CHƯƠNG 6:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Mọi chuyện thế nào rồi?
- Ổn thỏa, thưa ngài! Chỉ còn chờ mục tiêu sập bẫy nữa thôi!!
- Tốt lắm!! Hãy cứ giữ nguyên tiến độ như thế! À đúng rồi, phải cảm ơn ngài đây rất nhiều vì đã đồng ý hợp tác với chúng tôi. Tôi thật sự không ngờ ngài lại đồng ý, hiển nhiên là vì cha ngài sẽ không chấp nhận. Liệu tôi có thể mạn phép hỏi ngài lí do không, ngài... Cecil Fullbuster?
   Dưới ánh lửa của ngọn đèn dầu, khuôn mặt nghiêm nghị lộ ra. Anh ngồi yên vị trên ghế, bắt chéo chân và bàn tay đan để trước bụng. Nghe câu hỏi, anh cười khẩy một cái rồi bình thản trả lời:
- Lý do của chúng ta giống nhau cả mà, ngài tử tước Noah. Chúng ta đều sẽ có lợi nếu kế hoạch này diễn ra suôn sẻ.
- Ngài nói đúng. Tôi chỉ lo ngại nếu kế hoạch đổ vỡ, người sẽ gặp bất lợi nhiều nhất có khi lại là ngài Cecil đấy.
- Nếu nó thất bại, tôi đã không ngồi đây nói chuyện với ngài rồi. Ngài tử tước hãy cứ an tâm, mọi thứ sẽ đi đúng con đường đã vẽ ra.
- Quả không hổ là người nhà Fullbuster. Ngài Cecil, tôi tin tưởng hoàn toàn vào ngài đấy!! Hahaha. – ông tử tước phá lên cười.
- Cảm ơn ngài. – Cecil cũng nở một nụ cười mỉm chi.
   Sau cuộc “thương thảo”, Cecil trở về lại kí túc xá của học viện Violet. Vào đến phòng, anh lẳng lặng nhìn quan cảnh ngoài cửa sổ rồi tự thấy nặng trĩu tâm hồn. Anh lại sắp có một đêm không ngủ nữa rồi. Anh thở dài và cố sốc lại tinh thần. Nhưng rồi vẫn cảm thấy mệt mỏi. Lúc đó anh mới nhớ ra... lọ nước hoa mà anh luôn mang theo bên mình. Anh vội vã lấy ra và hít lấy hít để hương thơm của nó. Khoảng vài phút sau, cảm giác thư thái lan tỏa khắp cơ thể, hơi thở nhẹ nhàng hơn, các cơ dần nới lỏng ra, anh rơi vào trạng thái thư giãn hoàn toàn. Đến khi cảm thấy ổn định thực sự anh mới lên giường và đi ngủ. Và trước khi nhắm mắt vẫn không quên thầm cảm ơn người đã tặng anh lọ nước hoa. Nó đã cứu anh rất nhiều lần từ khi anh sở hữu nó.
“Ta phải nhanh chóng tìm ra chủ nhân của thứ quý giá này. Cho dù không hề có bất cứ manh mối gì, Ta nhất định sẽ truy cho ra công thức của nó!!... Trước mắt, hãy đặt cho nó một cái tên đã... Thứ đã cứu rỗi ta... Phải rồi, chính là nó... ***...”
...
- Ngài Cecil, ngài ổn chứ? – Florida vỗ vai, hỏi han anh. – Sắc mặt ngài còn tệ hơn hôm qua nữa, ngài có chắc là bản thân đã ngủ đủ giấc không?

- Ta ổn, chỉ là chút việc cỏn con không đáng bận tâm thôi!
- ... – cô ấy mím môi khó chịu – Ngài Cecil, đây đã là lần thứ 5 trong tuần ngài tỏ vẻ mệt mỏi nhiều đến thế. Dù ngài có bảo ổn đi chăng nữa, là thư ký của ngài, tôi không thể bỏ qua chuyện này được. Lỡ như ngài đổ bệnh thì sao?
- Ta biết tự chăm sóc bản thân. Sẽ không...
- Ngài là hội trưởng, ngài Cecil!! Chúng tôi đều trông mong hết vào ngài đấy. Học viện Violet này không thể thiếu ngài dù chỉ một ngày. – giọng Florida gay gắt hơn.
