Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Tức tối, Mayor tiếp đất thở hổn hển vì đã dùng quá nhiều sức mạnh vào vòng tròn ma thuật.
" Khốn kiếp"
Mayor tức giận chửi rủa và cậu đưa tay ra để thu hồi lại vòng tròn ma thuật, nếu để nó cứ hoạt động như vậy hoài thực chất chỉ gây tiêu tốn sức mạnh của anh thêm mà thôi. Nhưng mọi việc không dừng ở đó. Vòng tròn không những không biến mất và ngày càng xoay nhanh hơn nữa như thể nó đang được một nguồn sức mạnh nào đó cung cấp và điều khiển. Ngạc nhiên với hiện tượng kì lạ này, Mayor nhìn sang kết giới, quả nhiên như Mayor đoán, cậu chau mày khi thấy kết giới đang tác dụng ngược lại với sức mạnh của cậu. Nếu để yên cho kết giới hút hết mọi luồng khí tím đang tồn tại trong vòng tròn thì Mayor sẽ nhanh chóng trở thành một con Ma Cà Rồng vô dụng. Không để yên cho việc này, Mayor dốc hết sức lực còn lại của mình đánh một cú vào kết giới, tuy anh có thể ngăn chặn kết giới chấm dứt việc hút sức mạnh của cậu nhưng anh không ngờ rằng khi kết giới chung hòa với luồng khí tím, nó phát quang và bắn ra hàng ngàn tia sáng ra bên ngoài.
Hốt hoảng, Mayor và cả Hawa liền bay lên lui về phía sau phòng thủ. Không chịu nổi với những tia sáng của kết giới, vòng tròn ma thuật nổ tung thành ngàn mảnh, những hạt cát bắn lên tung tóe khiến cho Mayor và Hawa khó xác định được hướng bay của các tia sáng khủng khiếp ấy. Bó tay, hai người liền dùng thuật dịch chuyển di chuyển đến một nơi khác để trú ẩn.

Ở phía bên này, Minh Trúc đang rất rất chú tâm ngồi suy nghĩ một điều gì đó. Hiện tượng này rất hiếm khi xảy ra khi một cô gái sống vô tư không lo không nghĩ như Minh Trúc lại ngồi lại suy tư. Thấy lạ Mavis đi lại ghé sát mặt mình lại gần Minh Trúc hỏi.
" Cô bị sao thế? Không khỏe chỗ nào hả?"
" Tôi đang thắc mắc không biết thời gian ở đây được tính như thế nào khi không có mặt trời chiếu rọi"
Minh Trúc trả lời một cách vô ý thức nhưng khi cô giật mình nhìn kẻ đứng trước mặt mình thì liền hốt hoảng té chỏng gọng ra sau.
Chẳng hề đi lại đỡ Minh Trúc dậy mà cậu chỉ đứng trầm ngâm suy nghĩ.
" Đúng nhỉ? Mình cũng chẳng phân biệt nổi đâu là giờ ngủ của Ma Cà Rồng. Không lẽ mình nên đi khảo sát một lần"
" Anh đang nói gì thế? Con trai gì mà thấy con gái té mà không hề đi lại dìu tôi đứng dậy. Thật đúng là..."
Minh Trúc đứng dậy cào nhào với cái mặt nhăn nhó, tay thì xoa xoa cái mông đau ê ẫm của mình. Trong khi đó Mavis lại bỏ đi ra ngoài như thể lời nói của cô chẳng có kí lô gam nào với lỗ tai của cậu vậy.
Bực tức với thái độ không tôn trọng mình của Mavis, Minh Trúc tức giận hỏi.
" Nè anh đi đâu vậy hả? Anh có nghe tôi nói gì không?"
" Cô chuẩn bị một lát đi thế giới loài người với tôi. Tôi có việc phải đi đây một tí"
Nói xong Mavis liền biến đi đâu mất bỏ lại Minh Trúc đứng bơ vơ trong phòng một thằng con trai.
" Đi thế giới loài người tức là mình được trở về quê mình đúng không ta?"
Minh Trúc gãy gãy cái đầu trống rỗng của mình tự hỏi.
Bỏ lại một mình Minh Trúc, Mavis bay ngang qua hậu viên Hoàng Triều và dừng chân tại một căn phòng vô cùng rộng và có những dòng khí ma thuật bảo vệ xung quanh.
"Anh nghĩ loại kết giới yếu ớt này có thể ngăn cản em sao?"
Mavis khinh bỉ kết giới của Lafic đặt ra và tiến hành tháo gỡ. Quả nhiên chỉ với một đòn của cậu thì kết giới đã bị phá hủy nhưng thay vào đó chính là một cú đánh như trời giáng bất ngờ xuống đầu Mavis.
Bóp...
