Chương 58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  " Anh không thể hòa thuận với con người một chút được hay sao?"

Vừa hiện ra Minh Trúc liền cất lời hỏi Mavis. Hiện giờ hai người đang ở dưới cây cổ thụ nào đó trong công viên. Vào giờ này, nơi đây có vẻ vắng người nên khi hai người xuất hiện thì chẳng có ai thấy cả.

" Tại sao anh phải hòa đồng với con ngươi chứ?"

Mavis giương đôi mắt khó chịu nhìn Minh Trúc và nói. Việc bắt Mavis chịu hoà đồng với con người còn khó hơn cả lên trời, tuy tộc Ma Cà Rồng của Mavis không có sở thích hút máu người nhưng đó không đồng nghĩa với việc họ không ghét loài người. Từ khi sinh ra, Ma Cà Rồng đã có ác cảm với con người, họ cũng chẳng biết tại sao lại như vậy nữa nhưng miễn gặp con người là Ma Cà Rồng đều thấy bực mình.

Nhận biết được mọi cố gắng của mình nhằm thuyết phục Mavis chỉ là vô ích nên ngoài việc thở dài ra Minh Trúc chẳng biết phải nên làm gì cả.

" Chúng ta nên đến đó thì sẽ tốt hơn"

" Em biết đường đi không đấy"

" Tất nhiên là em biết rồi"

Minh Trúc tự tin nói. Cô nở nụ cười tươi mát rồi kéo tay Mavis rời khỏi công viên để đi đến địa điểm mà Minh Trúc đã cất công năn nỉ Mavis suốt cả giờ đồng hồ. Do đường xá xa xôi lại cộng thêm trời đang nắng gắt nên Minh Trúc đã bắt một chiếc taxi và đi đến quán Đêm.

Vẫn là taxi là tuyệt nhất. Chỉ cần ngồi xe khoảng hai mươi phút thì hai người đã có mặt trước quán rượu mang tên Đêm rồi.

" Quán rượu này quả nhiên khác lạ hơn so với các quán rượu khác"

Minh Trúc nói với ý mỉa mai khi cô để ý thấy xung quanh quán rượu này thực chất là một nơi hoang vu, hẻo lánh. Nó cứ giống như là hoang đảo vậy, thật sự rất hẻo lánh nhưng không đồng nghĩa với vắng khách. Chỉ mới đứng ngoài trước cửa thôi mà Minh Trúc đã nghe thấy tiếng hò hét của khách hàng trong đó rồi. Cô lo lắng rằng nếu mình vào đấy có lẽ sẽ không còn một bàn nào trống cả.

" Em muốn vào nơi ồn ào này à?"

" Có chuyện gì à?"

" Anh cảm thấy nơi đây có chút gì đó là lạ, không ổn lắm"

Vẻ mặt của Mavis trở nên căng thẳng. Không phải lúc nào Mavis cũng có thái độ đó, nếu cậu đã nói ra những lời như vậy thì chắc chắn cái quán này chắc hẳn phải có cái gì đó có liên quan đến Ma Cà Rồng.

" Mình có nên vào không?"

Minh Trúc lo sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó nên nhỏ nhẹ hỏi Mavis. Trông Minh Trúc vẻ hoảng sợ, Mavis liền cười trấn an, khỏ nhẹ lên đầu cô và bảo.

" Nếu em thích thì cứ vào. Dù có xảy ra bất cứ chuyện gì anh cũng sẽ bảo vệ cho em"

Nghe được những lời đó, Minh Trúc đã cảm thấy an lòng hơn. Cô hít một hơi thật sâu rồi cùng Mavis mở cửa bước vào trong. Một mùi hương lan tỏa khắp cả quán khiến cho Minh Trúc trở nên hưng phấp, nỗi lo sợ của cô dường như đã hoàn toàn tiêu biến đi mất, trong người cô bây giờ chỉ tồn tại mỗi sự hưng phấn tột cùng.

' Quái lạ, tại sao mũi mình không thể ngửi ra?'

Mavis chau mày suy ngẫm. Vốn dĩ Ma Cà Rồng cao cấp như Mavis đều có cái mũi rất thính. Cái mũi của Ma Cà Rồng có thể ngửi thấy mùi ai đó cách đấy hàng trăm cây số và đặc biệt họ có thể phân biệt rõ ràng mọi mùi vị khác nhau dù cho có trộn chúng lại như thế nào. Tuy nhiên từ khi tiếp cận cái quán rượu này, Mavis đã có cảm giác gì đó là lạ rồi nhưng cậu không thể ngửi được mùi vị của bất cứ thứ gì trong căn phòng này cả và điều đó chính là nguyên nhân càng làm cho Mavis trở nên đề phòng hơn.

" Hân hạnh được phục vụ quý khách"

Một cô gái bước ra nghiêng mình kính cẩn chào đón hai người và mời hai người vào một cái bàn gần cửa ra vào và đối diện với quầy pha cooktail. Ngoài hương vị đặc biệt của rượu trong quán này ra thì có có lẽ chị tiếp viên cũng có đóng góp một phần sức lực trong việc làm nổi tiếng quán rượu.

" Em không phải là học sinh chứ?"

" Dạ vâng"

Vì một số nguyên nhân nên Minh Trúc đã được tốt nghiệp sớm vì thế câu trả lời xác nhận của minh không có gì gọi là sai trái cả.

" Vậy thì được. Hai em có muốn dùng rượu Mid không? Đây là loại rượu đặc trưng của quán chị đấy"

" Nó tên là Mid hả chị?"

