CHƯƠNG 2:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


   Hôm nay là một ngày đẹp trời, theo cách nghĩ của Sora. Không dự kiến trước điều sắp xảy ra, cô vẫn thản nhiên làm công việc của mình.

   Ngồi ẩn mình trên cây, Sora bí mật quan sát mục tiêu. Hướng 3h, ngay phòng hội học viên, Cecil đang soạn sổ sách.

“Dáng vẻ thế này trông kì quá...”

“Đừng lo!! Ta đảm bảo cơ thể của cô an toàn. Quan trọng hơn, chúng ta phải nắm được mọi thông tin của Cecil Fullbuster!!”

   Cecil đã nhận thấy bị theo dõi suốt hai ngày qua. Anh tăng dần cảnh giác, quan sát xung quanh trước khi rời phòng và luôn thăm dò thái độ của mọi người để tìm ra thủ phạm. Nhưng đến cuối vẫn không thu được kết quả gì. Và rồi anh quyết định cho qua sự việc. Anh cho rằng nếu bản thân làm việc liêm chính thì không lo bị người khác sờ gáy.

   Cạnh. Một cốc trà chiều đặt nhẹ nhàng bên cạnh anh, bởi cô thư kí Florida. Cô ấy nhắc anh về buổi họp với các hội trưởng câu lạc bộ vào chiều nay, về vấn đề kinh phí hoạt động. Anh cảm ơn cô ấy rồi lại cắm cúi vào sổ sách. Thấy thế, Florida buông lời càm ràm:

-Biết ngài muốn làm cho xong mọi thứ thật sớm nhưng cũng nên chú ý đến sức khỏe chứ. Xem vẻ bơ phờ của ngài này. – Florida đứng phía sau, đặt tay lên vai anh. Càng nhìn cô ấy càng lo lắng, cứ liên hồi nhắc nhở anh. Thế nhưng Cecil, một người cứng đầu sẵn, vẫn bỏ ngoài tai những lời đó.

-Cảm ơn đã lo lắng cho ta, Florida. – Cecil cười với Florida làm tim cô ấy lỗi nhịp – Nhưng đây là trách nhiệm của ta.

-... – Florida lại im lặng ngắm nhìn Cecil. Cô ấy hoàn toàn đắm chìm vào dáng vẻ nghiêm túc của anh. Nở nụ cười tủm tỉm, Florida cúi chào anh rồi bước ra khỏi phòng để tiếp tục công việc dở dang.

   Lúc này, Cecil mới đưa mắt nhìn lên, trông theo bóng dáng khuất sau cánh cửa của Florida. Rồi anh... thở ra thật nặng nề. Anh ngã mình trên ghế, thả lỏng toàn thân.

   Anh đang thư giãn, chỉ khi ở một mình.

   Cecil thực sự rất chú trọng cách thể hiện bên ngoài. Anh luôn đề cao cảnh giác, đeo lên gương mặt vui vẻ, trưng ra hình tượng hoàn hảo mỗi khi có ai ở cạnh. Kể cả là bạn bè cùng lớp, người thân hay thậm chí là chính bản thân. Anh đều muốn giấu đi những thứ chân thật nhất. Bởi lẽ một khi buông lỏng cảnh giác, anh sẽ để lộ yếu điểm. Và đó là thứ tối kị của những kẻ quyền cao chức trọng như anh.

-Sắc mặt của ngài ấy tệ hại làm sao... – Sora cảm thán. Cô lấy ra từ trong túi một chiếc lọ thủy tinh và một túi vải nhỏ rồi len lén lại gần cửa sổ phòng hội trưởng. Thật im ắng, chậm rãi, tránh cho Cecil phát hiện. – Thứ này sẽ giúp ngài cảm thấy tốt hơn. - cô đặt mấy thứ đó lên cạnh cửa, thì thầm rồi tẩu thoát ngay lập tức bằng một cú nhào lộn trên không.

“Có thứ đó rồi thì không lo gì nữa nhé, Sora!!”

“Cảm ơn.”

