CHƯƠNG 7:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


   Màn đêm bao trùm cả một khoảng không cùng sự thanh khiết, đem đến cảm giác yên bình. Qua cửa sổ căn phòng, có thể thấy rõ, một cô gái kiều diễm đang ngủ. Cô đang mơ một giấc mơ đẹp chăng? Nhưng có thể là một cơn ác mộng? Nhưng không, cô chẳng mơ gì cả. Cô... đang nói chuyện... với một linh hồn khác... ngự trị bên trong tiềm thức của cô.
“Ừm... Người đang buồn phiền điều gì sao?”
“Sora... Cô vẫn chưa ngủ sao?”
“Làm sao tôi ngủ được khi biết Người đang cảm thấy lo âu...”
“Ta xin lỗi, ta không nên để cảm xúc của mình ảnh hưởng đến cô như thế. Ta chỉ là kẻ trú ẩn bên trong linh hồn của cô...”
“Xin Người đừng nói vậy, Người không phải là một thứ gì đó, Người là một nửa linh hồn tôi!! Nếu không có Người, cuộc đời tôi chẳng biết sẽ đi về đâu.”
“Tất cả những gì ta làm chỉ là một phần những gì cô xứng đáng nhận. Cô không cần phải biết ơn ta.”
“... Người vẫn luôn giữ khoảng cách với tôi như thế, dù Người đã ở bên tôi từ lúc mới sinh ra... Đối với tôi, Người như một người mẹ thứ hai. Tôi thực sự rất hạnh phúc khi có Người luôn ở bên động viên, che chở và bảo vệ. Chẳng lẽ Người không cảm thấy điều đó hay sao? Chúng ta... chia sẻ với nhau tất cả mọi thứ kia mà...”
“Ta xin lỗi, Sora. Ta không thể hiểu cảm xúc của con người. Ta đến đây, trú ngự bên trong cô, vì ta được ra lệnh như thế... Chung quy chỉ là trách nhiệm mà thôi. Khi cô hoàn thành thiên mệnh của mình cũng là lúc ta phải trở về với nơi ta thuộc về. Vậy nên Sora à, đừng đặt quá nhiều hi vọng vào ta nữa...”
“...!! ...”
- TẬP TRUNG, TIỂU THƯ GRANCE!!
   Sora dứt mình khỏi dòng kí ức, Cecil đang gọi tên cô. Bàn tay anh nắm chặt cổ tay cô, anh kéo cô chạy đi như cơn gió. Bây giờ họ đang bị truy đuổi... bởi một toán cướp.
- Khoan... Khoan đã, ngài Fullbuster! Tôi nghĩ... Chúng ta cắt đuôi được rồi... Ngài nên dừng lại đi... Căn bệnh sẽ...
- Không có thời gian!... Chúng ta phải tìm... đường ra khỏi khu rừng...
- Nhưng... Á!! – Sora vấp chân, ngã nhào vô lùm cây ven đường. Cecil bị kéo nên cũng chao đảo ngã theo. Cả hai giữ nguyên một lúc rồi mới ngồi dậy. Sora nhìn sang Cecil rồi lại bắt đầu bài ca xin lỗi.
- Không sao đâu, tiểu thư Grance. Tôi mới phải xin lỗi vì khiến em ngã. Nhìn em này... – Cecil phủi đi chiếc lá vươn trên tóc Sora, anh lục lội túi áo và lấy một chiếc khăn tay ra lau mặt cho cô.

- Ngài... Ngài Fullbuster...
- Em là hôn thê của tôi, Cecil Fullbuster này. Tôi sẽ không để em phải chịu đựng bất cứ điều gì. Tôi đã tự hứa với bản thân mình như thế.
- ...!
   Sora xúc động, cô bắt đầu khóc. Có lẽ gặp phải chuyện này khiến cô rất sợ hãi. Nhìn một cô nương đang tèm lem mặt mũi, lại khóc thút thít như một đứa trẻ làm trái tim khô cứng của Cecil phải rung động. Anh vỗ đầu cô lần nữa, lấy khăn lau nước mắt rồi nở một nụ cười hiền thực sự, mong sẽ an ủi cô phần nào. Sora tròn xoe đôi mắt nhìn anh, nước mắt cô lại chảy nhiều hơn. Cảm xúc như tươi mới hẳn mà đúng ra là giống như lần đầu cô gặp anh.

