CHƯƠNG 1:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Tiên cupic Alita!! Việc cô đã làm gây hậu quả vô cùng nghiêm trọng cho nhân giới. Cô phải nhận án phạt cao nhất. Nhưng xét những đóng góp của cô, hội đồng tối cao đã quyết định ban một ân xá cho cô. Cô sẽ xuống trần và thực hiện nhiệm vụ ghép đôi cho một phàm nhân đặc biệt. Khi hoàn thành, cô sẽ được ban phước trở về tiên giới để tiếp tục ban phát phước lành cho chúng sinh.
- Đã rõ!!
   Tại đỉnh núi Ólimpus, nhà của mười hai vị thần - đền bách thần pantheon, vừa diễn ra một buổi xét xử long trọng. Bị cáo là một trong những cupic quyền năng nhất, tiên cupic Alita. Cô bị đưa ra xét xử vì đã gây ra thiệt hại vô cùng nghiêm trọng cho nhân giới, buộc những vị thần phải đưa ra mức phạt nặng nề nhất. Nhưng vì sự yêu mến của chúng sinh dành cho Alita, cô đã được giảm án. Hội đồng đã quyết định, cô sẽ hạ phàm và tiếp tục công việc ghép đôi cho một người đặc biệt một cách trực tiếp chứ không như bình thường. Lí do là bởi, người đó đã độc thân suốt ba kiếp tái sinh. Nếu cứ để tình trạng như thế, thật tình tiên giới không yên lòng. Nhiệm vụ của cô rất quan trọng, nó thể hiện việc ban phát phước lành của chúa trời không chừa một ai.
- Tôi đã nói với cô rồi mà. Đừng có làm thế nhưng cô không nghe. Giờ thì nhận hậu quả rồi đấy. – tiên cupic Lila phàn nàn Alita về những điều ngu ngốc cô đã làm. Lila luôn là người kề cận bên cô kể từ khi cả hai nhận trọng trách thần cupic. Dù đã nhiều lần ngăn cản cô thực hiện những điều sai trái, cô ấy vẫn bất lực nhìn bạn mình.
- Không sao đâu. Dễ thôi. Chúng ta luôn làm điều này mà. Tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ sớm, và trở về tiên giới. Lúc đó hãy để tôi thử món bánh spanakopita tự làm của cô nhé!! – Alita vô tư cười đùa khi nhắc về hình phạt. Đối với cô nó chẳng có gì nghiêm trọng cả, đơn giản chỉ là một cuộc dạo chơi xuống nhân giới. Và cô sẽ trở về khi đã thỏa mãn hoàn toàn.
- Không đơn giản thế đâu. Người đó đã một mình suốt ba kiếp rồi, chứng tỏ đã có một mối lương duyên từ trước. Để cắt đứt hoàn toàn vương vấn, cô phải làm nhiều hơn những gì trước giờ cô có thể.
- Vậy à? Nhưng thế chỉ khiến tôi hào hứng hơn thôi. – Alita hạ giọng – Cô biết đấy, cuộc sống ở tiên giới rất nhàn hạ. Chúng ta luôn sống nhờ sự yêu thương của chúng sinh. Và cũng vì được họ nhớ đến, chúng ta mới tồn tại. Nhưng với tôi, những điều đó thật nhàm chán. Mà đúng ra thì, tôi tự hỏi chúng ta có xứng đáng nhận sự yêu thương đó không?
- ...! – Lila ngạc nhiên vì câu nói của Alita. Cô ấy vội vã lấy tay che miệng cô, dáo dát nhìn xung quanh. – Cẩn thận cái miệng!! Cô có thể trở lại phòng xét xử ngay bây giờ đấy!
- Không sao đâu! Họ sẽ chẳng bắt kịp khi tôi lẻn xuống nhân giới. Giờ thì tôi có thể tự do làm điều mình muốn. Thực sự là cơ hội ngàn năm có một!
- Tôi hết lời với cô rồi. – Lila rút từ túi ra một chiếc khăn choàng cổ, có vẻ là tự đan, đưa cho Alita. – Giữ lấy nó. Nếu tôi vẫn cảm nhận được sắc đỏ của nó thì cô vẫn an toàn. – giọng nói bỗng nghẹn ngào.
- ...! Cảm ơn, Lila! Tôi sẽ luôn mang nó bên mình. – Sora ôm chầm Lila, vỗ lưng an ủi cô ấy. – Tôi sẽ trở về, tôi hứa!!
- ...! ... Cô đã hứa rồi đấy.