" Ây da"

Đau đớn Mavis xoa xoa đỉnh đầu của mình rồi từ tốn bước vào khuôn viên phòng Lafic. Thật đúng với một ma cà rông sử dụng Hàn Băng Thuật, chỉ mới bước vào phòng thôu Mavis đã cảm thấy cơ thể mình như bị đóng băng cục bộ rồi. Nếu không phải Mavis có ma lực hộ thể thì nãy giờ cậu đã ôm mạng mình mà chầu Diêm Vương rồi.
Mặc dù có ma pháp hộ thể nhưng Mavis vẫn còn cảm thấy lạnh vô cùng, hết chịu nổi cậu đành cất tiếng gọi.
" Anh Lafic"
Sau tiếng gọi của Mavis, từ trong chiếc quan tài cổ kính phía trước mặt, một anh chàng với mái tóc đen tuyền bước ra. Cùng lúc đó, nhiệt đột trong căn phòng cũng được tăng lên đáng kể nhưng nó vẫn còn rất lạnh đối với Mavis.
" Nếu mái tóc của anh có thể chuyển sang màu trắng thì không chừng em không còn nhận ra anh nữa đấy"
Nhìn Lafic mặc y phục màu trắng cộng với những làn khói nghi ngút trong căn phòng khiến cho anh như bị hòa trộn vào không khí. Y như lời của Mavis, nếu Lafic mà còn có mái tóc màu trắng thì chắc chắn Mavis sẽ không thể nhìn thấy anh trong căn phòng toàn màu trắng này.
" Em muốn chết hay sao mà dám bước vào đây. Em quên lời dặn của anh rồi sao?"
Lafic bỏ hai tay vào túi quần nói.
Theo lệnh của Lafic ban hành, tất cả mọi người trong Hoàng Triều tuyệt đối không được bước vào phòng của anh, thậm chí không được đứng gần căn phòng trong phạm vi năm mươi mét. Đó là cách duy nhất để bảo vệ người trong Hoàng Triều vì căn phòng của anh chính là thứ có thể giết chết những gì ở gần nó chỉ trong tích tắc.
Sỡ dĩ căn phòng này nguy hiểm như thế là bởi vì bị ảnh hưởng bởi hàn băng thuật của Lafic. Hàn băng thuật mà Lafic sử dụng cũng là một trong bốn loại ma thuật cổ xưa mạnh nhất. Để luyện được hàn băng thuật, người sử dụng thuật này phải trả một cái giá cực kì đắc bởi vì hàn băng thuật không phải ai muốn luyện thì sẽ luyện được. Người luyện hàn băng thuật bắt buộc phải sống trong một môi trường băng giá cực độ. Một môi trường lạnh đến độ có thể khiến các tế bào vỡ tung và đặc biệt người luyện hàn băng thuật tuyệt đối không được rời khỏi băng phòng quá bảy ngày. Đó chính là cái giá mà một Ma Cà Rồng luyện hàn băng thuật phải trả.
Cũng bởi vì băng phòng quá nguy hiểm nên Lafic mới ban hành luật nghiêm cấm vậy mà hôm nay đích thân Mavis là một tộc trưởng mà lại phạm luật nên khiến Lafic có vẻ hơi bực bội. Biết điều Mavis liền cúi đầu xin lỗi Lafic.
" Em xin lỗi"
" Em đến đây để làm gì?"
" Em....Em...."
Mavis lạnh đến cống người, toàn thân run rẩy đến độ cậu không thể nói được tiếng thứ hai. Thấy vậy Lafic liền đưa Mavis ra hậu viên Hoàng Triều.
Khác hẳn với băng phòng, không khí ở hậu viên ấm áp hơn nhiều nên khiến Mavis thoải mái hơn.
" Sao, em muốn nói gì?"
" Em muốn nhận lỗi với anh"
Mavis đứng nghiêm lại cung kính cúi đầu nói bằng giọng chắc nịch.
Hơi ngạc nhiên với thái độ của Mavis nhưng Lafic vẫn cảm thấy vui lòng khi đứa em trai khó dạy của mình biết nhận được lỗi lầm của mình gây ra.
" Chỉ cần em biết nhận ra lỗi mình là tốt rồi.
Lafic đặt tay mình lên vai Mavis ôn tồn bảo. Mavis vui vẻ ngước mặt lên nhìn Lafic. Qua lời nói của Minh Trúc, Mavis mới thấy rõ được bản thân mình không hề hiểu được nhiều Lafic, thật đáng xấu hổ khi tự nhận là em của Lafic. Tuy vậy, khác với cậu, Lafic rất hiểu rõ con người của cậu từ cách cư xử cho đến cách suy nghĩ và hành động, chính vì thế anh không những không trách móc gì Mavis trái lại còn cố gắng trấn an và dạy cho cậu biết phân biệt đâu là đúng, đâu là sai nữa.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net