- Lần đầu gặp mặt, tên ta là Cecil Fullbuster! Em tên là gì thế, nàng tiên cây?
- ...!! Tên... Tên... Em tên là Sora Grance, 7 tuổi! Cha là nam tước Michael Grance và là con gái độc nhất ạ! Em xin lỗi vì đã thất lễ!!
- Haha, không có gì đâu. Dù ta có hơi bất ngờ khi một cô nương mà lại thích trèo cây như em... Nhưng biểu cảm của em trông rất vui vẻ.
- ...! Ngài... Ngài Cecil... Á!
- Không sao, cứ gọi thẳng tên ta đi, ta thích thế!
- ... Ngài Cecil, ngài có muốn trèo lên đây cùng em không?
- Trèo... cùng em?
- Sẽ vui lắm đó! Ngài cùng tham gia nhé!!
- ...! Ừm! Được thôi!

“Sau đó, ngài ấy bị té. Tôi đã rất sợ hãi và không biết phải làm gì. Nhưng rồi ngài bảo tôi hãy nấp đi, nếu ai đó thấy, tôi sẽ bị quở trách. Lúc đó tôi chỉ biết nghe theo và nhanh chóng quay về chỗ xe ngựa có cha đang chờ sẵn ở đó, bỏ mặt ngài Cecil...”
“Cô không làm gì khác được, cô chỉ là một đứa trẻ. Chẳng phải Cecil đã ổn sau vụ đó sao? Cô đã gặp lại hắn trong buổi tiệc hoàng gia mấy tháng sau mà...”
“Nhưng... Đó không phải là ngài Cecil tôi biết nữa... Ngài ấy lạnh lùng, xa cách, thậm chí còn không nhận ra tôi... Tôi đã không thể chạm vào ngài ấy nữa...”
“...”
“Nhưng... Nhờ ơn phước Người ban tặng, tôi đã một lần nữa có thể đứng cạnh ngài ấy... Lại có thể bày tỏ hết cảm xúc của mình. Đời này tôi không còn gì phải hối tiếc nữa.”
“Ta mừng vì cô thấy hạnh phúc...”
- Ngài... Ngài Cecil... Em cảm ơn ngài... – Sora vừa lau nước mắt vừa cười với Cecil.
   Bỗng dưng Cecil gục xuống, ngất lịm đi. Sora hốt hoảng, đỡ anh ngồi dậy nhưng lay mãi vẫn không thấy phản ứng gì. Có lẽ nào... căn bệnh của anh đã trầm trọng hơn? Không ổn rồi, anh lại bắt đầu ra mồ hôi, tay chân cứng đờ, thân nhiệt tăng tột độ...Có phải do anh gắng sức mà chạy nãy giờ không? Lại thêm không khí trong rừng rất loãng khiến hô hấp khó khăn, cơ thể đã chịu thêm áp lực khi đang rất yếu.
Khoan đã... Những phản ứng này... có khi nào...
“Ngộ độc!! Hắn bị ngộ độc dược liệu rồi!!”
“Ngộ độc dược liệu? Ý Người là... lọ nước hoa?”
“Có lẽ vậy! Lọ nước hoa chúng ta đã tặng hắn... Thứ dược liệu cô dùng để điều chế mùi hương đó có hai mặt trái nhau, là một thần dược và cũng là một thứ độc dược. Ngay từ đầu nó đã là một liều thuốc quý nhưng nếu không dùng đúng cách sẽ trở thành một chất kịch độc. Có lẽ hắn đã sử dụng nó quá liều cho phép.”
   Cecil đã đến giới hạn rồi!! Sự thất thần hiện rõ trên gương mặt Sora. Cứ thế này, cứ thế này... Anh sẽ... Chết!!!
