Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Minh Trúc không hiểu nổi cảm giác của mình bây giờ như thế nào. Tâm trí cô quay cuồng theo nhịp đập của trái tim. Chỉ quen biết cậu ta hơn hai tuần mà sao lại cảm thấy gần gũi như thế này. Không lẽ mình...


Minh Trúc lắc đầu để xua đi những hình bóng cùng với những suy nghĩ về Mavis nhưng gương mặt khi ngủ của Mavis vẫn cứ khắc sâu trong đầu của cô không tài nào xóa đi được.

" Không được, không được, mày nghĩ đi đâu vậy Minh Trúc"

Minh Trúc ngồi dậy tự vỗ nhẹ vào hai gò má đang ửng đỏ của mình. Có lẽ là con gái nên Minh Trúc hơi nhạy cảm với chuyện tình cảm một chút, qua đó mới thấy được Minh Trúc cũng không hẳn là một cô gái mạnh mẽ, từ trong cô cũng toát lên được một cái gì đó rất thiếu nữ và dịu dàng.

" Ọt...Ọt.."

Cái não đã mệt mỏi nay còn thêm cái bao tử không chịu nằm yên mà cứ đánh trống liên hồi khiến cho Minh Trúc phải lui khui xuống bếp tìm thứ gì đó bỏ vào bụng.

Hôm nay thật không may khi Thái Trân đã trở về nhà nên công việc nấu nướng đều do chính cô làm hết. Tuy việc nấu nướng đối với Minh Trúc không khó nhưng cái khó ở đây chính là trong nhà cô không còn nguyên liệu gì ngoài mì gói cả. Bất đắc dĩ Minh Trúc đành dùng tạm mì gói, dù gì thì có đồ aen bỏ bụng còn hơn là để cái bụng cứ đánh trống liên tục.

Khác với các món ăn phức tạp, chỉ một thoáng Minh Trúc đã có được một tô mì nóng hổi ngon lành để ăn lót dạ. Đúng là khi đói bụng con người luôn cản thấy tất cả mọi thứ đều là sơn hào hải vị, chỉ là hương thơm của tô mì gói thôi mà đã khiến Minh Trúc không ngớt lời tán thưởng một món ăn tuyệt vời này.

Không chờ đợi nữa Minh Trúc liền cầm đũa và muỗng lên ăn một cách ngon lành. Đúng lúc đó, không biết có phải số mệnh của cô là chịu đói hay không mà tự nhiên từ đâu một Mavis xuất hiện bất thình lình ra ngồi đối diện với cô.

" Tôi không hiểu con người của cô tại sao cứ ăn không dừng không biết"

Mavis nhìn Minh Trúc ăn thì chau mày ngán ngẫm nói. Cậu chẳng hiểu sao con người lại phải ăn nhiều lần trong ngày khi loài Ma Cà Rồng như cậu chỉ ăn mỗi ba ngày một lần. Sự khác biệt đó đã làm cho Mavis có ác cảm với tập tính của con người.

" Mavis?"

Minh Trúc đỏ mặt lên khi nhìn thấy Mavis, không cần biết tô mì vẫn còn đầy dung ngon lành như thế nào nhưng Minh Trúc vẫn gạt bỏ nó qua một bên mà chạy bán sống bán chết ra ngoài đường.

" Sao anh ta lại về đây nữa chứ?"

Minh Trúc cảm thấy khó chịu khi phải đụng mặt với Mavis. Chỉ cần nhìn thấy cậu là tim cô lại đập nhanh không ngớt, như thế nó muốn bay ra khỏi lồng ngực nhỏ bé của cô để tự do co dãn vậy.

Bị Minh Trúc tránh mặt, Mavis tỏ vẻ khó chịu định đuổi theo sau cô nhưng khi cậu nhìn thấy tô mì đang bốc khói của Minh Trúc đang ăn dở trước mặt, cậu bèn len lén đến bên và từ từ thưởng thức món ăn mới lạ nữa của loài người.

Cứ nghĩ Mavis đến đây nếu không có ai trò chuyện cùng thì sẽ đâm ra chán mà trở về thế giới Ma Cà Rồng nên Minh Trúc đã chạy ngay đến nhà Thái Trân chơi cho tới chín giờ tối. Cô đoán giờ này Mavis có thể đã trở về nên cô cũng xin phép Thái Trân về luôn.
Nhưng mà mình tính không bằng trời tính, tộc loài Ma Cà Rồng chính là loài rất thích những nơi yên tĩnh và vắng người nên không gian khuôn nhà của cô đã tạo điều kiện cho Mavis cư trú. Chín vì thế khi Minh Trúc bước vào nhà, cô vẫn còn nhìn thấy kẻ mà cô không muốn thấy nhất đang ngồi xem tạp chí ở giữa nhà.





" Cô về rồi à?"

Mavis bắt gặp Minh Trúc thì liền bỏ cuốn tập chí xuống bước tới hỏi.

" À... Ờ..."
Không hiết nói gì hơn, minh trú chỉ còn nói được nỗi tiếng ờ. Không hiểu sao Minh Trúc cảm thấy dường như minh đang hồi hộp trước Mavis, chỉ cần nhìn cậu là tim cô lại đập thình thịch, thình thịch lên không ngừng.

" Cô sao thế, bộ không khỏe hay sao mà nhìm cô thảm não quá vậy?"

Mavis hỏi một câu như trúng vào tim đen của Minh Trúc.

" Không có gì, anh đừng bận tâm. À mà anh đã khỏe lại jẳn chưa vậy?"

Minh Trúc liền bắt ngay vào một câu chuyện khác để nói.

" Tôi không sao, chỉ là vết thương ngoài da thôi nên cô không cần phải lo lắng cho tôi đâu"

Mavis mỉm cười nói một cách dịu dàng. Và giọng nói này càng làm Minh Trúc thấy hồi hộp và ngại ngùng hơn. Thà Mavis nói chuyện với cô bằng chất giọng cọc cằn như ngày thường thì may ra Minh Trúc có thể trò chuyện tự nhiên hơn một chút còn hơn là cậu dùng lời lẻ dịu dàng như thế, dẫu sao Minh Trúc cũng đang trong độ tuổi dễ bị rung động mà.

" À tôi về phòng trước nhé, có gì mai rồi hẵng nói"

Không thể chịu đừng thêm nữa, Minh Trúc đành viện cớ là mình thấy không khỏe trong người nên xin vào phòng. Nhưng thực chất đó chỉ là cái cớ để cô có thể tránh mặt Mavis ngay lúc này mà thôi.

" Minh Trúc bị sao thế nhỉ? Không giống cô ấy ngày thường chút nào"

Mavis dõi theo Minh Trúc và thì thầm với chính bản thân mình. Thật khó để có dịp du lịch thế giới loài người như vậy mà Minh Trúc lại không thèm quan tâm đến cậu quả thật chuyện này chẳng vui tí nào. Tức giận Mavis đành biến đi đâu đó mà không phải ở trong căn nhà buồn chán này.

Khác hẳn với cậu, Minh Trúc bây giờ đang nằm vắt tay lên trán mà nằm suy nghĩ điều gì đó. Cô thật sự không hiểu bởi lí do gì mà hình ảnh Mavis cứ hiện trong đầu cô suốt, dù cô làm bất cứ thứ gì thì những hình ảnh về Mavis vẫn không tàn phai đi tí nào.

' Không lẽ mình thích anh ta sao?'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net