CHƯƠNG 5:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Dưới ánh nắng của buổi ban chiều, nơi bị khuất bởi những tán cây, có một đôi nam nữ đang thư thái dùng trà. Sora điềm tĩnh uống ngụm trà, ăn bánh và đưa mắt ngắm nhìn khung cảnh thơ mộng. Ngay cả khi có một mối đe dọa ở trước mắt cũng không khiến cô cảm thấy bối rối.
- Đầu tiên, tôi muốn gửi đến vị hôn thê của tôi lời xin lỗi về lần thất lễ trước kia. Tôi đã cư xử không đúng đắn và để em chịu nhiều thiệt thòi. Tôi thực sự xin lỗi. – Cecil cúi đầu trước cô.
- Tôi không để tâm chuyện đó nữa. Tôi hiểu ngài có lí do của mình. Tôi sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra cả.
- Tôi rất cảm kích vì điều đó.
- ... – cô nhấp được ngụm trà. – Hãy tạm gác chuyện đó sang một bên. Ngài hẹn tôi hôm nay là có chuyện quan trọng phải không?
- ... Đúng vậy... – anh ngưng một hồi lâu rồi nói tiếp – Tiểu thư Sora Grance, khi đề cập chuyện đó với ngài nam tước Michael, chắc em đã nắm rõ tầm quan trọng của cuộc hôn nhân này, đúng không? – anh nhanh chóng lấy lại vẻ nghiêm nghị vốn có.
- Vâng ạ. Vì biết rõ điều đó nên tôi muốn kết hôn với ngài.
- Tốt lắm! Vì tôi không muốn mất thời gian để giải thích. Thật mừng vì em hiểu. – Cecil cười khẩy một cái.
- ...
“Hắn ta vẫn giữ thái độ xem thường cô, dù giờ cô là hôn thê của hắn. Đúng là quá đáng mà!!”
“Tôi hiểu tại sao ngài ấy lại thế, tôi cũng đã dự trước điều này rồi. Ngài Cecil là một người tuyệt vời, còn tôi chỉ là một đứa vô dụng.”
“Đừng cam chịu như thế, Sora!! Như ta đã nói, không ai trên thế giới này vô dụng cả, chỉ là họ chưa biết thiên mệnh của mình. Thiên mệnh của cô là cứu rỗi Cecil Fullbuster, và cô nhất định sẽ làm được!!”
“Thiên mệnh của tôi...”
- Sora Grance, em vẫn đang nghe tôi nói phải không? – Cecil cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
- À vâng... Tôi xin lỗi. Tôi hơi lơ đãng một chút. Ngài... Có thể nhắc lại được không ạ?

- ... – anh chống tay xuống bàn, nhìn chằm chằm vào cô không rời khiến cô lúng túng – Em biết đấy, về buổi tiệc hoàng gia sắp tới, phụ thân muốn chúng ta chính thức ra mắt công chúng để thông báo về hôn ước.
- Ngài công tước Silver Fullbuster? Ra mắt công chúng? Hai tháng nữa sao?
- Đúng vậy. Tôi cũng đồng ý về điều đó. Em mới bước chân vào học viện Violet, lại đang được chú ý vì là bạn của hoàng tử Nicolas. Đây là khoảng thời gian rất thích hợp để thể hiện quyền lực của em, chẳng có lí do để chậm trễ thêm. Với lại, việc công bố hôn ước của chúng ta cũng giúp cha em, một nam tước có thể đứng vững hơn trong giới chính trị của hoàng gia.
- ...!! Nhưng... Nó...
- Sao em lại chần chừ? Tôi tưởng em đã rõ điều này. Và... đây chẳng phải mục đích chính của em sao?
- Mục đích chính?!... Ra ngài ấy nghĩ mình là loại người đó... – Sora lẩm bẩm. Cô liếc nhìn nơi khác, đăm chiêu suy nghĩ một hồi. Sau khi bình tĩnh hơn, cô thở ra nhẹ nhàng rồi kiên định nhìn Cecil. – Ngài Fullbuster, tôi... có một thiên mệnh!!
- Thiên mệnh?
- Đó mới chính là lí do tôi muốn kết hôn với ngài!!
- ...!!!
- Tôi hoàn toàn thật lòng với ngài. Xin ngài hãy ghi nhớ điều đó!!