- Ai đó? AI ĐÓ, CỨU CHÚNG TÔI!! LÀM ƠN CỨU CHÚNG TÔI VỚI! Ở ĐÂY ĐANG CÓ NGƯỜI CẦN GIÚP!! LÀM ƠN HÃY ĐẾN CỨU CHÚNG TÔI!! LÀM ƠN, làm ơn... cứu chúng tôi với... – Sora gào thét trong tuyệt vọng. Ở nơi hoang vu, hẻo lánh này thì lấy ai cứu giúp họ đây, thực sự đã bế tắc rồi...
“Là lỗi của tôi. Vì tôi đã không nói rõ với ngài ấy. Nếu tôi quyết đoán hơn và thẳng thắn tặng nó cho ngài Cecil thì chuyện này đã không xảy ra. Tất cả là lỗi của tôi!!”
“Bình tĩnh nào, Sora!!”
“Không, tôi sẽ giết chết ngài ấy mất. Ngài ấy thực sự sẽ chết vì tôi. Tôi phải làm sao đây? Ngài Cecil sẽ chết mất. Vì tôi nhút nhát, vì tôi vô dụng, vì tôi đã quá tham lam khi muốn lại gần ngài ấy... Tôi phải làm sao đây, làm sao đây... Ngài ấy sẽ chết... Làm ơn... Hãy cứu ngài Cecil!!”
“... Ta đã bảo là bình tĩnh mà, Sora! Cecil sẽ không chết, ít nhất là đến khi thiên mệnh của cô hoàn thành. Đừng lo, Sora. Dù có phải trả bất cứ giá nào, ta cũng chấp nhận đánh đổi, miễn là cô được hạnh phúc.”
“Người... Người định làm gì?”
“Sora! Ta cần sự đồng ý của cô! Ta muốn... tách rời khỏi linh hồn của cô!!”
“Tách khỏi... linh hồn tôi?”
“Ta có thể cứu hắn, cứu Cecil Fullbuster!! Nhưng ta phải hoàn toàn tự do để thi triển phép thuật một cách chính xác nhất. Vì vậy ta phải tách ra khỏi linh hồn cô để trở thành một thực thể độc lập!”
“Người có thể cứu ngài Cecil sao? Làm ơn! Tôi sẽ làm tất cả!!”
“Nhưng việc tách linh hồn rất nguy hiểm, cô có thể mất mạng đấy!!”
“... Tôi không quan tâm, miễn là ngài Cecil an toàn, giá nào tôi cũng chấp nhận. Xin Người, xin Người hãy cứu ngài ấy!!”
“Được rồi... Ta sẽ thực hiện ý nguyện của cô, Sora!!”
“... ...!!!”
   Cả cơ thể Sora bỗng dưng phát sáng, cả một vùng mây bị xé toạt, một cột sáng thần kì rọi thẳng xuống chỗ họ. Cơ thể cô như bị cắt ra từng mảnh, bị nứt thành từng miếng, cứ thế cứ thế suốt nửa canh giờ, cô phải chịu đựng sự tra tấn điên cuồng của nghi thức tách hồn. Trong vô thức, cô gào thét với Đấng tối cao.
“TÔI SỢ, TÔI SỢ QUÁ! LÀM ƠN DỪNG LẠI ĐI!! ĐAU QUÁ! MỆT QUÁ!! LÀM ƠN THA CHO TÔI!! MẸ ƠI, MẸ ƠI!!”
   Một đôi bàn tay nhẹ ôm lấy gò mắt Sora, thật quen thuộc và ấm áp...
“Không sao cả, Sora yêu dấu! Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi!”
   Sora ngất đi sau đó. Nghi thức đã hoàn thành!!
   Một tinh thể bay ra từ lồng ngực của Sora, đậu lại trên trán Cecil rồi dần dần đi vào tâm thức của anh.
   Ở đây, có một đứa trẻ đang ngồi một mình giữa khoảng không gian trống rỗng...
“Cậu không nên ở đây. Nào! Trở lại với cuộc sống ngoài kia đi!!”
“... Tôi không muốn... Để tôi yên đi, tôi không muốn phải thù hận nữa...”
“Sora Grance... Hãy ghi nhớ cái tên này. Cô ấy chính là người đã cứu cậu, cứu Cecil Fullbuster!!”
“... Tôi không phải là... Cecil Fullbuster... Tôi là Helen...”
“...!! He... len?”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net