NINH NINH CỦA TÔI - CHAP 16:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phòng nghỉ phía sau sân khấu, Đỗ Hoài An đưa chai nước lắc qua lắc lại: :

- Em không sao chứ? Bị hoảng sợ tới phát ngốc rồi sao?

Đúng là tâm trạng của cô hiện tại không tốt, nhưng chắc chắn không phải là do hoảng sợ. Những lúc tâm trạng bất ổn như thế này, kể ra cũng thật tốt vì có Đỗ Hoài An ở bên, cái miệng lắm lời của anh ta không ngờ đôi lúc lại có ích đến vậy.

- Nếu tôi ngốc, anh sẽ từ bỏ tôi chứ?

- Không, tôi sẽ nuôi em cả đời.

- Đừng quả quyết như vậy, tôi sẽ tưởng thật đó.

Đỗ Hoài An thu lại vẻ mặt bất cần, tiến lại gần, khẽ vuốt tóc Ninh Bích:

- Ngay từ khi bắt đầu, tôi vẫn luôn rất thật lòng.

Cộc, cộc, cộc.

- Cô chủ, tôi mang lễ phục đến. - Kim Linh từ cửa tiến vào.

- Tôi sẽ ra ngoài đợi em.

- Cô có vẻ không được khỏe, có muốn trở về trước không? - Kinh Linh nhìn Ninh Bích lo lắng.

- Chị Linh, tình hình bên ngoài sao rồi?

- Chủ tịch đích thân giải quyết, mọi chuyện sẽ ổn thôi.

- Đúng rồi, còn có cha nuôi. Giúp em thay lễ phục nào. Sao lại có hai bộ?

Bộ trang phục Kim Linh mang tới là một bộ váy có phần khoét ở lưng khá lớn, cũng bởi vậy nó bị xếp thành trang phục dự bị. Tuy nhiên bộ còn lại hoàn toàn đối lập, Bộ váy này có phần cổ thuyền giúp người mặc khoe được cần cổ mảnh mai nhưng không quá phô phang, phần tà váy dài, bó nhẹ mang phong cách thanh lịch.

- Lễ phục này là do chủ tịch mang tới.

Nghe thấy vậy, tâm trí Ninh Bích như tỉnh lại từ sau cơn mê. Cô đã lớn vậy rồi, người đó vẫn luôn coi cô là một đứa trẻ, còn cô thì lại vô cùng hưởng thụ điều đó.

- Cha nuôi đã đến đây sao?

- Tôi gặp chủ tịch ngoài cửa, chủ tịch hình như đứng đó đã rất lâu.

Vậy là người có tới, vậy là người vẫn quan tâm.

- Chị Linh, gọi nhân viên trang điểm vào giúp em sửa soạn lại một chút.

Ba mươi phút sau, Ninh Bích quay trở lại hội trường, lúc này người dẫn chương trình đang khuấy động bầu không khí chuẩn bị cho màn đối đầu của các thí sinh sắp tới. Sự việc vừa rồi có vẻ như đã được giải quyết ổn thỏa. Cô tiến tới ngồi cạnh Ninh Bách tại khu vực dành cho ban giám khảo.

Ninh Bách nhìn vào chiếc nơ trắng được buộc tinh tế phía cổ tay phải của cô khẽ nhăn trán. Mặc dù phụ kiện này được thêm vào khá phù hợp với tổng thể trang phục của cô, nhưng chỉ cần chú ý quan sát, anh sẽ thấy những vết hằn đỏ trên cổ tay mảnh dẻ ấy. Anh đã quyết định nhất định sẽ không hòa giải với tên kia, hắn không xứng đáng được tha thứ.

Nhận thấy ánh mắt người đó nhìn về phía mình, Ninh Bích hơi rụt tay lại phía sau rồi nở một nụ cười trấn an.

Thí sinh có hành động bột phát lúc trước đã bị tước quyền trình diễn, chính vì vậy vòng chung kết cuộc thi chỉ còn lại chín thí sinh.

Trong các thí sinh này, Ninh Bích đặc biệt chú ý tới một cô bé ngoại quốc, cô bé có mái tóc vàng, đôi mắt xanh lơ mơ màng. So với các thí sinh khác cô bé không được đánh giá quá cao. Thứ nhất vì cô bé còn quá nhỏ tuổi, mười sáu tuổi không phải là số tuổi dễ khiến con người ta đặt niềm tin. Thứ hai, cô bé chưa được thông qua các trường đào tạo chuyên nghiệp, mẫu thiết kế dự thi vòng sơ khảo cũng còn nhiều thiếu sót. Ấy vậy mà, ở cô bé , Ninh Bích lại tìm thấy tiềm năng và tố chất của một nhà thiết kế, cô bé có một phong cách cá nhân riêng biệt in đậm dấu ấn trên từng sản phẩm, một sự phá cách có đôi chút ngông cuồng. Cũng bởi vì lẽ đó, cô bé là người gây nhiều tranh cãi nhất trong nội bộ ban giám khảo, cuối cùng, nhờ có điểm số đánh giá cao của Ninh Bích, cô bé chính là thí sinh cuối cùng được chọn tham dự chung kết.

