4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Recommend: Niên Thiếu Hữu Vi 年少有为 - Lý Vinh Hạo 李荣浩

-

Đã lâu lắm rồi mới có dịp ghé lại nơi này. Chỉ là, cuộc sống đã có nhiều thử thách hơn trước, thời gian cũng không được thoải mái, nên dường như bỏ quên nơi này tự lúc nào không hay. Một phần cũng là vì bản thân có chút lười biếng hơn trước, quả đáng trách.

Tôi của hiện tại ấy mà, đã có kha khá thay đổi. Bản thân đã từng nghĩ mình sẽ không trở thành fan của một ai nữa, đến cuối lại động lòng. Kì thực thì, tôi của trước đây đã nhìn lại quãng thời gian bản thân bỏ ra để tìm hiểu về Bangtan, thầm cảm thán: "Woah, năm đó thật nhiệt huyết biết bao". Rồi lại nghĩ về mình của hiện tại, trưởng thành hơn, có chút khép kín hơn, tự nhủ: "Có lẽ tôi sẽ chẳng thể dành nhiều thời gian như thế để ủng hộ thêm bất kì một ai nữa".

Nhưng rồi, từ lúc nào chẳng hay, vô tình nhận ra bản thân đã dấn sâu vào tình cảm dành cho một người nữa. Thật sự đã từng nghĩ rất nhiều, vì họ khác Bangtan, hai bên cũng đang có tranh chấp, thích họ, chẳng khác nào tự đẩy bản thân vào tình thế khó xử. Tiếc rằng, khi nhận ra đã muộn rồi. Bản thân vốn là một người cứng đầu, một khi đã thích một cái gì, một ai đó, sẽ rất khó để từ bỏ. Huống hồ, họ đã cho tôi động lực, niềm vui. Tôi cũng như được trở về năm đó, cảm nhận được sự nhiệt huyết của bản thân năm nào đang cuộn trào trong lòng. Thình thịch, thình thịch. Đến cuối cùng, đâm lao đành theo lao. Thích người rồi, chính là thích thôi. Thích một cách mộc mạc, giản đơn. Thích một cách nhiệt huyết, mạnh mẽ. Thích một cách sâu đậm, chân thành. Và vậy thôi, như bao lần khác, tôi lại một lần nữa chọn nghe theo con tim thay vì lý trí.

Từ khi thích họ, tự có thể nói bản thân thay đổi khá nhiều. Có lẽ là vì, một cách vô tình, họ đến đúng vào quãng thời gian tôi dần định hình con người chăng. Vốn dĩ trước giờ chỉ hồi tưởng về quá khứ, về bản thân của những ngày xưa. Nay lại bắt đầu để tâm đến mình của tương lai.

Chỉ là tự nhiên nghĩ, sau này, lâu thật lâu về sau, khi họ đã không còn đứng trên sân khấu nữa, những cái poster, album, mấy món đồ liên quan đến họ, cũng xếp lại ngay ngắn, cất trong kho. Nhạc của họ cũng không còn nghe nữa, phim họ đóng cũng chẳng có xem nữa. Những cái tài khoản mạng xã hội đã từng dùng để share và post thật nhiều bài viết về họ cũng không còn nữa, trong điện thoại cũng không còn bất kì một tấm ảnh nào của họ nữa. Cuộc sống bôn ba, những nồng nhiệt của tuổi thanh xuân năm nào, cũng theo những cái nếp nhăn, những vết đồi mồi mà phai nhạt theo thời gian.

Rồi có một ngày, rảnh rỗi thảnh thơi dọn dẹp nhà kho đã đóng bụi, lại vô tình tìm thấy kí ức đã cũ. Mày mò lại tài khoản mạng xã hội đã cũ, chà, mật khẩu năm đó cũng là có liên quan đến họ. Vào tài khoản của họ xem, bài đăng cuối cùng đã từ lâu lắm rồi. Lướt lại những bài viết bản thân đã từng đăng, cầm trên tay từng món đồ đã mua vì họ, ngắm ngía một lúc lâu. Rồi cuối cùng lại đăng xuất khỏi những tài khoản đó, cất lại những món đồ kia vào trong hộp.

Vốn dĩ, có những người xuất hiện chỉ để đi cùng ta một quãng đường, rồi sẽ dần xa cách. Những gì ở lại với ta mãi mãi về sau, là những kỉ niệm, những nỗi nhớ. Đôi khi vô tình hồi tưởng lại từng mảnh ký ức đó, lại cảm thấy xao xuyến khôn nguôi. Tiếc, có tiếc. Vui, có vui. Tiếc vì không thể cùng người bước tiếp. Nhưng lại vui vì, sau những chuyện đã qua, ít ra, người đã dạy cho ta được nhiều điều, đã khiến ta bớt ngô nghê hơn, đã trở thành một phần trong tim ta.

Lại tưởng tượng đến tôi của sau này khi nghĩ về những con người đã tạo nên dấu ấn trong cuộc đời mình, cảm xúc lúc ấy sẽ ra sao. Bồi hồi? Lưu luyến? Khi đó, bản thân sẽ nghĩ gì? Chắc sẽ có chút tiếc nuối. Từng cùng đồng hành một quãng đường dài như vậy, đến cuối cùng lại chỉ có thể xem như một đoạn ký ức. Chà, nhân sinh hữu hạn, quay đầu nhìn lại, chuyện đã qua tựa như một giấc mộng. Đến cuối cùng, chỉ có thể nói: "Giữa dòng người mênh mông, thật tốt, năm đó gặp được người."

jessie.
Agust 8, 2020


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net