- ...!! Thật... lòng... – Anh ngớ người ra.
- Tôi đã biết mình phải làm gì trong buổi tiệc rồi. Tôi... nhất định không làm ngài thất vọng. – Sora bất ngờ đứng dậy – Tôi phải đi bây giờ rồi. Xin thất lễ!! Cảm ơn ngài vì buổi gặp mặt hôm nay!! – rồi cô quay phắt đi nhanh chóng, để mặt Cecil ở lại vẫn chưa kịp định hình được việc vừa xảy ra.
   Cecil cố lấy lại sự ổn định, ngồi đấy nhìn theo bước chân cô. Ánh nhìn của anh đã dịu đi khi nhìn cô, có vẻ lời nói chân thành của cô đã chạm đến trái tim anh. Hoặc là không... Chẳng thể rõ anh đang cảm thấy thế nào. Có điều...
- Sora Grance, có lẽ cô ta không nham hiểm như mình nghĩ. Mình bắt đầu thấy nghi ngờ về việc liệu có đúng cô ta là người đề nghị hôn ước này...
...
“Tôi xin lỗi!! Tôi không cố ý để lộ thiên cơ!!”
“Không sao! Cô chỉ nói sự thật thôi mà! Nhưng điều đó chưa đủ khiến hắn bận tâm đâu. Mặc khác, nhờ cô làm thế, ta đoán hắn sẽ bớt đề phòng cô hơn.”
“Thật sao? Nếu vậy thì tốt quá!!”
   Sora cười tủm tỉm một cách ngốc nghếch rồi nhanh chóng lấy lại vẻ mặt điềm tĩnh. Cô cần phải tập trung cao độ, để ý bản thân nhiều hơn và thường xuyên theo dõi xung quanh. Cô nhất định không thể để lộ bất kì yếu điểm nào nữa. Vì giờ cô là hôn thê của Cecil Fullbuster và hôn ước này cũng không đơn giản chỉ là chuyện trai gái.
   Đang trở về lớp học từ buổi tiệc trà với Cecil, Sora bất ngờ bắt gặp một cảnh tượng khó coi. Đám người từng bắt nạt cô trước đây giờ lại tiếp tục làm thế với một người khác. Trong khi đó, người bị bắt nạt vẫn cứ im lặng, cắn răng chịu đựng. Nhìn cảnh này làm máu cô không khỏi sôi sục. Cô quyết định tiến đến để can thiệp.
“Khoan đã! Người tính làm thật sao?”
“Dĩ nhiên rồi! Cô không thấy nó quá đáng lắm sao? Hội đồng một người không kháng cự gì thế kia thật quá hèn nhát!!”
“Tôi... Tôi cũng biết là vậy... Nhưng... Nếu chúng ta tiếp tục can thiệp một cách thiếu thận trọng vào những chuyện liên quan đến cấp bậc trong học viện, tôi nghĩ ngài Cecil sẽ lại khó chịu với tôi... Chúng ta chỉ vừa mới nhích lại gần ngài ấy một chút...”
“...!! ... Cô nói đúng!! Ta đã hơi nóng vội!! Ta không nên để cảm xúc bộc phát như vậy. Cảm ơn đã ngăn ta lại, Sora...”
“Không đâu, tôi phải xin lỗi mới đúng. Hiển nhiên nhìn cảnh ấy Người sẽ động lòng trắc ẩn. Chỉ có tôi là ích kỷ thôi.”
“... Sora, cô là con người. Cô không thể vẹn toàn được tất cả mọi thứ. Cô chỉ nên tập trung vào một mục tiêu duy nhất là Cecil Fullbuster, những thứ khác hãy để cho thánh thần lo liệu, được chứ?”
“Vâng... Xin nghe theo lời răn dạy của Người.”
...
   Giữa khán phòng, nơi các học viên của học viện Violet tổ chức các buổi biểu diễn như ca múa hát, hòa tấu, diễn đàn đàm thoại, có một người con trai, mang dáng đứng kiều diễm, một mình trên sân khấu, khảy lên những khúc nhạc thật du dương. Và từ phía xa, đằng sau cánh cửa mở hờ, một người con trai khác nghiêm nghị bước vào. Khúc nhạc ngắt quãng ngay khi người con trai này nhận thấy sự hiện diện không ngờ đến, ngài ấy cau mày nhìn chằm chằm vào kẻ xâm phạm kia.