   Buổi chia tay bịn rịn kết thúc vội vã. Alita phải chạy đi cho kịp chuyến xe ngựa gỗ cuối ngày để xuống trần. Ngoảnh đầu nhìn lại, Lila vẫn đứng đó trông theo. Mi mắt cô ấy đỏ hoe vì khóc nhiều. Alita lau vội giọt nước đọng lại rồi giơ tay thật cao, vẫy chào tạm biệt. Cô tự thủ thỉ, rằng thật tốt nếu có thể cho Lila thấy những điều tuyệt vời của nhân giới. Vì đây sẽ là một chuyến đi đầy thú vị!
...
   Một buổi sáng trong lành cho ngày đầu tuần. Tiếng chim ríu rít trên ngọn cây, tán lá xì xào theo điệu hát. Không khí ấm áp lan tỏa khắp các con phố, mang cho lòng người sự thanh bình.
   Người con trai ấy nổi bật giữa đám đông. Hàng trăm con mắt đang đổ dồn về phía anh. Cả một khoảng sân được lấp đầy bởi những tiếng xì xầm. Các cô gái đưa ánh nhìn lả lơi, yểu điệu, mong nhận lại sự chú ý. Những chàng trai giơ nắm đấm, gầm gừ trong sự ganh ghét, đối kị xen lẫn sợ sệt. Tất cả cũng chỉ vì anh xuất hiện.
   Cecil Fullbuster, hội trưởng hot boy hoàn hảo lạnh lùng của học viện Violet, không có lấy một ngày yên bình.
   Vừa bước vào lớp, tiếng xì xào bàn tán đã ập đến tai anh. Không cần hỏi, anh đã rõ chuyện gì sắp xảy ra.
   Hôm nay, một học viên mới sẽ chuyển vào lớp anh.
   Điều đầu tiên những người bạn cùng lớp quan tâm chính là xuất thân của bạn mới. Vì đây là một học viện quý tộc, chỉ dành cho những người có địa vị xã hội. Nếu bạn mới chỉ đơn giản là giới trung lưu, người đó cần tìm ngay cho mình chỗ đứng thật vững chắc như một hầu cận cho người nào đó có thế lực trong học viện. Hoặc nếu là một người có địa vị cao, nó sẽ ảnh hưởng rất lớn đến chỗ đứng của một số người. Bởi lẽ thế, mọi thông tin về bạn mới đều được phơi bày trước mọi người, và có khi còn lan ra khắp học viện.
   Đối với Cecil, việc có bạn mới hay không chẳng ảnh hưởng gì. Anh không quan tâm đến chuyện tranh chấp của những học viên nơi đây. Nó chỉ phản ánh một phần của xã hội và cái hệ thống cũng rất đơn giản. Miễn là có chỗ đứng và các mối quan hệ, bạn an toàn. Một người ham học hỏi như anh sẽ chẳng kiếm được thứ gì hữu ích ở đây. Nên ngay từ đầu, anh đã đứng sau cánh gà, nhìn lên sân khấu và ngán ngẩm qua ngày.
- Được rồi!! Hãy ổn định vị trí! Bây giờ, như đã thông báo, cùng chào đón học viên mới nào! – giảng viên bước vào lớp, ra hiệu cho mọi người rồi dõng dạc tuyên bố.
   Cả lớp hướng mắt về phía lối đi vào, trông chờ một gương mặt lạ lẫm. Và rồi... cô đã xuất hiện.
   Một cơn gió luồn qua cửa sổ phòng, mang theo những cánh hoa rơi, lướt qua làn da bóng bẩy của cô gái đó. Mái tóc bồng bềnh như mây bay, để lọt những tia nắng mặt trời. Đôi mắt sâu hút, bí ẩn gợi sự tò mò cho người đối diện. Nụ cười duyên dáng say đắm bao trái tim phía dưới.
Không một ánh nhìn nào dám từ chối.
- Xin tự giới thiệu, tôi là Sora Grance, con gái nam tước Michael Grance. Hân hạnh được học tập cùng các bạn và mong nhận sự giúp đỡ trong thời gian sắp tới.
- Nhà Grance? Có phải gia đình thương nhân vừa được phong tước quý tộc? Thương buôn y dược nổi tiếng? – một người nhanh nhảu hỏi cô ngay sau lời chào hỏi.
- Phải, có vẻ tiếng tăm của chúng tôi đã vang xa.
   Tất cả trầm trồ nhìn cô. Họ xì xầm với nhau. Điều họ muốn làm rõ không hề thay đổi nhưng làm rõ thế nào đây khi: cô xuất thân là thường dân nhưng hiện tại là quý tộc. Vậy sức ảnh hưởng của cô sẽ ở cấp độ nào?
- Dù có là quý tộc, nhà Grance cũng không có quyền hạn cao. Cô ta vẫn sẽ là hầu cận sớm thôi.
