lên.

Đỗ Khánh Tú thở dài, tại sao mọi người lại muốn đi làm vậy nhỉ, chính anh còn chẳng muốn tiếp quản bệnh viện.

Ban đầu anh chỉ cố gắng hết sức để nuôi dạy Biên Bá Hiền nên người, hiện giờ Biên Bá Hiền đã lớn rồi, vì sao anh còn chưa được về hưu nữa vậy?

Anh đau lòng suy nghĩ năm giây, nhưng vẫn cố gắng đứng dậy xuống giường, chải đầu, chuẩn bị vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ.

Khi đi ngang qua sofa, thấy sofa trống rỗng, chăn được xếp gọn gàng thành khối đậu hũ, anh mới bất tri bất giác nhớ tới, ngày hôm qua có một người đã ngủ trong phòng mình.

Người đâu rồi?

Anh nhìn chằm chằm vào chiếc chăn được gấp lại gọn gàng, không ngờ nhìn Phác Xán Liệt có vẻ lười biếng như vậy, thế mà lại dậy rất sớm.

Đỗ Khánh Tú rửa mặt xong, mặc quần áo đi xuống, trên mặt đã không còn dấu vết giãy dụa như ở trên giường, áo sơ mi màu trắng nền xanh khiến anh sảng khoái lạ thường.

Anh bước vào phòng bếp, thấy Phác Xán Liệt đang đứng bên trong, vừa rán trứng và làm bánh mì nướng, vóc dáng cao 1m85, làm nổi bật bàn bếp của nhà anh lên.

Thấy anh đi vào, Phác Xán Liệt giơ cái thìa lên chào hỏi, "Chào buổi sáng, chú Đỗ."

"Sớm."Đỗ Khánh Tú nhìn thoáng qua bàn bếp, phát hiện trên đó còn nguyên một túi tiểu long bao vừa mua, còn có bánh rán vừng, tào phớ và bánh quẩy, thật sự là trung tây kết hợp, chủng loại đa dạng, chỉ sợ người ăn bị đói.

Anh nhìn Phác Xán Liệt một cái.

Phác Xán Liệt lật trứng giải thích, "Cháu nghe Bá Hiền nói chú thích bữa sáng kiểu Trung Quốc, lại rất thích trứng tráng và sữa, cho nên làm hết luôn ạ."

Rất chu đáo.

Nhưng thật không may, anh chỉ có một cái dạ dày mà thôi.

"Lần sau không cần lãng phí như vậy, hơn nữa cũng rất bất lịch sự khi để cho khách như cậu làm bữa sáng." Đỗ Khánh Tú nói.

Phác Xán Liệt cười trong lòng, thì ra Đỗ Khánh Tú đã ngầm đồng ý sẽ có lần sau.

Đỗ Khánh Tú cũng không thèm khách khí với Phác Xán Liệt, anh dậy sớm thật đúng là có chút đói bụng, từ trong tủ lấy bát đĩa ra, gắp một chiếc bánh rán vừng bỏ vào miệng.

Sau khi nuốt xuống một nửa, anh mới hỏi Phác Xán Liệt, "Sao cậu dậy sớm thế? Chín rưỡi mới có lớp mà."

Phác Xán Liệt đặt trứng rán vào trong đĩa, "Cháu ngủ không được, nên dậy luôn để làm bữa sáng."

Đỗ Khánh Tú lại gắp một quả trứng rán, "Ở tuổi các cậu làm gì mà lại không ngủ được, nhân lúc vẫn còn trẻ thì ngủ nhiều một chút, bằng không đợi đến tuổi này của tôi, cậu muốn ngủ cũng chưa chắc ngủ được."

Anh lại thở dài, thật sự không muốn đi làm mà.

Nói không đi thì không được, đây là bệnh viện tư nhân nhà anh, ba anh rất vui vẻ, ném bệnh viện cho anh, hiện tại sống một cuộc sống bán nghỉ hưu, có thể ra ngoài câu cá.

Cái giá phải trả là anh phải hộc máu đi làm trâu làm ngựa.

Rõ ràng là trưởng khoa, nhưng rất nhiều chuyện đè nặng lên người anh.

Phác Xán Liệt tắt bếp, đem mọi thứ nấu xong đặt lên bàn.

Đỗ Khánh Tú tựa như một máy tự động, bê bát ngồi xuống.

Dù không muốn đối mặt với nỗi buồn trong cuộc sống, nhưng ăn uống thì không được lung tung, hai má hơi phồng lên, giống như một con sóc chuột đang dự trữ lương thực.

Tay Phác Xán Liệt ngứa ngáy, rất muốn chọc một chút.

Nhưng nếu hắn thật sự làm như vậy, Đỗ Khánh Tú chắc chắn sẽ chọi thẳng cái bát vào đầu hắn.

