NINH NINH CỦA TÔI - CHAP 17:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sự việc diễn ra trong đêm giao thừa nhận được rất nhiều sự quan tâm của giới mộ điệu và truyền thông. Một điều không quá bất ngờ là sự việc thí sinh có hành động vô lễ với Ninh Bích nhanh chóng được đẩy xuống, thay vào đó mọi sự chú ý là vào tin đồn tình cảm của người thừa kế hai tập đoàn danh giá. Luồng thông tin này được quan tâm nhiều tới nỗi nó đã dẫn đầu danh sách tìm kiếm trong nhiều ngày.

- Kim Linh, tại sao phòng truyền thông vẫn chưa xử lý được mấy tin đồn nhảm này?

- Cô chủ, hãy uống một tách trà và bình tĩnh lại. Tin đồn này thật ra lại có rất nhiều hiệu ứng tích cực: doanh số bán hàng tại thương hiệu hợp tác tuần này đã tăng gấp mười lần tuần trước, số lượng đặt hàng trước tại NJ cũng tăng gấp đôi so với cùng kỳ năm trước, giá cổ phiếu thì đúng là thần kì vẫn luôn tăng kể từ khi chúng ta thông cáo về mỏ khoáng mới.

- Nhưng nó rất phiền, cái tên Đỗ Hoài An kia chắc hẳn đang rất đắc ý.

- Sự việc lần này tốc độ lan truyền thông tin quá nhanh, bộ phận quan hệ công chúng sẽ cần một khoảng thời gian để thu xếp. Vì để đảm bảo an toàn, thời gian này, cô hãy tránh ra ngoài một mình.

- Em biết rồi.

Ninh Bích thả mình trên giường, hôm nay là một ngày hiếm hoi cô muốn lãng phí thời gian của mình. Tâm trí của cô đang bị bao phủ bởi những sự mông lung, tất cả là bởi thái độ của người đó. Cô biết người đó không vui mỗi khi cô ở bên Đỗ Hoài An, nhưng mọi sự cũng chỉ dừng tại đó, người đó không lên tiếng ngăn cản, cũng không bộc lộ ra những hành động cấm đoán. Vậy rốt cuộc trong lòng người đó cô có bao nhiêu phần nặng nhẹ?

Một nơi khác trong điền trang cũng có một người mà tâm trí đang bị bao phủ bởi những tầng mây mù. Anh nhận ra thời gian gần đây mong muốn chiếm hữu của anh ngày càng lớn, cảm xúc cũng dễ bị kích động hơn. Phải chăng là do những thay đổi xung quanh cuộc sống của bé con? Anh cần phải bình tĩnh suy nghĩ lại mọi chuyện.

Anh đã cho người điều tra, Đỗ Hoài An mang một vẻ ngoài bất cần nhưng thực chất lại có đời sống cá nhân khá tốt, có lẽ cậu ta không phải là một đối tượng nguy hiểm. Có lẽ chàng trai này lại chính là chìa khóa anh tìm kiếm lâu nay. Nếu như có cậu ta bên cạnh, sau khi anh rời đi cô gái nhỏ sẽ không còn cô đơn. Nếu như là có Đỗ Gia hỗ trợ, cô gái nhỏ của anh sẽ không phải một mình gồng gánh gia tộc này. Nhưng lỡ, nếu như không phải như vậy, nếu như cô vì cậu ta mà rơi nước mắt, vì cậu ta mà đau khổ. Chỉ nghĩ đến viễn cảnh đó đã làm anh vô cùng khó chịu nhăn mày, những vết hằn mờ cũng vì đó thoáng xuất hiện.

- Ông chủ, có cậu Đỗ Hoài An muốn gặp, tôi đã từ chối nhưng cậu ta vẫn kiên trì đứng đợi.

- Dẫn cậu ta tới đây. - "Cậu ta tới thật đúng lúc" anh nghĩ.

- Tôi đã rõ.

Mười phút sau, cậu trai trẻ xuất hiện trong thư phòng, có vẻ vì phải đứng đợi lâu trong tiết trời lạnh, mặt cậu ta khá nhợt nhạt. Nhìn thấy đôi mắt sắc lạnh của anh, vẻ tự tin của cậu ta dần thay bằng sự ngập ngừng.

- Tôi không nghĩ chúng ta có việc gì cần trao đổi riêng.

Chạm mặt anh, Đỗ Hoài An hơi bất ngờ, phong thái này có chút quen thuộc, chắc Ninh Bích cũng không thể ngờ cô và cha nuôi của mình lại giống nhau đến vậy.

- Tôi có, tuổi tác chúng ta không chênh nhau quá nhiều nhưng ... cháu rất thích Ninh Bích, mong chú tác thành.

Cậu trai trẻ trước mặt nói một cách dõng dạc rồi cúi gập người. Còn anh, bao nhiêu năm đối mặt với sóng gió của thương trường cũng không làm anh bất ngờ như lúc này.

Một lúc lâu sau, thấy anh vẫn chưa lên tiếng, cậu trai trẻ hơi ngẩng đầu nhìn về phía anh. Tầm mắt của cậu bỗng khựng lại khi nhìn thấy đôi mắt sắc lạnh vẫn đang xoáy sâu vào mình bấy lâu.

- Quyết định nông nổi của một công tử đào hoa?

- Không, tôi ... cháu không có.

