Chương 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Không biết có phải là mình đang mang bệnh trong người hay là địa điểm của tộc Kang đã thay đổi mà sao khi dịch chuyển Minh Trúc không còn xuất hiện ở trong chính điện hoàng triều nữa. Minh Trúc hiện đang đứng giữa một nơi hoang vắng và còn có cả sương mù bao phủ.

Thấp thoáng, Minh Trúc thấy được bóng dáng của một Ma Cà Rồng nào đó với trang phục màu đen thường nhật, Minh Trúc có vẻ hơi lo sợ và co rúm người lại.

" Mình đang ở đâu đây?"

Minh Trúc tự nhủ và cố đoán xem nơi này là nơi nào. Cô nhìn dáo dác xung quanh, cô trông thấy những bức tường cao lớn và được chia làm nhiều rẽ. Quen nhỉ? Minh Trúc tưởng nhớ lại địa hình này dường như cô đã gặp ở đâu một lần rồi thì phải.

" Này"

Đang mông lung suy nghĩ, bỗng một tiếng nói của ai đó đang gọi Minh Trúc, cô giật mình quay phắt lại và nhìn kẻ đang gọi cô.

" Anh Thanh Long?"

Minh Trúc thở phào nhẹ nhõm khi nhận ra kẻ mà gọi cô chính là Thanh Long. Nếu đổi lại là một Ma Cà Rồng thì có vẻ như tình hình sẽ căng hơn lúc này rất nhiều.

" Không phải em đang ở nhà của em hay sao?"

" Em muốn dự lễ tang của anh Lafic ạ?"

" Đám tang?"

" Dạ"

Minh Trúc có vẻ hơi khó chịu trước thái độ thờ ơ của Thanh Long. Dù Lafic không là chủ nhân của cậu nhưng dù sao Lafic cũng là anh thứ của Mavis, như vậy Lafic cũng đồng nghĩa với thân phận chủ nhân của cậu rồi.

" Em quên bọn anh là giống loài gì rồi sao? Ma Cà Rồng thì làm gì có tục lệ giống con người được chứ"

" Ý anh là sao ạ?"

" Ma Cà Rồng bọn anh chỉ tưởng niệm những Ma Cà Rồng trưởng bối đã chết chứ không làm lễ tang như loài người
Bởi vì khi chết thân xác Ma Cà Rồng cũng tiêu tan theo mây khói nên việc chôn cất không lí nào lại diễn ra với một cái quan tài trống rỗng được"

Nghe Thanh Long giải thích, Minh Trúc có phần buồn man mác. Cô thở dài một tiếng, hai vai cô chùn xuống. Nhìn thấy vẻ buồn buồn của Minh Trúc, Thanh Long khẽ cười vỗ vỗ vai cô để trấn an cô.

" Dù sao ngài Lafic cũng đã đi rồi, em không nên buồn như thế. Cái chết của ngài ấy là một cái chết vinh quang mà"

" Dạ"

Minh Trúc khẽ cười gật đầu. Ngoài mặt thì như vậy như bên trong Minh Trúc lại vô cùng thương tiếc cho Lafic. Không hiểu sao ông trời lại trớ trêu như vậy, những người tốt thì luôn luôn nhận hậu quả xấu còn kẻ xấu thì nhởn nhơ làm chuyện ác. Sự bất công này thật khiến cho Minh Trúc thêm tức giận.

" Dù gì em cũng đã đến đây rồi, mau vào gặp ngài Mavis thôi"

Nói xong Minh Trúc liền theo Thanh Long bước xuyên qua bước tường ở phía bên phải. Thoạt đầu thì Minh Trúc ngạc nhiên lắm, rõ ràng là bức tường mà mình lại có thể đi xuyên qua được. Nhưng rồi sao đó cô cũng đính chính lại bản thân rằng không có gì là không thể khi ở cái thế giới Ma Cà Rồng này.

Tại căn phòng của Lafic, giờ đây nó không còn thấy hình bóng của chủ nhân mình nữa. Chiếc quan tài cũng trở nên cô đơn khi ngày qua ngày không có Lafic tựa lưng mà ngủ. Không khí trong phòng trở nên u ám hơn ngày trước rất nhiều và khí lạnh cũng không còn tồn tại nữa. Tuy cái lạnh trong căn phòng không còn nhưng cái lạnh trọng tim Mavis vẫn còn. Một người anh đã ra đi mãi mãi, vết thương lòng đó làm sao mà xóa đi được.

Đứng phía trong căn phòng, tất cả chúng Ma Cà Rồng tộc Kang và ngay cả Mavis đều cúi đầu xuống tưởng niệm vị Ma Cà Rồng trưởng bối của hoàng triều tộc Kang. Mặc dù là con người, Minh Trúc không dính líu gì đến tộc Ma Cà Rồng này nhưng khi trông thấy mọi Ma Cà Rồng đều cúi đầu, cô và Thanh Long cũng dừng hẳn bước đi lại và cúi gầm mặt xuống.

