Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Ban đêm tĩnh mịt đã chiếm lấy vẻ tươi rối của ánh mặt trời mà thay vào đó là những ánh đèn đường đủ loại. Sài Gòn đã về đêm. Đây là thời điểm đẹp nhất trong ngày và cũng là thời điểm mà bọn Ma Cà Rồng chuyên hút máu người hoạt động nhiều nhất.
Ma Cà Rồng là loài cực kì sợ ánh sáng mặt trời nhưng lại cực thích với ánh sáng của mặt trăng. Chính vì thế đó chính là nguyên nhân mà Ma Cà Rồng chỉ xuất hiện vào ban đêm.
Cũng giống như mọi ngày, một tên Ma Cà Rồng đói bụng đang đi săn, hắn đuổi theo một người đàn ông tướng tá vạm vỡ. Đây có vẻ là con mồi béo bỡ nhất trong khoảng thời gian đi săn của tên Ma Cà Rồng này.
' Mình không thể chết được'
Trước mắt người đàn ông chỉ là một màn đêm tăm tối, ông cứ chạy và chạy, mặc kệ phía trước là gì và ở đâu, chỉ cần coa thể bảo vệ được mạng sống của mình là ông đều bước qua hết.
Xung quanh đây chỉ toàn là những bãi đất hoang với một rừng cây um tùm, đến cả một bóng ma cũng không có làm sao lấy nổi một người nào đó cứu ông. Nhưng dù có hàng nghìn con người đứng đây cũng chẳng giúp ích gì và hơn thế nữa, có thể họ lại trở thành con mồi của tên Ma Cà Rồng không chừng.
Chỉ tích tắc, tên Ma Cà Rồng đã bắt được người đàn ông, hắn túm cổ ông giơ cao lên và nhe hai chiếc nanh ra cắn vào động mạch máu ở cổ người đàn ông. Ông co giật liên hồi và chưa đầy một phút máu ông đã bị hắn hút ráo không chừa lại một giọt.
No bụng, tên Ma Cà Rồng bỏ cái xác của người đàn ông xuống, hắn lau đi vết máu còn đọng trên mép môi và nở nụ cười ranh ma.
Hắn thư thả bước đi với cái bụng căng tròn nhưng chưa đầy bảy bước thì hắn đã bị một ai đó túm lấy từ đằng sau. Chiếc nón đen rơi xuống lộ rõ gương mặt nhăn nhó và bốn chiếc nanh nhuốm máu của hắn. Những đường gân xanh nổi lên cho thấy hắn rất tức giận vì bị kẻ nào đó đang khóa giữ mình.
" Máu của ngươi quả thật không thơm tí nào cả"
Kẻ túm lấy Ma Cà Rồng này không biết là kẻ nào, hắn không có hình thể rõ ràng cứ như là một hồn ma hoang vậy. Tuy nhiên nhìn sắc mặt đau đớn của tên Ma Cà Rồng này cũng đủ thấy sức mạnh của kẻ không có hình hài khủng khiếp này như thế nào.
" Ngươi là ai?"
Tên Ma Cà Rồng cất tiếng quát.
" Ngươi không biết ta, ta thật buồn đấy"
Hắn nói với một chất giọng trầm trầm đầy ma mãnh. Tiếng nói của hắn có thể khiến mọi thứ xung quanh phải khiếp sợ, dường như người của hắn toát ra một sức mạnh kinh hồn mà ngay cả Lafic và Mayor cũng không có được luồng sức mạnh ấy. Bất chợt bốn chiếc nanh từ trong cái bóng đen biết nói ấy lộ ra và cắn vào động mạch của tên Ma Cà Rồng. Hắn hút hết toàn bộ lượng máu trong cơ thể của tên Ma Cà Rồng này và chiếm luôn cả cơ thể hắn.
" Ngươi không tệ đấy và hãy hãnh diện khi được ta mượn thân xác của ngươi"
Hắn kéo chiếc áo lên trên đầu và bay lên cao, tiếng gầm gừ của hắn còn khiếp đảm hơn cả tiếng của loài mãnh hổ.
" Thất Thế Linh Nữ, rồi ngươi sẽ là của ta..."

Vì bực tức Minh Trúc, Mavis đành lang thang ngồi đường suốt đêm và tạm dừng chân lại ở phía trên cành cây to trong công viên. Dưới ánh mắt đỏ ngầu của cậu thì thế giới mà cậu đang nhìn thấy thật là yên bình, đó không phải là thứ mà thế giới Ma Cà Rồng sở hữu. Một thế giới chỉ toàn biết chém giết lẫn nhau thì chẳng khác gì loài súc sinh hạ cấp.
Càng nhìn càng cảm thấy hổ thẹn, vì từ xưa Ma Cà Rồng đã tự cho bản thân mình là đứng đầu chuỗi thức ăn, thậm chí họ cho rằng con người chỉ là loài thấp hèn không xứng đáng đứng thứ hai trong chuỗi thức ăn của họ.
Nhưng từ ngày Mavis đến thế giới con người và được tiếp cận với một số ít con người cậu cũng đã thay đổi về cái nhìn của cậu đối với họ. Tuy thời gian cậu tiếp xúc với con người rất ít nhưng cậu cũng có thể biết được những suy nghĩ của tộc Ma Cà Rồng đối với con người từ trước đến giờ đều tự phát sinh từ cái tôi quá lớn. Sự ích kỉ và lòng tự ái đã đánh mất đi cái lí trí của tộc loài Ma Cà Rồng. Thật quả là hổ thẹn.
Khịt... Khịt...