Ninh Bách đứng dậy, đi về phía Đỗ Hoài An. Cậu chủ nhà họ Đỗ năm nay hai mươi bảy tuổi là một chàng trai bắt đầu bước vào độ tuổi chững chạc. Mấy năm nay học tập và làm việc tại nước ngoài cũng đã tôi luyện sự chín chắn và trưởng thành rất nhiều. Ấy vậy mà người phía trước hơn anh không quá nhiều tuổi, chiều cao tương đương, dáng người có phần gầy và nhỏ hơn lại mang đến một khí thế đầy áp bức. Người đó toát ra vẻ trầm ổn và uy nghi.

- Cậu quen Ninh Bích được bao lâu? Hiểu con bé được chừng nào? Nếu điều cậu quan tâm là gia tài của Ninh Gia thì hãy dẹp bỏ suy nghĩ đó đi.

Sự căng thẳng trong Đỗ Hoài An bỗng dưng được giảm bớt phần nào:

- Tôi chỉ là một người bình thường trùng hợp lại có một người cha họ Đỗ. Cha mẹ tôi chỉ mong muốn tôi có một cuộc sống yên ả, hạnh phúc. Trở về tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình là tự tôi quyết định. Gia tài của Ninh Gia đúng là rất hấp dẫn nhưng nhà họ Ninh chỉ có duy nhất một điều làm tôi hứng thú đó là Ninh Bích.

- Cậu nghĩ tôi sẽ tin sao?

- Tôi biết chú sẽ không tin, thời gian sẽ nghiệm chứng tất cả. Chú là người quan trọng nhất với Ninh Bích, nếu chúng tôi yêu nhau, tôi mong được chú chúc phúc.

Chàng trai trước mặt khi nói câu đó có một ánh mắt rất chân thành. Ở trên thương trường nhiều năm, con mắt đánh giá của anh vẫn luôn rất chính xác, anh có cảm giác rằng chàng trai này là một người có thể tin tưởng.

Đỗ Hoài An xoay người bước về phía cửa, trước khi bước ra, cậu để lại một câu nói:

- Tôi đã dõi theo cô ấy bốn năm, giờ đã chạm tới, tôi nhất định sẽ không buông tay.

Phòng ăn tại điền trang, dự định nằm lười trên giường cả ngày của Ninh Bích thất bại khi chiếc bụng rỗng vẫn cứ luôn biểu tình. Khi cô đang thưởng thức món súp bí đỏ thì một bóng dáng "hơi"quen thuộc xuất hiện.

- Đỗ Hoài An, sao anh lại ở đây?

- Nhớ em nên tôi tới thăm em.

- Kim Linh, từ bao giờ điền trang cho người lạ vào dễ dàng như vậy?

- Người lạ? Em gọi vậy làm tôi đau lòng đó, là chủ tịch Ninh đã cho tôi vào.

- Cha nuôi sao? - Ninh Bích kinh ngạc, người đó và Đỗ Hoài An từ khi nào quen biết tới mức này?- Em không cần ngạc nhiên, đó là cha vợ tương lai, tôi đang xây dựng mối quan hệ.

Xét về ngoại hình, Ninh Bách trẻ hơn tuổi rất nhiều, khi đứng cạnh Đỗ Hoài An thì gần như không nhận ra sự chênh lệch. Xét về tuổi tác, một người hai bảy tuổi đầy sự kiêu ngạo lại phải xuống nước gọi một người ba mươi lăm tuổi bằng cha. Hình ảnh hiện lên trong đầu khiến cô phì cười. Mà khoan, Đỗ Hoài An vừa nói cái gì?

- Ai nói sẽ lấy anh? Ai cho phép anh làm phiền cha nuôi?

Bên ngoài cửa, một bóng hình cô đơn đang đứng quan sát cuộc hội thoại trong phòng. Cậu ta đúng là rất phù hợp. Xét về ngoại hình, gia thế đều môn đăng hậu đối, tuổi tác cũng thích hợp. Khoan bàn đến tính cách, chỉ dựa vào việc cậu ta có thể khiến cô gái nhỏ vui vẻ thì cậu ta cũng đã vượt qua tất cả những tiêu chí cần thiết.

Khụ .. khụ ... khụ ... một trang ho kéo đến. Trời đã chuyển lạnh lại kèm theo mưa nhỏ, tình hình sức khỏe hiện tại của anh đúng là không thích hợp để đứng lâu như vậy dưới thời tiết này.

Mặc dù ông chủ đã hạ lệnh không được tới gần, nhưng thấy Ninh Bách ho dữ dội như vậy, Lý Dũng không đành lòng bước lên khoác áo và che ô cho anh. Sau tràng ho dài, cơ thể Ninh Bách hơi chao đảo, phải đưa tay vịn vào Lý Dũng.

- Ông chủ, hãy cố chịu đựng, tôi sẽ cho người đi mời bác sĩ.

Ninh Bách khó nhọc đưa tay ra hiệu không cần, bệnh tình này, anh là người rõ nhất, nếu có thể trị khỏi thì đã không kéo dài suốt bao nhiêu năm.

- Hãy sắp xếp một cuộc gặp mặt với Đỗ Gia, bàn chuyện đính hôn.

Lý Dũng có phần bất ngờ, ông chủ quan tâm cô chủ như vậy, đã từ chối không biết là bao nhiêu lời mời liên hôn, lần này lại chủ động việc đính hôn, cậu chủ nhà họ Đỗ rốt cuộc là xuất chúng tới mức nào?

Trong lúc Lý Dũng mải mê trong sự hiếu kỳ của mình, Ninh Bách đã dời đi. Trên con đường đá thẳng tắp, bóng dáng anh dần trở nên nhỏ bé. Dù đã giải quyết được vấn đề khúc mắc bấy lâu nhưng thay vì nhẹ nhõm thanh thản thì sự mất mát và cô đơn lại đang chiếm lấy anh. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net