Trước vòng chung kết, các thí sinh có khoảng thời gian gần hai tháng chuẩn bị. Trong thời gian này, họ cũng được tham gia các lớp đào tạo về chất liệu, về tư duy thiết kế, ... Chính Ninh Bích cũng tham gia việc giảng dạy. Nói về việc này, cô coi đó là những buổi trao đổi, trò chuyện nhiều hơn. Ngoài cô bé tóc vàng, các thí sinh còn lại đều hơn tuổi Ninh Bích, có người thì có kinh nghiệm sống dày dặn, có người thì có tư duy thiết kế bài bản, câu chuyện họ mang tới là những trải nghiệm đời, trải nghiệm nghề,chính vì thế họ mang cho cô cảm giác thích thú mỗi khi đứng lớp.

Sau gần hai giờ đồng hồ kết hợp trình diễn và thuyết trình, kết quả chung cuộc đã được đưa ra, người thắng cuộc là một nhà thiết kế tự do hơn ba mươi tuổi, chiến thắng này rất xứng đáng vì ngoài kinh nghiệm thiết kế phong phú, anh ta còn rất chăm chút và tỉ mỉ trong các tác phẩm của mình, có những thiết kế mang ra trình diễn đã phải trải qua mấy chục lần tinh chỉnh, đây chính là tác phong nên có ở một nhà thiết kế trang sức cao cấp. Chiến thắng cuộc thi này, ngoài giải thưởng tiền mặt và hiện vật, ba người dành vị trí cao nhất sẽ được tuyển dụng vào bộ phận thiết kế của NJ.

Sau khi cuộc thi kết thúc, trên đường rời khỏi hội trường, Ninh Bích bất chợt nhìn thấy bóng dáng gầy nhỏ tại một góc khuất cánh gà, mái tóc vàng buông xõa che kín hết khuôn mặt. Thi thoảng tấm thân nhỏ bé ấy sẽ run lên kèm theo một vài tiếng nức nở. Ninh Bích chạnh lòng, cô bé này tới một đất nước xa lạ tham dự một cuộc thi lớn như vậy lại chẳng có người thân đi cùng cổ vũ, những lúc đau buồn và chán trường lại chẳng có ai sẻ chia.

- Nana, cuộc thi kết thúc rồi. Em mau trở về đi.

Nghe thấy tiếng gọi, cô bé tóc vàng ngẩng đầu lên, để lộ ra gương mặt sưng húp vì khóc quá nhiều.

- Về đâu? Em không có nơi nào để đi cả, em là đồ vô dụng.

Một nhân viên hậu trường nhận ra sự có mặt của Ninh Bích vội vàng tiến lại:

- Giám đốc Ninh, cô bé này gây phiền hà cho cô sao, hãy để tôi giải quyết.

Nana nhìn người đàn ông lạ đó tiến lại, vẻ mặt hơi hoảng hốt, càng cố nép người thật chặt vào góc tường. Thấy vậy, Ninh Bích ra tín hiệu, người đàn ông kia nhận ra sau đó mau chóng rời đi. Cô đưa tay xoa đầu cô bé rồi nói:

- Hãy về khách sạn nghỉ ngơi trước, khi em bình tĩnh lại, hãy gọi cho chị.

Sau đó Ninh Bích quay ra phía sau nói với Kim Linh vẫn luôn đứng đợi cô:

- Chị hãy cử người đưa Nana về khách sạn an toàn. Gọi Hứa Vi sang chăm sóc cô bé mấy ngày.

- Vâng, cô chủ.

Khi mọi việc đã được tạm gác lại, một cơn choáng váng nhẹ ập đến, Ninh Bích chao đảo thân hình nhỏ bé trên đôi giày cao. Ngay lúc đó một chiếc áo khoác với mùi hương quen thuộc, một vòng tay ấm áp bao lấy cô. Sắc mặt anh rất không tốt, sự tức giận và lạnh lùng bao trùm lấy ngũ quan tinh xảo. Anh đỡ cô ra xe, hai người cùng trở về điền trang.

Một lúc sau, khi thành phố náo nhiệt đã bị bỏ lại phía sau và tâm tình anh trở nên tĩnh lặng hơn, anh quay sang nhìn cô gái nhỏ đang ngủ gục trên vai mình. Thế rồi anh bất chợt nở một nụ cười rất nhẹ. Người khác khi anh tức giận đều vô cùng sợ hãi bất an, nhưng cô gái nhỏ lại có thể vô tư gục trên vai anh ngủ đến yên ổn thế kia, đúng là không sợ trời không sợ đất.

Lý Dũng ngồi ở ghế phụ vô tình nhìn thấy nụ cười của ông chủ qua gương chiếu hậu. Ông chủ bây giờ giống như của mười lăm năm về trước, có gương mặt ôn hòa và nụ cười ấm áp. Câu cũng bất giác nở một nụ cười vui vẻ 'Cô chủ à, cô đã làm được rồi, cô đã hồi sinh được người đó."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net