- Không đúng. Theo như tôi tìm hiểu. Nhờ nắm giữ vai trò quan trọng trong nền kinh tế đất nước, nhà Grance đang nhận rất nhiều ân sủng từ đức vua. Tốt hơn nên tránh động chạm để bảo toàn tính mạng.
- Thế nào thì chúng cũng mang dòng máu thường dân. Chúng sẽ chẳng mang được dáng vẻ tao nhã mà một quý tộc cần có.
   Những lời bàn tán đó, Sora đều lọt tai không chừa chữ nào. Nhưng cô không nói gì, cô chỉ tiếp tục phần giới thiệu của mình để không phí quá nhiều thời gian.
   Nhưng từ nãy giờ, luôn có một người nằm trong tầm nhìn của cô, chính là Cecil. Anh là lí do cô có mặt tại đây.
- Ngài Cecil Fullbuster... Ừm... tôi có thể nói chuyện với ngài được không?
- ... – anh dừng chân giữa lối đi sau tiếng gọi của cô. – Có chuyện gì sao, bạn mới? – anh trưng ra nụ cười mỉm chi.
- Tôi... Tôi muốn được kề cận với ngài từ giờ.
- ...!
   Đột ngột bị đề nghị thế là lần đầu của Cecil, nhưng không khiến anh ngạc nhiên. Vì những yêu cầu tương tự đã xảy ra nhiều lần rồi.
   Cecil Fullbuster, con trai của công tước Silver Fullbuster - người kề cận tin cậy của đức vua, hiển nhiên có sức ảnh hưởng vô cùng lớn trong học viện này. Nhưng không một ai được chọn để thành hầu cận của anh. Không phải không có người xứng đáng, chỉ là anh khép mình, tránh tham gia vào những trận chiến vô bổ. Và cũng một phần giữ được hình tượng tốt trong mắt mọi người xung quanh.
- Ta từ chối. Ta không cần hầu cận.
- Hầu cận? Không không, tôi muốn đồng hành với ngài cơ. – Sora cười trừ, lấy tay vẫy vẫy trước ngực – Tôi chỉ là người mới, cần học hỏi nhiều thứ. Nghe bảo ngài là hội trưởng của học viện. Liệu ngài có thể giúp đỡ tôi chứ?
- ... – Cecil ngừng một khắc để thăm dò chủ đích của cô. Nhưng xét thấy không có gì đáng để tâm, anh đã gật đầu – Được thôi, ta rất sẵn lòng. Xin lỗi vì đã nóng vội.
- Không sao.
   Sora nắm chặt lòng bàn tay từ sau lưng, tỏ rõ sự đắc ý ngay khi Cecil quay đi. Cô biết anh là kẻ cẩn trọng, hay nghi ngờ và nguy hiểm, nên tiếp cận anh phải cần nhiều thời gian. Tốt nhất là đi đường vòng.
- Ừm, ngài Fullbuster... Lúc nãy ngài có nhắc đến “hầu cận”, đó là gì vậy?
- Cô không biết cũng phải... Đó chẳng qua là cách gọi những người dưới quyền. Tại học viện này, để có chỗ đứng vững chắc, cô phải chọn đi theo một ai đó có quyền lực cấp cao hoặc tự xây dựng quyền lực cho mình.
- Tại sao? Những điều này cần thiết?
- ... – Cecil liếc nhìn vẻ ngây thơ của Sora, thở dài vô vọng – Quý tộc là thế. Quyền lực ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống sau này. Dù có muốn hay không. Rồi cô sẽ hiểu ngay thôi.
- Hừm... Vậy à? Mà thôi, tôi không quan tâm lắm. Tôi đến đây vì mục đích của mình, những thứ khác không quan trọng.
- ... Vậy hãy cứ coi lời ta nói là một sự cảnh báo. – Cecil lại lắc đầu trước lời cô nói. Anh biết, sẽ sớm thôi, khi cô nhận ra quyền lực đáng sợ như nào. Vẻ vô tư ấy chỉ vì cô là thường dân thôi.
   Và đúng như lời cảnh báo trước của Cecil, cô đã phải trả giá cho sự ngây thơ của mình. Chỉ sau hai ngày từ lúc nhập học.
   Mọi hành động của Sora luôn bị thăm dò bởi mọi người trong lớp. Họ đang nóng lòng muốn biết chỗ đứng của cô ở đâu. Nhưng trái lại, cô rất thờ ơ với mọi thứ và không hứng thú gì chuyện cấp bậc này. Rồi chuyện gì đến cũng phải đến, sự kiên nhẫn của họ đạt giới hạn và họ tự quyết định. Đến khi nhận ra sự thật thì đã muộn...
“ Hãy thật mạnh mẽ, Sora Grance. Ta luôn luôn ở bên cô!!”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net