NiwaKabu (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Writer : Đông Vân

"Này, nhóc có ổn không?"

Kabukimono cúi người xuống, tay xoa lên bụng của sinh vật nhỏ trước mắt. Nó không cử động – cậu thoáng rùng mình khi sờ vào nó mà không có phản ứng nào của sức sống đáp lại. Nhưng khi Kabukimono chạm đến lồng ngực con cáo, một nhịp đập của trái tim như rơi vào trong bàn tay cậu, đến thế Kabukimono mới an tâm là nó vẫn còn sống. Nhịp tim của con cáo nhỏ nhẹ như đang hấp hối. Có lẽ nó mệt. Có lẽ nó đau. Kabukimono cũng thử áp tay lên lồng ngực trái của mình: dù cho cậu có đang mệt hay đang đau cách mấy, ở nơi đó sẽ không bao giờ có – dù chỉ một – phản ứng nào.

Cậu bế sinh linh mong manh ấy lên, rồi toan đặt xuống lại. Kabukimono không biết phải đưa nó đi đâu. Một kẻ phiêu du không nhà không cửa như cậu thì làm gì có nơi để nuôi con cáo ấy? Cậu cũng chẳng lo thuốc men gì được cho nó vì không có tiền. Đăm chiêu nhìn con vật bất động trong tay mình, Kabukimono nghĩ, lẽ nào mình lại nhẫn tâm đến mức bỏ rơi nó bệnh tật và ốm yếu ở đây? 

Thế nhưng đi theo cậu thì chưa chắc nó sẽ có cái kết khá khẩm hơn.

Đặt con vật xuống đất, Kabukimono chỉ có thể quay đi, cứ vài bước lại ngoảnh đầu nhìn nó trong sự xót xa. 

"Cậu muốn đem con cáo ấy về không?"

Niwa hỏi vậy khi đang rèn một thanh đao cho vị khách nước ngoài. Thả bông hoa khỏi tay, cho nó bay đi theo gió, Kabukimono ngước đầu lên nhìn anh.

"Có được không? Tôi sợ mình không chăm sóc tốt cho nó."

"Đừng lo, cậu sẽ làm tốt thôi mà."

"Vậy ta đi đón nó nhé?"

Họ trở lại bờ Nazuchi vào buổi trưa hôm ấy, khi mặt trời đã lên cao và sáng đến loà cả mắt. Kabukimono đến bên đùm cỏ nơi cậu đặt con cáo, nhưng không thấy nó đâu. Cậu khịt khịt mũi, "Không có mùi xác chết." Vậy chắc hẳn con cáo đã lành lặn và chạy đi chỗ khác rồi, Kabukimono nghĩ, nửa buồn nửa vui vì còn muốn được chơi với nó.

"Xem ai đến tìm cậu này."

Niwa lên tiếng gọi, và khi cậu quay lưng lại, Kabukimono thấy chú cáo nọ đang nằm trong tay anh. Ánh mắt nó lấp lánh nhìn lên cậu, giống như nó cũng trông mong cuộc gặp gỡ này. Cậu xoa đầu, xoa bụng nó, cảm nhận được nhịp tim nhỏ đập trong ngực nó mà thở phào.

"Mày không sao hết! Hay quá!" Cậu reo lên.

"Chúng ta đem nó về thôi nhỉ. À, trước tiên phải đặt tên cho nó mới được. Cậu nghĩ ra cái gì không?"

"Niwa!"

"Hả?" Niwa trợn tròn hai mắt. 

"Tôi sẽ gọi nó là Niwa!"

"Nhưng đấy là tên tôi mà, ai lại lấy tên người đặt cho vật nuôi chứ!"

Niwa không phủ nhận, từ ngày có con cáo kia Kabukimono trở nên tươi tắn hơn rất nhiều. Hễ nó làm trò gì cậu đều cười đến híp cả mắt lại, trông thật thuần khiết và đáng yêu. Chí ít thì nó có thể thay thế Niwa khi anh không thể ở bên cạnh Kabukimono được, nhưng chắc chắn không phải cái loại "thay thế" mà anh đang phải trải qua.

"Niwa ơi, lại đây nào!"

Lại nữa kìa, Niwa thở dài. Bởi vì Kabukimono đặt tên con cáo trùng với tên anh, nên mỗi lần cậu gọi nó Niwa sẽ ngay lập tức cho rằng mình là người được gọi. Thế nên sẽ có những trường hợp hi hữu xảy ra, ví như…

"Tôi đây, tôi  đây."