Hắn đành phải từ bỏ ý định, ngồi xuống lấy một bát tào phớ, xét nhỏ bánh quẩy ra, ngâm vào trong nước đậu.

Đỗ Khánh Tú ở đối diện lộ ra vẻ ghét bỏ, "Cậu ăn kiểu gì vậy, làm như vậy bánh quẩy hết giòn mất rồi."

Phác Xán Liệt lau tay, "Nhà cháu đều ăn kiểu vậy." Hắn cầm thìa xúc một miếng hỏi, "Chú muốn nếm thử không?"

"Không."

Đỗ Khánh Tú lặng lẽ ăn xong bát tào phớ, tâm trạng chán nản của anh cuối cùng cũng được giải tỏa nhờ đồ ăn.

Anh lau khóe miệng, lại đi vào phòng vệ sinh tầng một súc miệng, mới đứng dậy lấy cặp và chìa khóa xe.

Anh nói với Phác Xán Liệt, "Tôi đi làm, cậu và Bá Hiền tự đi học nhé, nếu muốn lái xe thì trong gara có đó, Bá Hiền có chìa khóa."

Nói xong, anh đi ra cửa thay giày.

Phác Xán Liệt chậm rãi đưa anh tới cửa, trên người vẫn mặc bộ quần áo ở nhà của Đỗ Khánh Tú, ngũ quan diễm lệ trong ánh sáng ban mai vô cùng quyến rũ người khác.

Đỗ Khánh Tú ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nghĩ thầm nếu để cho người ngoài nhìn, mười người thì có chín người suy nghĩ lung tung, cảm thấy tối hôm qua hai người chắc chắn đã làm chuyện mờ ám gì đó.

Mà Phác Xán Liệt lại đang nghĩ, chú Đỗ của hắn khá đơn thuần, ngoài miệng thì nói phải duy trì khoảng cách với hắn, thế mà ngay cả xe cũng để mặc kệ hắn lái.

Điều này làm sao khiến hắn không bị phân tâm và suy nghĩ lung tung cho được?

Hắn đau lòng nghĩ, mình cũng đâu muốn si mê như vậy, nhưng Đỗ Khánh Tú không làm gì cũng rất quyến rũ đó nha!

Thấy Đỗ Khánh Tú thay giày xong, hắn thuận tay đưa cặp cho Đỗ Khánh Tú, "Đi đường cẩn thận."

Đỗ Khánh Tú nhận lấy, trong lòng luôn cảm thấy có chỗ là lạ.

Anh và Phác Xán Liệt đâu có quen đến mức này đâu.

Nhưng bọn họ hôm qua có ngủ chung phòng, buổi tối còn "thẳng thắn trao đổi", đạo đức giả hình như không cần thiết.

Anh gật gật đầu, "Biết rồi." Sau đó bỏ đi không ngoảnh lại.

Phác Xán Liệt nhìn bóng dáng anh đi xa, nhớ tới tối hôm qua Đỗ Khánh Tú nói, trước khi hắn được Biên Bá Hiền dẫn về, đã từng gặp qua hắn.

Nhưng Đỗ Khánh Tú không biết.

Trước khi hắn quen Biên Bá Hiền, hắn cũng đã gặp qua Đỗ Khánh Tú.

Đó cũng là mùa đông, khi hắn đứng trong nhà ga, tay bị nhét một chiếc ô.

Lúc nâng mắt lên, nhìn thấy một bóng dáng từ đằng xa, mặc áo khoác màu lạc đà, bóng lưng cao gầy, dưới mái tóc đen lộ ra một đoạn cần cổ như thiên nga, trắng nõn, xinh đẹp, sáng ngời như viên ngọc quý giữa một đám người.

Hắn vẫn luôn nhớ mãi hình ảnh đó, cho đến tận bây giờ.

------------------------------

Đỗ Khánh Tú lái xe đến bệnh viện, trước tiên mở máy tính nhìn thoáng qua lịch trình công tác hôm nay, sau đó lại đi kiểm tra phòng, lần lượt hỏi thăm bệnh nhân mình đang chăm sóc hiện tại, còn phải dẫn theo bác sĩ trẻ mới lên chức.

Giường số 06 là một bé gái 5 tuổi, tên là Chương Nhị, nhập viện vì bệnh tim bẩm sinh, và khuyết tật vách ngăn nhĩ. 

Cô bé vừa ăn xong bữa sáng của bệnh viện, đang chơi búp bê trên giường, thấy Đỗ Khánh Tú đến, ngọt ngào nở nụ cười, "Chào bác sĩ Đỗ ạ."

Cách cô bé gọi Đỗ Khánh Tú là học từ người lớn, ba mẹ đều gọi là bác sĩ Đỗ Khánh Tú, cô bé cũng học theo đó.