   Cứ ngỡ ổn thỏa rồi nhưng cú nhảy của Sora lại tạo tiếng động lớn, khiến Cecil chú ý. Anh đưa mắt nhìn ra, để ý thấy vật lạ cạnh cửa sổ rồi ngờ ngợ đi lại gần. Anh trông ra ngoài cửa nhưng chẳng thấy gì ngoài những chiếc lá rụng. Sora đã kịp nấp đi. Quan sát thêm chút nữa vẫn chẳng có gì, Cecil nghĩ ngợi một hồi rồi cầm vật lạ lên quan sát.

-Chẳng lẽ là sát thủ? Sao hắn để lại thứ này?... Tốt hơn mình nên giữ lại làm bằng chứng!

   Cốc cốc. Tiếng gõ cửa. Có người bên ngoài. Cecil nhanh chóng lấy lại vẻ nghiêm nghị, cho phép người đó vào phòng.

-Ngài Fullbuster, tôi vào được chứ? – Sora ngập ngừng mở cửa, ngó vào trong.

-Ồ!! Tiểu thư Grance, mời cô vào. Có chuyện gì quan trọng sao?

-Tôi không chắc nó quan trọng với ngài... Tôi chỉ muốn hỏi vài chuyện thôi.

-Ta đang nghe đây.

“Hành động lộ liễu lúc nãy khiến hắn nghi ngờ và sẽ không dùng nó đâu! Hãy thận trọng một chút, Sora!”

-Thực ra tôi đã nhìn nó từ lúc bước vào đây. Hơi thất lễ nhưng... Đó là gì vậy ạ? – Sora chỉ tay vào thứ anh đang cầm.

-Cái này...

-Ừm... Liệu có phải quà tặng của những người quý mến ngài? Tôi đã nghe được rất nhiều lời hoa mỹ dành cho ngài Cecil Fullbuster. Nên điều này rất đổi hiển nhiên nhỉ? – cô tủm tỉm cười.

-... Có lẽ cô đúng. Nhưng ta không biết đây là gì? Nhìn chúng rất nữ tính, chắc là của quý cô nào đó. Cô giúp ta kiểm tra được chứ?

-... Hả? – vẻ bất ngờ hiện rõ trên mặt Sora. Cô không nghĩ Cecil lại đưa (trả) cô những thứ đó. Nó không nằm trong kết hoạch ban đầu.

   Không thể từ chối, Sora tiến lại gần, cầm lấy chúng từ tay Cecil. Cô cười gượng, tỏ vẻ tò mò quan sát thứ mà rõ ràng cô biết rồi để tay lên trán nghĩ ngợi. Trông thấy bộ dạng lúng túng của Sora, Cecil cầm lại chúng rồi cười xã giao.

-Có vẻ ta đang làm khó cô. Ta sẽ tự tìm hiểu nó sau. Giờ thì nói chuyện của cô đi.

-... – Sora thở phào rồi bình tĩnh nói chuyện – Ừm... Thực ra thì... Dạo gần đây thái độ của bạn bè trong lớp rất lạ. Họ đã rất nồng nhiệt vào ngày đầu tiên, nhưng hai ngày sau đó thì cáu khỉnh, khó chịu thấy rõ. Tôi cảm thấy điềm gở sắp xảy ra.

-...

   Cecil nhìn vẻ lo lắng của Sora và chỉ lắc đầu. Để mọi thứ trở nên tệ hại chỉ trong thời gian ngắn như vậy chứng tỏ thái độ của cô cực kì “khó ưa” (theo lí lẽ của họ). Nhưng nhận ra sự thay đổi ngay lập tức cũng cho thấy cô nhạy bén thế nào. Hừm... Cecil đang cân nhắc có nên giải thích với cô hay để mặc mọi thứ. Nếu nói ra thì một người vô tư như thế sẽ làm rối tung lên? Nhưng không nói ra rồi để mọi chuyện tồi tệ hơn thì không đúng với trách nhiệm của một hội trưởng? Thật sự quá nan giải!!