" Đúng vậy. Mid là loại rượu rất tốt cho sức khỏe nên hai em cứ an tâm mà thưởng thức nhé. Tuy nhiên Mid là loại rượu có chất gây nghiện và gây say rất cao, vì thế hai em hãy đừng nên uống quá nhiều đấy nhé"

" Em biết rồi ạ. Em cảm ơn chị đã nhắc nhở"

Vì nhìn thấy Minh Trúc vẫn còn là vị thành niên nên chị tiếp viên đã cho một lời khuyên ngay sau phần giới thiệu rượu Mid. Nói xong chị tiếp viên liền đi vào trong để chuẩn bị phần rượu cho hai người.

" Chị ấy dễ thương quá"

Chắc rằng chị tiếp viên đã đi khuất, Minh Trúc mới dám thốt lên lời khen ngợi. Hễ mà chị tiếp viên đi tới đâu thì bọn đàn ông trong quan hướng ánh mắt thèm thuồng tới đấy, một mỹ nữ kiều diễm như thế thì làm sao bọn đàn ông chịu nổi cho được, đến ngay cả Minh Trúc mà còn cảm thấy như bị cuốn hút thì thử hỏi trên đời này có người đàn ông nào mà không muốn có được chị cơ chứ. Tuy nhiên cái gì nó cũng có ngoại lệ, Mavis chính là kẻ duy nhất không ngó ngàng gì đến chị tiếp viên kia.

" Anh không thấy chị ấy đẹp hay sao?"

" Thì sao chứ? Vẫn là một con người vô dụng thôi"

Một câu nói thật là lạnh lùng và vô cảm. Cũng may chị tiếp viên không có ở đây nếu không thì chị đã bị anh chàng Ma Cà Rồng này chọc cho tức chết. Đối với Ma Cà Rồng thì vẻ đẹp không là gì cả mà đối với họ sức mạnh chính thứ quý giá nhất. Chỉ cần Ma Cà Rồng đó có sức mạnh tối thượng thì kẻ đó sẽ được rất nhiều Ma Cà Rồng khác yêu quý và cũng có một số ganh ghét. Đó là quy luật tự nhiên mà cả hai thế giới này đều tồn tại.

" Đến một ngày nào đó em sẽ cho anh thấy con người bọn em không hề vô dụng"

" Nếu con người không còn vô dụng thì tộc Ma Cà Rồng của anh sẽ hết sợ ánh sáng Mặt Trời"

Tức chết được mà. Minh Trúc cảm thấy rất bực tức trong lòng nhưng miệng thì lại cố nở nụ cười như không có chuyện gì xảy ra. Giữa hai người hiện giờ như thể đang đại diện cho hai tộc mà đàm phán vậy, không một ai nhường nhịn ai cả.

Đúng lúc đó, chị tiếp viên bê một chai rượu cùng với hai ly thủy tinh kiểu sang trọng ra và để lên bàn của Minh Trúc. Cô gật đầu cảm ơn và chị tiếp viên cũng đáp lại lời chào hỏi ấy rồi lui vào trong.

" Em đã từng uống rượu chưa?"

" Em á? Nếu theo luật thì em chưa đủ tuổi sử dụng chất kích thích đâu nhưng mà rượu này tốt cho sức khỏe mà vì vậy thử uống chắc không sao đâu"

Minh Trúc cười gượng trả lời trước câu hỏi của Mavis. Nhìn cách khui chai rượu cũng đã biết Mavis sành sỏi về khâu rượu này lắm rồi. Bình thường thôi, Minh Trúc đã từng vào tận phòng ngủ của Mavis và tận mắt chứng kiến cả một tủ rượu vang ở trong đó. Có lẽ loài Ma Cà Rồng thích loại rượu vang.

Khui xong chai rượu, Mavis rót vào ly của Minh Trúc rồi mới rót vào ly của mình. Hương thơm của rượu bay nực nồng lên cánh mũi của Minh Trúc khiến cô hít hà không ngừng. Đây không phải là mùi của rượu, nó không thiên về hương vị nào hết, không gắt cũng không sảng khoái, không nặng mùi cũng không nhẹ mùi và đặc biệt mùi hương này được lai tạp từ rất nhiều loại hoa quả khác nhau.

" Anh có thấy loại rượu này hơn hẳn rượu vang không?"

Sau câu nói của Minh Trúc, Mavis đưa ly rượu lên mũi ngửi. Thoáng qua gương mặt của Mavis, Minh Trúc thấy được những nét cau có của da mặt nên Minh Trúc cũng đã đoán được kết quả của câu nói Mavis là gì.

" Mùi vị hơn hẳn đấy. Tên mà làm ra loại rượu này cũng không phải dạng tầm thường đâu đấy"

" Thật sao?"

" Thật"

Lần đầu tiên Minh Trúc nghe Mavis khen con người mặc dù người đấy cô cũng chả biết mặt. Nhưng dù sao để Mavis khen một ai đó không phải là dễ nên Minh Trúc cảm thấy lòng mình như vừa mới được thổi mát vậy.

" Em uống thử nhé?"

Minh Trúc nâng ly lên miệng và một hơi đưa hết thứ dung dịch màu xanh xanh trong ly vào bụng. Thấy Minh Trúc một lần nốc hết một ly, Mavis vô cùng ngạc nhiên nhưng sau đó cậu lại bật cười vì sự ngây thơ của Minh Trúc.

" Em uống rượu cứ như uống nước vậy"

" Em thấy mấy người khác cũng uống..."

Một cái cảm giác buốt của cổ họng khiến Minh Trúc nhăn mặt và ôm cổ lộ vẻ khó chịu. Gương mặt cô bỗng trở nên đỏ chót như Quang Công và đầu óc cô bắt đầu chao đảo.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net