- ...! ... Thật thảm hại... – Cecil cúi đầu lẩm bẩm sau khi nhìn khuôn mặt lo lắng của Florida.
   Anh đã để người khác thấy dáng vẻ xấu hổ của mình, dù cố che giấu cỡ nào. Đã vậy còn là cấp dưới, thật thảm hại làm sao!! Cái cơ thể này của anh, tại sao không bao giờ hoạt động theo mong muốn, tại sao không thể khỏe mạnh hơn, tại sao cứ yểu điệu như đàn bà thế này? Hừ! Cũng tại lúc nhỏ, anh... Không, chỉ là do anh lơ đảng mà thôi. Cứ bình tĩnh lại đã, rồi từ từ sửa chữa nó. Được rồi, bắt đầu lại...
- Ngài Fullbuster, ngài cũng ở đây sao? – Sora bất ngờ xuất hiện khiến cảm xúc của Cecil ngắt quãng.
- Kính chào cô, tiểu thư Sora Grance! – Florida lên tiếng.
- À vâng, xin chào! Lần đầu gặp mặt, rất hân hạnh được biết cô, tiểu thư Florida Giggles! – Sora vội vã đáp lại.
   Sau lời chào, cả hai chẳng nói thêm câu nào. Không khí bỗng dưng căng thẳng lạ kỳ, đúng hơn là do ánh nhìn của Florida. Cô ấy trông rất thận trọng, như đang thăm dò động thái từ Sora. Hẳn cô đang đánh giá xem Sora có thể cư xử như một quý tộc thực thụ hay không. Và về phía Sora, cô đang cảm thấy áp lực vô cùng. Mỗi việc đối mặt với Cecil đã khiến cô căng thẳng rồi, giờ lại thêm cô thư ký hết mực trung thành này nữa. Đưa bản thân vào thế này đúng là quá bất cẩn mà. Cô đáng ra nên xem xét kỹ lưỡng trước đó.
“Cô ấy như đang nhìn xuyên qua tôi luôn vậy... Chúng ta nên làm gì đây?”
“...”
“Ừm... Người có đang nghe tôi nói không?”
“Hả? À, ta xin lỗi! Ta hơi lơ là một chút... Ừm... Cô thử nhìn Cecil xem, Sora! Ta e có gì đó không ổn rồi...”
“Ý Người là sao?”
   Sora vội vã đưa mắt sang Cecil, sắc mặt của anh hiện giờ còn tệ hơn lúc nãy. Ánh nhìn thì đờ đẩn và hốc mắt sưng lên, môi nhợt nhạt sắp chuyển sang tím, còn những ngón tay thì đang có hiện tượng co giật bất thường. Sora vội vã tiến đến gần anh, chộp lấy bàn tay để xem xét kỹ lưỡng hơn. Cecil bị bất ngờ nhưng giờ không còn đủ sức để giật tay ra nên cứ đứng yên như thế. Florida nhìn thấy cử chỉ thân mật, vội lên tiếng nhắc nhở nhưng Sora chỉ để ngoài tai. Sau một hồi, cô ngước lên nhìn Cecil, bấy giờ đã có thể dứt tay khỏi cô.
- Ngài Fullbuster, ngài mau chóng đến gặp y sĩ đi. Nếu chậm trễ, tôi e tính mạng của ngài không được đảm bảo đâu. – cô nghiêm nghị nói.
- ...!! – Cecil sốc toàn tập.
- Cô... Cô đang nói gì vậy, tiểu thư Sora Grance? Cô nói ngài Cecil bị gì cơ? – Florida hốt hoảng nắm lấy cánh tay Sora.
- Điều tôi nói là thật. Ngài Fullbuster, ngài... Không, mời ngài theo tôi. Chúng ta cần phải xem xét kỹ lưỡng hơn. – Sora nắm lấy cổ tay anh kéo đi.
- Chờ... Tôi muốn... – Florida nói với theo.
- Cô hãy ở đây, tiểu thư Giggles!! Học viện này không thể thiếu người lãnh đạo, cô phải thay thế ngài Fullbuster đến khi mọi thứ ổn thỏa. Tất cả trông hết vào cô.