- Thật hiếm thấy, Cecil Fullbuster! Ngươi mà lại chủ động đến gặp ta sao? – giọng chua ngoa của hoàng tử cất lên.
- Người nói gì vậy? Người là hoàng tử kia mà, hiển nhiên tôi phải kính cẩn trước Người rồi.
- Hừm... Vậy, ngài hội trưởng đích thân tới đây có chuyện gì quan trọng không?
- Vâng. Đã mạo phạm đến giờ tập đàn của hoàng tử, tôi thật thất lễ. Nhưng vì tôi không biết phải làm gì nên đành bất chấp đến gặp Người.
- Cứ vào thẳng vấn đề đi!!!
- Chuyện này... liên quan đến tiểu thư Sora Grance... hôn thê của tôi... – anh tỏ vẻ ngượng ngùng để thu hút sự tập trung của hoàng tử.
- Sora? Hôn thê của ngươi? – Cơn tức giận bỗng dưng bùng cháy, hoàng tử mất bình tĩnh lao khỏi sân khấu, chạy đến tiếp cận sát mặt với Cecil. – Chuyện gì... với SORA hả? – ngài nhấn mạnh.
- Thật ra... tôi chỉ muốn hiểu nhiều hơn về nàng ấy thôi. – Anh vẫn điềm tĩnh nói chuyện – Nghe nói Người và nàng ấy là bạn thuở nhỏ, tôi đoán Người biết mọi thứ của tiểu thư Sora Grance.
- Dĩ nhiên là vậy!! Ta và Sora chưa bao giờ che dấu điều gì với người kia cả. Hai ta là mối quan hệ không thể tách rời. Dù cho nàng ấy... có hôn phu đi chăng nữa... Ngươi hiểu chứ?
- Tôi nào dám can thiệp mối quan hệ của Người với tiểu thư Grance. Tôi chỉ rất tò mò... Không hiểu tại sao nàng ấy lại đề nghị hôn ước với tôi? – Cecil cười đểu một cái.
- ...!!! Không bao giờ có chuyện nàng ấy là người đề nghị!! Chắc chắn là do sự sắp đặt của nam tước Michael Grance, nàng chỉ tuân theo mệnh lệnh của cha mà thôi. Sora mà ta biết là một cô gái hay thẹn thùng, dịu dàng và biết quan tâm người khác. Một người như thế không lí nào lại muốn tới gần kẻ như ngươi!!
   Cecil dừng một khắc để suy nghĩ. Sau đó lại khẽ nhếch môi rồi nói tiếp:
- Vậy sao? Nếu những gì hoàng tử nói là thật thì tôi thực sự rất thất vọng... Tôi cứ nghĩ nàng ấy có chút gì đó với tôi, nhưng lại không phải. Tôi đã tự tin quá rồi...
- ...!!! Hừ!! Tất nhiên nàng ấy không hề có bất cứ tình cảm gì với ngươi. Đây hoàn toàn là một cuộc hôn nhân ép buộc. Ngươi... nếu không có tham vọng đen tối nào với Sora thì hãy mau tìm cách hủy bỏ hôn ước này!!
- Nhưng hoàng tử, Người không thể bắt tôi làm thế. Vì tôi không thể làm trái ý phụ thân được. Với lại... Sau khi tiếp xúc nhiều hơn với tiểu thư, tôi nghĩ... mình không muốn hủy hôn nữa.
- ...!! Ngươi!!!
- Cảm ơn Người đã kể tôi nghe nhiều hơn về tiểu thư Sora Grance. Giờ tôi có việc phải đi ngay. Xin phép Người, hoàng tử của tôi. – anh quay người bước đi nhanh chóng, bỏ mặt hoàng tử đang điên cuồng trong cơn tức giận.
   Bước đến gần cánh cửa, Cecil liếc nhìn hoàng tử lần nữa, cười khẩy một cái rồi mới mở cửa đi ra. Trông thấy dáng vẻ bực tức của hoàng tử khiến anh không thể ngừng vui sướng.
- Những kẻ như Người làm sao hiểu được những điều tôi đã phải trải qua đây, hoàng tử kính mến! Người cứ thoải mái tận hưởng cuộc sống mà ông trời đã ban phước cho Người đi. Vì sớm muộn tôi sẽ cướp lấy tất cả từ tay Người...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net