-Ngài Fullbuster, tôi thực sự rất lo lắng. Cứ thế này, tôi e...

-... Như tôi đã nói trước đó, tiểu thư Grance. Vì cô vẫn chưa chọn cho mình chỗ đứng trong học viện này nên sự kiên nhẫn của họ đã đạt ngưỡng nhanh chóng. Cô bỏ qua điều quan trọng đó, vô tư hết cỡ và rồi sẽ nhận hậu quả, cô muốn làm gì tiếp đây? – Cecil chống cằm, nghiêm trọng nhìn cô.

-... – Sora trầm tư một hồi, quan sát động thái của Cecil. - Vậy nếu tôi tìm được chỗ đứng thì mọi chuyện sẽ ổn thỏa phải không? – Sora thở phào nhẹ nhõm.

-Hừm... Cô quá xem nhẹ mọi thứ rồi đấy... – “Thật vô vọng!!”, Cecil ngán ngẩm.

-Cảm ơn ngài đã nói tôi biết. Vậy tôi xin phép... – cô lùi dần về cánh cửa.

-...

-À mà, ngài nên mở nó ra. Dù gì cũng là quà tặng mà! – cô chỉ tay vào túi vải trước đó, hiện đang nằm lẻ loi một góc bàn.

-... Tôi hiểu rồi.

   Sora vừa đi khỏi, Cecil đã nhanh chóng thả lỏng người. Anh mệt mỏi thở dài thườn thượt. Hôm nay quả là khổ sở hơn bình thường, nhất là phải đối diện với sự ngu ngốc của Sora. Kẻ ngu ngốc thì không thiếu, nhưng đã ngốc còn tự cao thì thật hết thuốc chữa. Chí ít hãy để cô cảm nhận sự thất bại một lần, đó cũng là bài học tốt cho chặng đường sau này.

“Tôi nghĩ chúng ta nghe lời khuyên của ngài Cecil... Việc này có vẻ rất nghiêm trọng...”

“Đừng lo, Sora!! Nếu có chuyện gì, ta sẽ bảo vệ cô! Chí ít là bằng lời nói. Với lại, tìm chỗ đứng đâu phải chuyện gì khó khăn. Ta đã tạo rất nhiều mối quan hệ ngay khi cô còn nhỏ rồi mà!”

“Tôi nhớ mà. Tôi hi vọng mọi chuyện sẽ ổn.”

...

-Ta phải từ chối ngươi bao nhiêu lần nữa đây, Sora Grance!! Ta tuyệt đối không nhận ngươi làm hầu cận. – Người con trai trước mặt đang vô cùng tức giận.

-Xin người, hoàng tử của tôi. Người tính bỏ mặt kẻ yếu đuối như tôi sao? – Sora nài nỉ, van xin.

   Sau cuộc gặp với Cecil, Sora đã nhanh chóng đi tìm chỗ đứng cho bản thân như lời cô nói. Và “ứng viên đầu tiên” cô chọn chính là... hoàng tử của đất nước này. Thông qua quan hệ tốt của cha mình, cô đã nhiều lần có cơ hội nói chuyện với hoàng tử. Cô nghĩ sẽ dễ dàng cho cô nhất nếu nhờ cậy thế lực của hoàng tử. Nhưng mọi chuyện đã không như mong đợi...

-Ta đã nói ngươi đừng có nói chuyện với ta trong học viện mà. Sao ngươi dám cãi lệnh?

-Tôi đã làm như người muốn, chẳng có ai ở đây chứng kiến cuộc trò chuyện này đâu!!

   Hiện cả hai đang trốn trong bụi cây, bí mật nói chuyện như ý muốn của hoàng tử. Nhưng trông ngài ấy có vẻ còn tức giận hơn trước. Sora cố trấn an cơn tức giận của hoàng tử, cô muốn đâm thẳng mục tiêu thật nhanh chóng để quay lại mục đích chính càng sớm càng tốt. Và mọi chuyện đang vượt tầm kiểm soát của cô chỉ bởi tính bướng bỉnh của ngài ấy.