Anh ngồi dậy khỏi ghế, tiến về phía Kabukimono. Thế nhưng khi đến nơi, cậu lại ôm con cáo kia mà cau mày với Niwa.

 "Tôi có gọi ngài đâu."

"Ngài Niwa, đi chơi với tôi đi!"

Từ bên trong nhà, Kabukimono reo lên thật lớn. Lúc ấy Niwa đang bận bịu với việc tưới vườn hoa bằng cái bình nặng trịch. Anh nghĩ cậu đang định đưa con cáo đi đâu đó để chơi đùa.

"Niwa à, Niwa ơi! Sao ngài không trả lời tôi?"

Kabukimono xuất hiện bên vườn hoa, mặt nhăn nhó với Niwa. Anh buông bình tưới xuống, uể oải nói:

"Tôi tưởng cậu gọi con cáo." 

Tình trạng ấy xảy ra rất nhiều lần, và sau bao lần vẫn vậy, Niwa không hết hoang mang những khi Kabukimono cất tiếng gọi ở trong nhà. Thậm chí có hôm cậu ấy mắng con cáo vì tội tè bậy, Niwa dù biết đó không phải mình, nhưng khi nghe Kabukimono réo cái tên "Niwa" lên, anh lại nghĩ ngay rằng mình là đứa tè bậy. Hơn nữa, kể từ ngày có "Niwa kia", cậu không còn đoái hoài gì đến "Niwa này" nữa, suốt ngày vờn đùa với con cáo đến nỗi anh thấy như mình mới là thú nuôi trong nhà. 

Tình trạng ấy cần phải dứt điểm càng sớm càng tốt! 

Niwa nghĩ ra một ý tưởng anh cho là thần sầu: Anh sẽ lơ đẹp mọi lời nói của Kabukimono cho đến khi cậu ấy biết lỗi thì thôi.

"Ngài Niwa ơi, lấy giúp tôi cây búa!"

Bọn họ lúc này đang ở xưởng rèn, thực hiện nốt những đơn hàng phục vụ cho cuộc thi cuối tháng. Niwa biết Kabukimono đang gọi mình, nhưng anh giả vờ chẳng buồn để ý, chỉ chú tâm vào việc rèn rồi đúc mà thôi.

"Niwa à!"

"..." Anh vẫn im lìm như hũ nút. 

"Thật là, tôi tự lấy vậy."

"Nước nấu xong rồi đó, ngài Niwa."

"..."


"Ngài Niwa, đi nhận sữa giúp tôi đi."

"..."

Đến một lúc nào đó, Kabukimono cũng đã nhận ra dường như Niwa đang giận dỗi mình. Thế nhưng cậu đăm chiêu suy nghĩ rất lâu vẫn không thể tìm ra lý do nào khiến anh không vui, càng không thể biết được lý do qua miệng của Niwa. Những khi cậu gọi anh, anh đều lảng tránh phớt lờ đi, chẳng thèm nói năng gì. Và thú thật, Kabukimono có hơi bực bội với thái độ ấy. Nhưng để không phát sinh hiềm khích giữa hai bên, cậu đành nhượng bộ bản thân mà xin Niwa hãy tha thứ cho mình.

"Niwa à."

Cậu đứng đằng sau ghế ngồi của anh, lên tiếng. Và đón chào Kabukimono – đến từ Niwa, là sự im lặng – thờ ơ và lạnh lùng. 

"Niwa, tôi xin lỗi."

"..."

"Niwa." Chịu không được nữa, Kabukimono liền kéo vai áo anh "Cho tôi xin lỗi đi mà."

Lúc này Niwa mới quay người lại, đối diện với cậu. Anh không giận, nhưng trông buồn phiền. 

"Cậu xin lỗi về việc gì?"

"Ừm… cái này…" Kabukimono bắt đầu lúng túng. Cậu đã nhận ra cái sai của mình đâu.

"Kabukimono này, tôi có phải duy nhất của cậu không?"

"Ơ… Tất nhiên rồi!" Cậu tròn xoe hai mắt, lập tức đáp lời.

"Vậy… chỉ có thể có một Niwa thôi nha."

Nói rồi anh ôm lấy cậu, tay siết chặt bên hông khiến Kabukimono hơi nhói. Thì ra người yêu của cậu lại ghen với một con cáo cùng tên. Thật là trẻ con mà.

"Được rồi, chỉ có một Niwa thôi mà."

Kabukimono cũng ôm lấy anh, cười khúc khích trước sự ghen tuông của người yêu mà không nói nên lời.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net