   Cecil chưa kịp định hình đã bị cô lôi đi nên hoàn toàn chẳng phản ứng gì. Florida nhìn theo trong vô vọng, đến nỗi khóe mắt cô chảy lệ. Cô ước bản thân nhận ra sớm hơn thì ngài Cecil đã không có chuyện gì rồi. Giờ cô phải làm gì đây? Sao cô có thể bình thản làm việc trong khi chẳng biết ngài ấy thế nào? Cô không thể, không thể làm được!!
- Florida, cô phải bình tĩnh lại, suy nghĩ thoáng hơn đi. Nếu ngài Fullbuster trở về mà thấy học viện rối loạn, ngài ấy sẽ thất vọng đến nhường nào. Vậy nên cô phải ở đây, cô là người ngài Fullbuster có thể trông cậy. – Sora quay lại, nói lớn với Florida.
   Bước chân Florida chững lại, cô không cho phép mình đi theo họ. Đúng vậy! Như Sora nói, khi ngài Cecil kính mến gặp khó khăn, người có thể giúp ngài ấy chính là cô. Cô phải bình tĩnh, phải vững vàng. Nhất định ngài Cecil sẽ ổn thôi!! Nhất định là thế!! Việc của cô là giữ mọi thứ ổn thỏa đến khi ngài ấy trở về. Lúc đó, nhất định, cô sẽ trở thành hầu cận đầu tiên mà ngài ấy lựa chọn!!
“Làm sao Người biết nói thế sẽ khiến tiểu thư Giggles bình tĩnh hơn?”
“Vì cô ấy rất trung thành với Cecil. Cô ấy sẽ không bao giờ hành động nông nổi và gây bất lợi cho hắn. Hơn nữa...”
“Sao ạ?”
“... Florida Giggles là cô gái yêu Cecil Fullbuster thứ 2, chỉ sau cô, Sora Grance!”
“...! ... Vậy ra cô ấy khóc là vì...”
“Sora...”
“Tôi không sao... Quan trọng hơn, tính mạng của ngài Cecil đang bị đe doạ!! Chúng ta phải nhanh lên!!”
...
   Chiếc xe ngựa phóng như vũ bão trên lối mòn hướng thẳng vào khu rừng. Tiếng gió rít gào bên ngoài cửa sổ, bầu trời tối sầm bị mây đen bao vây, những tán lá sột soạt bị thân xe va chạm mạnh, từng chiếc bay vút giữa không trung, hình như sắp mưa lớn rồi. Con đường sẽ khó đi hơn bởi bùn lầy và vũng nước, hẳn còn xa lắm mới tới nơi.
   Sora ngồi bên cạnh Cecil, lấy khăn tay lau đi những giọt mồ hôi trên trán anh. Cecil ngồi lặng đi, cả thân nhiệt chuyển lạnh, tay chân run rẩy. Tình trạng của anh ngày càng tồi tệ hơn. Thấy thế, trái tim Sora thắt lại, khóe mắt cô cay cay, cô vội nắm lấy bàn tay của anh để sưởi ấm.
- Ngài nhất định sẽ ổn mà, nhất định sẽ ổn!! – giọng cô nghẹn ngào.
   Nghe thấy tiếng nghẹn của Sora, Cecil mở hé mắt, dần dần lấy lại ý thức. Anh liếc nhìn cô, thở nhẹ một cái rồi lấy bàn tay Sora đang cầm vỗ nhẹ lên đầu cô nhằm trấn an cô phần nào. Sora bất ngờ ngước lên nhìn anh, má cô chảy giọt lệ dài. Hai người đối mắt với nhau hồi lâu, trái tim cô cứ kêu lên bình bịp, gương mặt bắt đầu chuyển sang đỏ vì bối rối. Nhìn biểu cảm của Sora, Cecil chỉ mỉm chi rồi nhắm mắt, cắn răng chịu đựng cơn đau.
   Bỗng dưng chiếc xe thắng gấp, Sora ngã nhào vào người Cecil. Cô bối rối dứt thân ra ngay lập tức, miệng thì không ngừng xin lỗi. Trong khi đó, Cecil vội nhìn ra ngoài cửa sổ. Người đánh xe chạy lướt qua mặt anh với gương mặt hoảng loạn. Anh đưa mắt sang đầu xe thì thấy một toán người lạ mặt, tay cầm vũ khí và gào lên những lời đe dọa:
- Bước xuống xe và giao hết tư trang của các ngươi ra đây, lũ quý tộc kia!!!
   Thôi rồi! Có vẻ như họ đụng nhầm bọn cướp rồi!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net