-Nếu người còn từ chối, tôi buộc lòng phải dùng biện pháp mạnh.

-Cái gì? Ngươi đang đe dọa ta? Hoàng tử của đất nước này?

-Tại sao không? Chính người đã bỏ mặt tôi trước mà. – Sora nhếch môi, buông lời thách thức.

-Hừ!! – Hoàng tử khó chịu liếc xéo cô.

   Đúng lúc đó, Sora bỗng nghe thấy ai đó gọi tên cô. Sora vội vã ló đầu ra và trông thấy những người bạn cùng lớp đang tìm cô. Không biết vụ gì, nghĩ ngợi một hồi, Sora bảo hoàng tử nấp đi rồi một mình đi ra. Cả bọn nhìn thấy cô liền lập tức đổi sang thái độ phởn phê, thích thú. Trông là biết sắp có chuyện không hay rồi.

“Để ta, Sora!!... Có vẻ như lời cảnh báo của tên Cecil đó là thật.”

-Sora Grance, thật mừng vì tìm được cô. – một cô tiểu thư nào đó trong bọn lên tiếng. Cô ả tỏ ra vô cùng thánh thiện, niềm nở để câu dẫn Sora. Nhưng hiển nhiên, cô nhận ra sự xấu xa đằng sau ấy.

-Mọi người... Tìm tôi sao? – cô đề phòng, giữ khoảng cách với họ.

-Đúng vậy!! Chúng tôi xực nhớ ra vẫn chưa tổ chức tiệc chào mừng học viện mới, nên đang đi tìm nhân vật chính của bữa tiệc đây. Tiểu thư Grance, cô sẽ tham dự chứ?

-À ừm... Thật hân hạnh cho tôi!! Vậy bữa tiệc sẽ diễn ra thế nào? Ở đâu?
-Haha – cô ả bỗng cười phá lên – Dĩ nhiên là... TẠI ĐÂY VÀ NGAY BÂY GIỜ!!
   Ả vừa dứt câu, cả tá bóng nước nhắm thẳng vào Sora. Chưa kịp phản ứng, cô hứng trọn toàn bộ. Cô choáng váng ngã khuỵu xuống, người ngợm ướt sủng như chuột lột. Bọn người kia thì đứng cười hả hê, thích thú, buông lời giễu cợt, mỉa mai. Khi lấy lại ý thức, cô ngước lên nhìn cô ả lúc nãy.

-Thế nào, tiểu thư Grance. Cô thích màn chào mừng này chứ? - ả nâng cằm Sora lên.

-Tại sao... Lại...

-Cô vẫn không hiểu sao? Đây là hình phạt cho kẻ lạc loài đấy.

-Kẻ lạc loài?

-Nếu không thể có chỗ đứng trong vòng 3 ngày kể từ khi nhập học, cô sẽ trở thành “Pet” của học viện, kẻ mua vui cho những người quyền lực như ta đây.

-“Pet”?

-Có vẻ cô vẫn chưa hiểu ra nhỉ? Để ta chỉ tiếp nhé!! Làm đi!! - Ả hất tay ra hiệu với bọn còn lại, cả đám tiếp tục lôi ra mấy quả bóng nước, nhắm thẳng vào cô mà ném.

   Sora đưa mắt nhìn một lượt những con người đang cười cợt, khinh thường cô. Trong phút chốc cô đã nhoẻn miệng cười. Cô đứng phắt dậy trong sự ngỡ ngàng của bọn kia. Để tránh bị úp sọt lần nữa, cô lùi dần ra xa.

-Tính chuồn hả? – cô ả rống lên.

-... – Sora đáp trả ả bằng một ánh nhìn sắt bén. Ả rùng mình đến cứng đơ nhưng vẫn cố to tiếng. Sora vẫn tiếp tục im lặng. Như chạm vào chỗ ngứa của ả, cô ả lại ra lệnh hành hạ cô.

   Ngay lúc dầu sôi lửa bỏng, vị cứu tinh đã xuất hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net