Nghi lễ tưởng niệm đã xong, Mavis quay sang chúng Ma Cà Rồng và tuyên bố một điều gì đó. Do ở khá xa nên Minh Trúc chẳng nghe được gì cả. Từ đằng xa, Mavis trông thấy Minh Trúc thì liền bay lại phía cô ngay tức khắc.

" Không phải anh đã bảo em hãy ở nhà dưỡng thương sao?"

Vừa gặp Minh Trúc, Mavis đã la gầy cô. Không phải cậu bực tức vì sự có mặt của Minh Trúc ở đây mà là sự lo lắng cho sức khỏe của Minh Trúc nên Mavis có hơi cau có.

" Em..."

Nghe tiếng la của Mavis có phần giận dữ, Minh Trúc liền cúi gầm mặt xuống để tránh đi câu hỏi của cậu. Minh Trúc không thể nói ra nguyên nhân mình về đây được, chỉ cần cô hé miệng nữa lời thì theo tính khí của Mavis chắc chắn thanh ngọc sẽ gặp nạn. Minh Trúc thà rằng mình chịu la gầy một chút còn hơn để thanh ngọc chịu hình phạt của Mavis, mùi vị đau đớn đó Minh Trúc đã từng trải qua nên rất hiểu cảm giác.

" Thuộc hạ xin cáo lui ạ"

Không nên làm kì đà cản mũi nên Thanh Long xin phép Mavis và rút lui đi ngay. Chẳng thèm để ý đến Thanh Long, trong con mắt đỏ ngầu của Mavis giờ đây chỉ có mỗi Minh Trúc.

" Em về đây làm gì?"

" Em nhớ anh thôi mà"

Một câu hỏi có ý thăm dò, nhanh nhẹn Minh Trúc liền tỏ ra vẻ mặt dễ thương nhất và sà vào ôm lấy Mavis. Ngạc nhiên vì hành động của Minh Trúc, Mavis tròn mắt nhìn cô và quên bén đi việc mình cần hỏi Minh Trúc.
Thừa cơ hội, Minh Trúc ngoay ngoay cái đầu của mình vô ngực Mavis khiến mặt cậu đỏ bừng và nở nụ cười chịu thua Minh Trúc.

Mavis khẽ nhẹ lên đầu Minh Trúc và đẩy cô ra.

" Thật sự nhớ anh sao?"

Mavis cúi đầu xuống ngang tầm mặt của Minh Trúc nói bằng một giọng nói và ánh mắt ngọt ngào.
Tim Minh Trúc bỗng đạp loạn xạ, lại là hành động này, mặc dù cô và Mavis không còn giữ khoảng cách nữa nhưng mà Minh Trúc không thể không bị lôi cuốn bởi hành động lạ lùng này của Mavis. Ôi yêu chết đi được. Không kiềm lòng được, Minh Trúc liền đưa tay véo vào má Mavis một cái rồi bỏ chạy đi mất.
...........................
Còn về phía Mayor, cũng bởi vì anh nên hiện giờ Chan và Hawa phải chịu cảnh đau đớn về thể xác lẫn tinh thần. Cơn đau như muốn xé toạt cơ thể hai người ra, chất độc của Monster đã ngấm vào cơ thể của hai người và từ từ lan tỏa ra khắp cơ thể.

Tự biết bản thân mình không có khả năng giải độc cho thuộc hạ nên Mayor đã quyết định dẫn hai người đến lãnh địa của tộc Libb để diện kiến Ling- tộc trưởng tộc Libb. Mặc dù thế lực tộc Libb không bằng tộc Kang và tộc Lufer nhưng tộc Libb lại được xếp vào hàng tộc Ma Cà Rồng nguy hiểm nhất đặc biệt là tộc trưởng của chúng.
Ling là một người đàn bà nhưng lại mang vóc dáng của thiếu nữ hai mươi nên trông bà rất đẹp và quyến rũ. Tuy nhiên đặc tính của tộc Libb là tàn nhẫn nên cũng chẳng có Ma Cà Rồng nào dám làm bạn với bất kì nữ Ma Cà Rồng nào trong tộc này. Ai thì không biết nhưng đối với Mayor lại khác, từ ngày cậu rời khỏi hoàng triều, cậu đã làm quen được với Ling và Ling cũng rất xem trọng cậu.

Ling là một Ma Cà Rồng có khả năng chữa trị được bất kì vết thương nào, kể cả độc tố của Monster cô cũng đều trị được nốt. Nhờ quan hệ đôi bên nên Mayor đã dẫn hai thuộc hạ của mình đến đây và nhờ Ling chữa trị.

" Mong cô có thể giải độc giúp họ"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net