Đỗ Khánh Tú mỉm cười, "Xin chào."

Anh lấy một món đồ chơi đã được khử trùng trong túi và đưa cho cô bé, "Cho em đó."

Trẻ con luôn thích loại bất ngờ này, Chương Nhị cũng vậy, vui vẻ vỗ vỗ giường.

Đỗ Khánh Tú sờ sờ đầu cô bé, bắt đầu hỏi như thường lệ, Chương Nhị ngoan ngoãn trả lời.

Ba mẹ cô bé rất bận rộn, không thể lúc nào cũng ở bên cạnh cô bé, hiện tại ngồi ở bên giường chính là hộ lý, giúp Chương Nhị trả lời một ít câu hỏi mà cô bé không biết.

Anh là bác sĩ khoa phẫu thuật tim, đã sớm quen với việc sinh ly tử biệt, luôn dùng thái độ chuyên nghiệp đối mặt với bệnh nhân, nhưng cô bé này thật sự quá ngoan, luôn khiến anh nhớ tới Bá Hiền khi còn bé, có đôi khi anh nhịn không được sẽ dịu dàng với cô bé thêm vài phần.

"Bạn Chương Nhị hôm nay rất giỏi." Anh học theo các bác sĩ khác cách dỗ dành trẻ con, nhưng lại không nghĩ ra được gì, giọng điệu có chút cứng nhắc.

Không còn cách nào khác, đứa nhỏ anh dỗ dành cũng chỉ có Biên Bá Hiền.

Cũng may Chương Nhị rất dễ bị mua chuộc, gật gật đầu, đám thịt mềm mại cũng theo đó rung lên: "Vâng ạ!"

Đỗ Khánh Tú cười cười, nhưng sau đó lại nhìn thấy kim tiêm trên tay đứa trẻ, nụ cười tắt dần.

Anh nói chuyện với Chương Nhị vài câu, sau đó đi hỏi một số bệnh nhân khác, có người còn cần điều chỉnh phương án điều trị, bận rộn cả một buổi sáng, buổi trưa mới có thể ngồi xuống ăn tạm bát mì, miễn cưỡng nhắm mắt dưỡng thần nửa giờ, lại đi họp với các phòng khoa ở bệnh viện.

----------------------

Đợi đến khi Đỗ Khánh Tú về đến nhà, đã là hơn chín giờ tối, hôm nay tan tầm không muộn lắm.

Anh đẩy cửa và ném chìa khóa xe trên mặt tủ ở huyền quan.

Căn biệt thự tối đen như mực, yên tĩnh đến mức không thể nghe thấy âm thanh nào, chỉ có bóng dáng của chính anh phản chiếu trên sàn nhà.

Đỗ Khánh Tú đứng ở cửa mấy giây, kỳ nghỉ hè vừa qua, trước đó Bá Hiền ngày nào cũng ở nhà, ngày hôm qua lại dẫn Phác Xán Liệt về, tuy nói có chút ồn ào ầm ĩ, nhưng cũng có sự náo nhiệt.

Hôm nay thật sự vắng vẻ, lại sinh ra một loại cảm xúc cô đơn khác.

Anh đi vào phòng bếp, chuẩn bị uống nước đá, thuận tiện nhìn xem có gì ăn không, vừa rồi chẩn đoán cho bệnh nhân, đến bây giờ vẫn chưa được ăn tối.

Nhưng khi anh mở tủ lạnh ra, ngây ngẩn cả người.

Tầng thứ hai đặt một hộp bảo quản, trên đó còn dán ghi chú.

Lấy xuống xem, bèn thấy một dòng chữ rồng bay phượng múa —— "Bữa tối cho chú Đỗ."

Đỗ Khánh Tú nhìn nó vài giây, rõ ràng là do Phác Xán Liệt viết, chữ Biên Bá Hiền rất quy củ, với lại cũng sẽ không gọi anh là "chú Đỗ".

Anh mở hộp bảo quản ra, thấy bên trong là hai nắm cơm nắm, cũng không tính là quá to nhưng phần nhân lại phồng lên.

Anh lấy cơm nắm ra, hâm nóng một chút rồi ăn cùng với sữa nóng, hương vị thì không thể chê vào đâu được, thanh cua và thịt bò đều là món anh thích nhất, có thể nhanh chóng xoa dịu dạ dày nóng rát vào ban đêm mệt mỏi.

Lúc rửa bát, Đỗ Khánh Tú vừa rửa vừa nghĩ, lần sau Phác Xán Liệt đến mà ở lại qua đêm, anh có thể miễn cưỡng chuẩn bị một bộ đồ gia dụng phù hợp cho cậu ta.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net