Mavis đang mơ màng nằm trên cành cây thì bỗng nhiên một mùi hương nào đó rất ám khí lướt rất nhanh qua khứu giác của cậu. Tuy là chỉ ngửi thoáng qua nhưng Mavis dám khẳng định rằng đây là một mùi khí rất nồng và nguy hiểm, một mùi hương không phải loài Ma Cà Rồng nào cũng có, thậm chí đến các bậc trưởng lão cũng không hề sở hữu được mùi hương này. Một mùi hương mang sự hủy diệt, nó mang theo cả luồng ma khí cực mạnh của một Ma Cà Rồng nào đó rất khủng khiếp mà từ xưa đến giờ Mavis chưa từng ngửi thấy.
" Nồng quá"
Mavis chau mày lo lắng về mùi hương kì lạ vừa mới phớt ngang. Không hiểu sao tim cậu đập nhanh hơn, những sợi dây thần kinh cũng không biến mà giật liên tục. Đây là hiện tượng chưa bao giờ xuất hiện trên người Mavis, sự sợ hãi và lòng lo lắng tột cùng.

Do không thể nào chọp mắt được, Minh Trúc đành đi ra ngoài lang thang một tí để cho khoay khỏa đầu óc một chút. Trời ban đêm khá lạnh, những đợt gió nhè nhẹ thổi qua khiến cho làn da mềm mại của cô tái đi nhanh chóng. Trong cuộc đời Minh Trúc, cô chưa từng đi đêm như thế này bao giờ, đó là đều cấm kị của bà ngoại cô đồng thơi cô cũng không thích không khí ban đêm tẹo nào hết.
Mặc dù vậy, hôm nay cô cũng đành phá lệ một lần vì tâm trạng rối bời của mình, theo cô nghĩ gió lạnh của ban đêm có thể giúp cô suy nghĩ ra một cách gì đó để giải quyết chuyện giữa cô và Mavis.

Ngồi thơ thẩn, hai mắt Minh Trúc cứ đảo qua đảo lại theo đường chạy của những chiếc xe trên đường, bất chợt có thứ gì đó màu đen bay vụt lại và đem cô tới khu nghĩa địa Ma Cà Rồng. Minh Trúc không thể biết kẻ bắt cô đem đến đây là ai dù chỉ cái nhìn thoáng qua, tốc độ của hắn quá nhanh, nhanh đến nổi cả tốc độ ánh sáng cũng phải nể ba phần.
" Ngươi là ai?"
Minh Trúc gạt tay hắn ra khỏi vai mình và quay lại quát lớn. Thật ra đối với Minh Trúc thì Ma Cà Rồng không còn là nỗi sợ trong lòng cô nhưng riêng kẻ đứng trước mặt cô hiện giờ lại khiến cô vô cùng sợ hãi. Từ người hắn toát ra vẻ ác ma và có cái gì đó rất ghê sợ.
" Thất Thế Linh Nữ quả nhiên là Thất Thế Linh Nữ, cô không hề sợ hãi trước Ma Cà Rồng"
Hắn cười ma mãnh rồi nói. Tiếng cười của hắn quả ghê gợn, nó khiến cô sởn cả gai óc và cô chắc chắn rằng kẻ này sẽ gây nguy hiểm tới mình nên cô nhanh chóng tìm ra cách tự cứu sống mạng của mình.
" Máu của Thất Thế Linh Nữ sẽ có ích với ta lắm đây"
" Ngươi muốn làm gì hả?"
Tên Ma Cà Rồng lạ lẫm này từ từ tiến sát lại phía Minh Trúc. Minh Trúc sợ hãi liền lùi lại, mồ hôi cô đầm đìa trên má và chảy xuống tận cổ. Nỗi khiếp đảm trong người cô ngày càng dâng lên, Minh Trúc buộc miệng hét lên gọi tên Mavis. Cứ tựa như Mavis nghe thấy được lời cầu cứu của Minh Trúc nên nhanh chóng xuất hiện và đánh một chưởng vào lưng tên Ma Cà Rồng. Trúng đòn của Mavis, hắn không những không bị thương gì mà còn cười lên anh ách như thể hắn rất vui khi gặp được Mavis vậy.
" Ngươi là ai?"
" Monster"
" Mon...Ster?"
" Sao thế sợ rồi à? Ta tưởng ngươi có bản lĩnh lắm mới dám đánh lén ta đấy chứ"
Lần đầu tiên Minh Trúc thấy được gương mặt sợ sệt và lo lắng của Mavis. Như vậy có thể chứng minh rằng Ma Cà Rồng với cái tên Monster này chắc chắn là một Ma Cà Rồng cực kì mạnh và hung bạo. Minh Trúc lo lắng nhìn Mavis và thầm cầu trời phù hộ cho cậu được bình an.
" Cô đi về đi, ở đây tôi sẽ lo chuyện này"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net